Thế Giới Hoàn Mỹ

Vô Thượng Truyền Thừa


trước sau

Tất cả mọi ánh mắt đều hướng về nơi này, Minh Tử lại bị giết!

Lại một vị sơ đại bị chém giết, đây tuyệt đối là một chuyện lớn, đặc biệt lại là Minh Tử chẳng hề tầm thường, hắn tới từ Minh thổ, thực lực mạnh tới cực điểm.

Dù là những sơ đại đang truy theo "cốt phù" cũng kinh động, bọn họ nhìn xuyên qua hơi nước mông lung nhìn về phía này.

"Gia gia... còn con!" Thạch Hạo dùng phương thức truyền ầm đỡ lấy một cánh tay của Thập ngũ gia, ánh mắt hắn đỏ bừng, trải qua nhiều đầu khổ như thế giờ tổ phụ hai người mới gặp nhau.

Lúc này, hắn vui sướng và cảm động, mà lòng lại cay cay.

"Hạo nhi... của ta!" Đại ma thần vốn là một người kiên cường nhưng giờ lại khẽ run, nhìn chằm chằm về thiếu niên có thể chém giết sơ đại này.

Lúc trước khi nhận được tin dữ thì cứ như sấm giữa trời xanh, trong lòng hắn đau khổ, vô cùng tiếc nuối và cay đắng, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trai tim đau đớn cực kỳ.

Thời gian đã qua lâu như vậy, nội tâm của hắn vẫn mù mịt, Thập ngũ gia cứ như mất đi một phần nghị lực, một năm qua già đi rất nhanh.

Bởi vì, lòng hắn đã như tro tàn, khát vọng muốn gặp người Tôn nhi của mình nhưng hắn lại chết đi, gặp phải đả kích quá lớn.

"Ha ha..." Thập ngũ gia cười to, lệ đắng hoen mi, nay bất ngờ gặp lại khiến hắn không thể nào tin được, đây là một kỳ tích, an ủi tâm thần buồn khổ của hắn.

Hai con thần sư màu đen, năm sáu ác điểu thuần huyết, trong đó có vài cây cổ thụ nhanh chóng biến mất khỏi khu vực gần Thạch Hạo, tất cả đều là sinh linh trong bí cảnh này.

Rất nhanh, tu sĩ gần đó rút lui, giữ một khoảng cách nhất định thì mới dừng lại.

Chính là mấy tên cường giả nhen nhóm Thần hỏa đều lộ sắc khác thường nhìn về nơi này, cảm giác thiếu niên này là một sinh linh khó giải quyết.

Lối ra nơi bí cảnh, trên tế đàn.

Khói đen tràn ngập, một bóng người xuất hiện, hắn mặc giáp trụ lạnh lẽo tỏa ra ánh đen, một khí tức của cái chết hiện ra, trong cặp mắt đầy vẻ u tối, lạnh lẽo và vô tình.

Hắn cứ như tử thần tới từ địa ngục, khiến mọi người run rẩy.

"Lại thêm một tu sĩ không tầm thường bị đánh gục, người này là ai, khí tức sao lại đáng sợ như vậy, ta cảm thấy hắn còn lợi hại hơn Thần Tử của bộ tộc Thái dương thần đằng nữa."

Có tu sĩ thì thầm, cảm nhận được gợn sóng lạnh lẽo, nội tâm hiện lên vẻ khó tả, sinh ra ý sợ hãi.

Chính là nguyên lão các giáo bảo vệ bí cảnh cũng cau mày, người này vô tình và lạnh lùng, từ sau khi quay lại thì không nói chút lời nào, bị minh vụ màu đen bao phủ khiến họ không thoải mái chút nào.

"Là hắn, Minh Tử!"

Có người kinh ngạc thốt lên, rốt cuộc cũng nhận ra được thân phận của hắn.

Chân tướng vừa ra liền gợi nên chấn động, Minh Tử là ai? Hắn tới từ vùng đất chết đầy lạnh lẽo và quạnh huy, cũng có người xưng là "Minh giới".

Được gọi là Minh Tử, thân phận của hắn rất siêu nhiên, thực lực mạnh mẽ, tuyệt đối không phải là kiệt xuất trẻ tuổi bình thường có thể so sánh được!

Ngoại giới có lời đồn, hắn từng giết qua "sơ đại", sở hữu chiến tích huy hoàng, đánh đâu thắng đó, từ khi xuất thế tới giờ chưa có ai có thể ngăn chặn được hắn!

"Tiểu hữu, ngươi đã chinh chiến với người nào?" Một vị Giáo chủ hỏi, cũng không đề cập tới việc hắn bị giết chết mà chỉ hỏi như thế, cũng coi như giữ thể diện cho hắn.

"Một thiếu niên..." Minh Tử lạnh lùng nói, lần này hắn đã áp chế lại cơn giận dữ, cũng không ủ rủ, băng hàn và cay nghiệt nữa.

"Lại là hắn!"

Lần này, không cần nói người thường, chính là mấy vị lão Giáo chủ cũng nhíu mày, thần mang ẩn hiển, hiển nhiên thiếu niên Ma vương kia khiến họ vo cùng quan tâm.

"Siêu phàm thoát tục, thiếu niên Ma vương!"

"Thật không tầm thường, quá lợi hại, trước giết mấy chục cường giả của bộ tộc Xích Vũ Hạc, lại bại Long tước và Chân hống tử kim, sau giết Kim Liệt của Thái dương thần đằng, nay lại chém Minh Tử!"

Có người bàn luận.

Mọi người của cung Hỏa Ma đều ủ rủ, vì sao mỗi lần đều nhắc tới bọn họ, thật sự quá bi thương!

Đây là "sơ đại" thứ hai bị giết trong bí cảnh, đều do một người gây nên, không cần nói những tu sĩ quan sát cuộc chiến, dù là những người chỉ nghe nói thôi cũng biết, đây tuyệt không phải là một người bình thường!

Trong lúc nhất thời, thiếu niên Ma vương này trở thành tâm điểm bàn luận của mọi người, ai nấy đều suy đoán thân phận của hắn.

"Thiếu niên này quá lợi hại đi mà." Vợ chồng Thạch Tử Lăng cũng bàn luận, ưu sầu thay cho Tần Hạo.

Cái tên "Hoang" này lại lần nữa được mọi người nhắc tới, cường giả bí ẩn xuất hiện gần đây nhất của Ngũ hành châu ngoài hắn ra thì không ai khác, lưu danh trên thần bia do Ma tôn lập, lực ép Tần Trường Sinh, ngạo thị mười châu.

"Mở tế đàn lại cho ta, ta phải đi vào." Minh Tử trầm giọng nói, sương mù màu đen cùng với khí tức của Minh thổ lượn lờ, hắn muốn tiến vào bí cảnh lần nữa.

Nơi sâu trong bí cảnh, khu vực hồ nước.

Hơi nước bốc hơi, ngọn núi xinh đẹp tỏa ra ánh sáng lung linh, sương khói mờ ảo, cứ như là tiên cảnh.

Thạch Hạo và Đại ma thần rời khỏi cuộc loạn chiến, bởi vì nơi đó không phải là nơi để nói chuyện, bọn họ có quá nhiều chuyện đển nói, sâu trong nội tâm khó mà bình tĩnh được.

Tới hiện tại, Thập ngũ gia đã tỉnh táo trở lại, ha ha cười to không thôi, kích động và vui sướng tới cực điểm, từ lâu cho rằng Tôn nhi đã chết đi, tâm trạng chìm trong đau đớn, có thể nào nghĩ tới, tôn nhi sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mặt mình.

Ở một nơi hẻo lánh, tổ tôn hai người hợp lực bố trí trận pháp ngăn cách với bên ngoài, ai cũng lộ ra hình dáng của chính mình.

"Gia gia, tóc cửa người đều trắng cả." Thạch Hạo cay cay sóng mũi, con mắt đỏ hoe, Đại ma thần mới năm sáu mươi tuổi, chính là thời địa hoàng kim, tinh lực cuồn cuộn mới đúng thế nhưng hiện nay tóc bạc trắng phơ, đồng thời quanh khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn, vô cùng tang thương.

"Tuy bề ngoài gia gia già một chút thế nhưng tinh khí thần vẫn còn, biết ngươi còn sống thì sẽ trẻ lại thôi, khôi phục như cũ, ha ha!" Đại ma thần nói lớn.

Hắn nhìn kỹ dung mạo của Thạch Hạo, vỗ vỗ bã vai trông cực kỳ cao hứng, tôn nhi mà mình quan tâm nhất không chỉ sống sót mà còn giết thẳng lên thượng giới, chém giết các sơ đại nơi đây.

Thạch Hạo tuy rằng sớm đã gặp được linh thân của Đại ma thần thế nhưng lần này gặp lại, vẫn có chút cảm động trong lời nói, tâm vô cùng cảm khái và vui sướng.

Đáng tiếc, trước đó chỉ là một bộ linh thân sớm chết đi, không cách nào truyền tin tức cho tổ phụ biết được.

"Tổ phụ, người đây là..." Đột nhiên, Thạch Hạo chấn động, hắn tìm thấy một ống tay áo của Thập ngũ gia, nơi đó trống không, vẫn cụt tay như trước.

Hắn xốc ống tay áo lên, quả nhiên là như thế!

Thanh niên trước kia thì hai tay đầy đủ, nay khôi phục lại hình dáng sao lại thành một tay?

Nhìn Đại ma thần tóc bạc phơ, nếp nhăn và tang thương trên mặt, tay thì cụt trong lòng Thạch Hạo đau xót, chẳng hề dễ chịu chút nào, gia gia của mình những năm này trả qua không ít cực khổ.

Thập ngũ gia an ủ hắn: "Không sao đâu, gia gia giờ đã là Tôn giả, đồng thời bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ nhen nhóm Thần hỏa, tới cảnh giới này thì có thể mọc lại tay chân, không bao lâu sẽ mọc ra lại thôi."

Đại ma thần lật tay, lòng bàn tay xuất hiện một tượng ngọc, nói cho Thạch Hạo biết, khi hắn kết hợp với bức tượng này thì có thể hóa thành dáng vẻ thanh niên, mà cánh tay cũng đầy đủ.

Lúc bị đuổi giết ở đảo Ác Ma thì hắn đã đoạt được bảo cụ này trong một cổ động, là tiền nhân sau khi chết lưu lại.

Thạch Hạo gật đầu, cánh tay cụt của Gia Gia có thể mọc ra, tới cảnh giới Tôn giả thì có thể tái sinh huyết nhục, chỉ là gần đây bị Thiên quốc truy sát nên không thể phục hồi lại chân thân.

Nhưng mà, hắn vẫn không yên lòng muốn kiểm tra lại cho tổ phụ mình thế nhưng, tinh lực của Thập ngũ gia quá nồng đậm, thực lực lại rất kinh người!

"Sau khi nuốt chân huyết của Ma tôn thì không cách nào luyện hóa được, tất cả đều phong ấn trong huyết nhục và xương cốt của ta." Thập ngũ gia nói, đây chính là cơ duyên lớn nhất của hắn trên đảo Ác Ma.

Thạch Hạo vui mừng, sau khi kiểm tra kỹ thì phát hiện được một chùm chân huyết trong huyết nhục, thứ này đang từ từ gột rửa thân thể của tổ phụ, sớm muộn gì cũng sẽ thoát thai hoán cốt.

"Gia gia không nên gấp gáp nhen nhóm THần hỏa làm gì, chờ cánh tay cụt của người mọc lại, khi đó con cũng chiếm được nhiều bảo dược thần thánh hơn nữa, lúc đó sẽ luyện chế cho người một lò Thần hỏa đan, khi đó hẳn tấn cấp sau."

Đồng thời, hắn không ngừng nhíu mày, trong cơ thể của tổ phụ hắn phát hiện ra một luồng âm khí bám chặt lên trên xương cốt, rất kì lạ.

"Đây là gì?"

"Ngươi phát hiện ra à." Thập ngũ
gia thở dài, đây chính là tác dụng phụ khi nuốt chân huyết của Ma tôn.

Chân huyết Ma tôn, không cần nói to như nắm đấm, dù chỉ một giọt thôi thì người thường cũng khó mà chịu đựng được, trực tiếp nuốt xuống nhất định sẽ bạo thể mà chết.

Vui mừng chính là, chùm chân huyết mà Ma tôn lưu lại này sớm đã hóa hết sát khí tiên thiên, toàn bộ vật chất tai hại cơ hồ không còn tồn tại.

Nếu không, dù là một vị Chân thần ăn vào cũng có thể nổ tung, hình thần đều diệt.

Tuy rằng chùm chân huyết này không có sát cơ thế nhưng dù sao cũng là thứ do nhân vật cấm kỵ chất đi lưu lại, hắn đã chết, cả hòn đảo đều tối tăm và âm u, nên chùm máu này cũng đã nhiễm phải một tia tử khí.

Tuy rằng một tia nhưng lại là phiền phức cho hậu nhân, Thập ngũ gia ban đầu còn khắc chế được, thế nhưng khi bị Quang thiên sứ của Thiên quốc truy sát và bị thương nặng nên xảy ra vấn đề, âm khí nhanh chóng tràn về xương cốt toàn thân.

Đặc biệt, Liệt sát giả của Thiên quốc đều đang ở trong bóng tối, bọn họ sống sót từu máu chảy thành sông, từ thây thành núi, trên người họ nhiễm tử khí và âm vụ vô cùng nồng.

Sát kiếm của bọn họ vô cùng tàn ác, dùng huyết nhục để tẩm bổ, dùng thần hồn để nuôi sống, cứ thế bổ trúng Thập ngũ gia thì liền khiến cho tia âm khí kia bạo động.

Thạch Hạo sau khi biết được thì nắm chặt song quyền, nói: "Ta sớm muộn gì cũng sẽ đăng lâm Thiên quốc, sới tung đạo thống này!"

Bất kể là tổ phụ của mình, hay là Quỷ gia của Bổ thiên các, hoặc là chính bản thân hắn, đều có mối thù với đám này, khó có thể hóa giải món nợ bằng máu này, hắn từ lâu đã lập lời thề, muốn một lần tới thăm hỏi.

"Đây cũng không phải là vấn đề lớn gì." Thập ngũ gia an ủi, lấy ra một vò rượu uống một hơi, đối với hắn, loại rượu này có thể giảm bớt chút hàn ý của âm khí.

"Rượu nặng sẽ hữu hiệu?" Thạch Hạo kinh ngạc.

"Hữu hiệu." Đại ma thần gật đầu.

"Sau này con sẽ tìm thần nhưỡng* cho gia gia, chắc rượu được sản xuất từ thánh dược của đám Hầu nhi nhen nhóm Thần hỏa sẽ diệt trừ tận gốc âm khí này!" Thạch Hạo nói.

(*): Ủ lên men.

Hắn từng uống qua rượu Hầu nhi bình thường nên cảm thấy là thần nhưỡng, mùi vị vô cùng ngon, cũng không biết rượu mà đám Hầu nhi nhen nhóm Thần hỏa sẽ ngon như thế nào.

"Trong chân huyết của Ma tôn có ẩn chứa một ít phù văn, ta cũng hiểu được chân nghĩa, là diệu thuật rèn luyện thân thể, có thể mài giũa thân thể, từ từ lột xác trở nên mạnh mẽ hơn."

Thập ngũ gia vì Thạch Hạo mà diễn biến một tổ phù văn, cũng không phải quá phức tạp thế nhưng thần kỳ không thể tả được, do những cốt văn tầm thường tổ hợp lại, hóa mục nát thành hiếm thấy, có thể nói là một truyền thừa vô thượng!

Thạch Hạo yên lặng quan sát, vô cùng kinh ngạc.

Thời mà Ma tôn quật khởi và náo loạn, ban đầu cũng chẳng hề chói mắt gì, bị rất nhiều thiên tài che đi ánh sáng, nhưng hắn từng bước từng bước tiến lên, chậm rãi hóa mạnh, cuối cùng xưng tôn trên đời.

Bởi vì, từ lúc nhỏ yếu tới lúc quật khởi thì bắt đầu từ cốt văn bình thường nhất, vì lẽ đó nên diệu thuật này cũng theo phong cách này.

Hắn dựa vào bí thuật này để không ngừng lột xác, để thể chất càng ngày mạnh mẽ hơn, chẳng khác gì từ từ thoát thai hoán cốt, từng bước từng bước niết bàn, cuối cùng là ngạo thị cả thượng giới.

"Có hiệu quả tuyệt diệu như Nguyên thủy chân giải, đều là bắt đầu từ thứ cốt văn bình thường nhất, nguyên thủy nhất, sau đó khiến nó thăng hoa bùng phát ra ánh sáng rực rỡ."

Thạch Hạo cảm thán, lấy Nguyên thủy chân giải ra rồi đưa cho gia gia quan sát, để hắn xác minh và tìm hiểu.

Hắn cảm thấy, tuy rằng cẩn thận tìm hiểu Chân giải thế nhưng vẫn chưa thể thấu triệt, hẳn là tiếp tục quan sát, ngộ thấu đáo toàn diện, tới lúc đó cũng có thể dùng "vô pháp" mà thắng rất nhiều thần thuật mạnh nhất!

Đương nhiên, những bảo thuật Thập hung như Côn bằng, Chân hoàng cũng không thể vứt bỏ được, bởi vì những truyền thừa như này đã tới cực hạn của thế gian, có thể coi như là những pháp môn bảo vệ bản thân.

Hiểu toàn một các pháp môn là một chuyện, cũng không có nghĩa là quên đi tất cả, như trước vẫn cần phải sở hữu một vài loại thần thông mạnh nhất, cũng giống như những người sử dụng kiếm đều cần phải có hung khí để thi pháp!

"Con à, con luôn luôn tu hành quy tắc bí thuật này nhen, có thể sẽ sản sinh ra Chí tôn huyết lần nữa đó." Thập ngũ gia nói.

Tôn nhi hai lần mất đi Chí tôn cốt nên khiến hắn khó đành lòng cho qua, tiếc nuối không thôi, đặc biệt trong lần thứ hai, tôn nhi khác không thể cứu được Thạch Hạo nhưng đã lấy đi chân cốt khiến Thập ngũ gia khó chịu trong lòng.

Giờ đây, Chí tôn huyết của Thạch Hạo khô cạn, hoàn toàn mất đi, đã không tính là sơ đại rồi.

Thập ngũ gia nghĩ tới, nếu như tôn nhi mình khôi phục lại, thì sẽ mạnh tới mức nào?

"Con sẽ tu hành." Thạch Hạo gật đầu, sau đó như nhớ ra gì đó, nói: "Gia gia, bên trong người gia gia có âm khí, có thể tu luyện một vài pháp môn chí dương để tiêu trừ."

Hắn nghĩ lới lực Thái dương của pháp môn Côn Bằng, sau đó lại nghĩ tới bảo thuật Lôi đình thuần dương kia!

"Gia gia, trước tiên hãy tu Lôi pháp đi, con đoạt được vài cây bảo dược hi thế trên Mộ tiên, ăn vào một cây thì có thể nhanh chóng hiểu được loại thần thông Lôi đạo!"

Hắn có bảo thuật Toan nghê, có thần thông Lôi thiên tước, đương nhiên mạnh nhất hẳn là tờ giấy vàng mà Long Ngao lưu lại kia.

Mấy ngày nay hắn đều nghiền ngẫm tờ giấy vàng này, thứ này thủy hỏa bất xâm, khó có thể hủy diệt thế nhưng lại không có phù văn, thi thoảng phát ra đạo âm, cũng không cách nào tìm hiểu được khiến hắn khó xử.

"Hai chúng ta cùng tìm hiểu, xem thử là thứ gì." Đại ma thần tiếp nhận tờ giấy vàng.

Hai người thử nghiệm các loại biện pháp thế nhưng đều vô dụng.

Cuối cùng, Thạch Hạo ném tờ giấy này vào trong lò luyện đan, trong đó có thiên hà, có đất của Mộ tiên, đều ẩn chứa vô tận lôi đình đồng thời đi kèm khí tức Tiên đạo.

"Ầm!"

Tia điện lóe lên, ánh chớp bùng phát, tờ giấy vàng này biến hóa kinh người, nó hấp thu lấy khí tức Tiên đạo, tỏa ra ánh sáng chói mắt giữa biển chớp.

"Đây là..." Hai tổ tôn đều giật mình.

Trên tờ giấy vàng xuất hiện liên miên cốt văn, rõ ràng đều do tia chớp hóa thành, phức tạp loằng ngoằng tới cực hạn, cũng có một luồng uy thế vô thượng!

"Đây nhất định không phải là truyền thừa của Long Ngao lưu lại!" Đại ma thần nói, hắn vô cùng giật mình.

"Chuyện này... tại sao con có cảm giác như lúc đối mặt với pháp môn Côn bằng vậy, đây là thần thông cấm kỵ vô thượng!" Thạch Hạo chấn động.

"Rất mạnh!" Thập ngũ gia gật đầu.

"Tổ tôn chúng ta cùng tìm hiểu cho thấy đáo, sau đó liên thủ quét ngang đám kia trong bí cảnh này!" Thạch Hạo cười ha ha, "hùng tính" lại nổi lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện