Sáng sớm, sương mù lượn lờ khắp núi rừng. Một tia sáng đỏ xuất hiện ở trên đỉnh núi, mặt trời mọc lên chiếu xuống ánh nắng ấm áp nhuộm màn sương sớm thành màu vàng nhạt, lưu động ánh sáng.
Người của Thạch Thôn sớm đã thức giấc. Bọn trẻ đang đón ánh bình minh mà tập luyện, miệng hít thở tinh khí. Đứa nào cũng cường tráng như Tỳ Hưu non vậy.
Nhóc tỳ ngồi ở bên cạnh nhìn bọn nó, vì sắp phải đi xa nên trong lòng nó có chút không nỡ. Tử Vân, Đại Bằng, Tiểu Thanh đang ỷ ôi bên cạnh. Chúng không muốn Thạch Hạo đi một chút nào, dứt khoát đòi đi theo nhưng nó lại không cho.
Con đường này quá nguy hiểm. Ba trăm ngàn dặm, hành trình dài như vậy phải đi qua không biết bao nhiêu là dãy núi, trên đường ắt sẽ có rất nhiều nguy hiểm. Đi xuyên qua núi lớn nguy nga thường có thể nhìn thấy những bóng hình khổng lồ lướt qua bầu trời. Các loại hung cầm khủng bố không biết tên thực sự là không ít.
Lúc nhóc tỳ đi tu hành từng tận mắt nhìn thấy một con chim lớn dài năm mươi mét lướt qua, nó phun ra một ngụm lửa, trực tiếp nung một đỉnh núi thành dung nham. Lần khác nó còn thấy cả một con hung cầm dài hơn trăm mét lao vào trong tầng mây rồi quắp lấy một con Giao và xé thành hai mảnh. Hung cầm nuốt con Giao vào trong bụng, máu tươi trút xuống phía dưới như mưa.
Tử Vân, Đại Bằng và Tiểu Thanh mặc dù bất phàm, có thể phi thiên độn địa, nhưng dù sao chúng vẫn chưa trưởng thành. Lộ trình dài như vậy nếu cưỡi bọn nó thì thực sự quá nguy hiểm.
Có trời mới biết lúc nào tự dưng có một con hung cầm chui ra từ trong dãy núi nào đó và xé xác bọn nó.
Hung cầm giương cánh hiên ngang, bay lượn ở trong thiên địa. Chúng có tốc độc cực nhanh nhưng lại quá bắt mắt, có thể trở thành mục tiên săn bắt của một vài vị bá chủ trên không. Có thể còn nguy hiểm hơn so với việc đi xuyên núi rừng.
"Nhóc tỳ cậu thật sự phải đi sao?" Bọn trẻ thu công, tất cả đều xúm lại.
"Ừ!" Tiểu Thạch Hạo gật đầu. Hôm qua nó đã quyết định rồi, hiện tại sẽ không thay đổi nữa.
"Ba trăm ngàn dặm. Xa thật đấy. Bọn mình vẫn còn nhỏ như vậy, tại sao cậu lại phải đi xa như thế cơ chứ?" Bọn trẻ trợn tròn mắt. Con số thiên văn như thế này khiến bọn nó quáng mắt.
"Vậy lúc nào thì cậu đi?"
"Ngày mai!" Nhóc tỳ liếc sang đám Độc Giác Thú ở không xa. Không thể bay ở trên trời, vậy thì bắt một con hung thú tốc độ nhanh để cưỡi cũng được.
"A. Cậu muốn bắt một con Độc Giác Thú à?" Bọn trẻ đều lộ ra vẻ hưng phấn. Chúng nó sớm đã muốn làm vậy rồi, chỉ là thực lực còn chưa đủ mà thôi.
Kể cả là đám thanh niên trưởng thành như Thạch Lâm Hổ hay Thạch Phi Giao cũng vẫn đang lên kế hoạch. Nhưng họ lại không dám hành động lỗ mãng. Bọn Độc Giác Thú toàn thân trắng tinh, vẩy bạc lấp lóe đó rất mạnh, không phải người bình thường có thể hàng phục được.
Đương nhiên, bọn chúng nổi tiếng cũng không phải vì chiến lực. Đối với tốc độ một ngày vạn dăm của bọn nó mà nói thì cái gọi là 'mạnh' đó cũng chẳng thấm vào đâu.
Nhóc tỳ đứng dậy, quyết định chọn một con Độc Giác Thú cao lớn thần tuấn ở trong số đó. Cả người nó giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt, tứ chi thon dài, thân hình cường tráng. Mắt nó như thủy tinh, trên trán mọc một cái sừng có ngân quang lượn lợ xung quanh.
"Chính là nó rồi."
Tiểu Thạch Hạo chọn xong mục tiêu liền lách qua Thạch Thôn và chui vào trong bụi cây để chặn bọn Độc Giác Thú từ bên kia. Bọn trẻ đều mở to mắt, nín thở và tĩnh tâm quan sát.
"Bọn nhóc này đang làm gì vậy?" Đến người lớn cũng đã bị kinh động.
"Cái gì? Muốn bắt Độc Giác Thú à?" Vù một tiếng, rất nhiều già trẻ gái trai từ trong làng đi ra, đứng ở bên hồ để quan sát.
Nhóc tỳ đã xuất hiện. Nó chui ra từ trong bụi cây ở không xa, chạy về bờ hồ, chặn đầu bọn Độc Giác Thú và nhìn chằm chằm vào mục tiêu cao lớn đó.
Bên hồ trở nên ồn ào. Các loại trân cầm mãnh thú sinh sống ở nơi đây đều kêu lên. Chúng tràn ngập lòng thù địch đối với vị khách không mời mà đến này, mặc dù nó còn rất nhỏ tuổi.
Nhất là bọn Độc Giác Thú. Dễ nhận thấy chúng là một loại sinh linh có trí tuệ, còn nhớ được việc nhóc tỳ từng một tay nâng tảng đá lớn mười vạn cân ở bên hồ không lâu trước đây. Con nào cũng đều cảm thấy bất an, toàn thân phát sáng.
"Cẩn thận kìa nhóc tỳ!" Tộc nhân kinh hô.
Bọn Độc Giác Thú bạo động, bốn vó bới đất, ký hiệu đan xen khắp người. Chúng nhất trí đối ngoại, đồng thời phát động tấn công.
Vù một tiếng, ánh sáng bạc trắng xóa như mưa trút xuống, rất khó né tránh. Lúc rơi ở trên đất đã đánh xuyên một ít nham thạch.
Nhóc tỳ không giảm tốc độ, nhưng hai tay lại giương ra, nhanh chóng lướt ngang mấy chục trượng. Nó giống như chim ưng lượn trên trời, động tác đẹp mà lại có cảm giác mạnh mẽ. Đây căn bản không giống việc một đứa bé có thể làm được.
"Thân pháp thật là nhanh!" Đến lão tộc trưởng cũng thán phục.
Đây là một loại thân pháp mà nhóc tỳ lĩnh ngộ được trong 'Chiến Thần Đồ Lục' sau khi xem Nguyên Thủy Chân Giải. Kim Sí Đại Bằng quyết đấu thần linh, sự ảo diệu của quỹ tích và cách vận chuyển ký hiệu đó để lại cho nó một ấn tượng sâu đậm.
Hiện tại, hai tay của nó lấp lóe ký hiệu màu vàng, vù vù xé gió giống như một con Kim Bằng nhỏ. Nó lướt ngang trời, tư thế đẹp đẽ mà lại mạnh mẽ.
"Xích" "Xích"
Độc Giác Thú hí dài. Độc giác của bọn nó đều sáng lên, tất cả đều bắn ra chùm ánh sáng đánh về phía trước. Đây giống như là do ký hiệu tổ hợp mà thành, nếu nhìn không kỹ còn tưởng là tia chớp.
Nhóc tỳ nhanh chóng né tránh. Sau khi nó rơi xuống trên một tảng đá trên vạn cân mới cúi người. Tảng đá lớn này liền 'ầm' một tiếng bị đánh vỡ, đá vun bay toán loạn.
Nó cấp tốc xông sang bên kia, giống như Kim Bằng lướt qua, vẽ ra một đạo quỹ tích kinh người, lại lượn vòng tạo ra một đường cung rồi xông vào trong bọn Độc Giác Thú.
"Wow!" Bọn trẻ kêu to. Nhóc tỳ đang ở trên không mà lại có thể đổi hướng như vậy, thật giống như Thái Cổ Thần Cầm giương cánh, nhanh như tia chớp.
Bọn Độc Giác Thú trở nên hỗn loạn, bốn vó đạp liên hồi. Chúng không thể tấn công cùng một lúc được nữa, vảy bạc toàn thân lấp lánh, con nào cũng ngẩng đầu hí dài và đạp về phía trước.
"Nhóc tỳ quá nhanh rồi. Trong cự ly gần nó tuyệt đối nhanh hơn nhiều so với Độc Giác Thú. Nếu là người thường thì căn bản không thể tiếp cận tới được, nhưng nó thì lại trực tiếp xông vào trong đám Độc Giác Thú!" Thạch Phi Giao thán phục. Cho dù là thực lực của bọn hắn lại tăng lên thì cũng không thể làm được việc này.
Nhanh kinh người, vượt qua tốc độ của hung thú. Nhóc tỳ tiến vào trong bầy thú xong thì lại càng thêm nguy hiểm. Bên này thì một vó đạp tới, bên kia thì một cái mồm to bằng chậu máu ngoạm tới, ở một hướng khác lại có một chùm ánh sáng bay đến. Thật sự rất khó mà né tránh.
Toàn thân nhóc tỳ phát sáng giống như một cái chuông thần đang vang lên. Thần hi hóa thành ký tự xếp hàng ở trong không trung, bao phủ lấy cơ thể của nó và ngăn chặn đợt tấn công này.
"Đi!"
Nhóc tỳ bỗng dồn lực đẩy một cái, lập tức có bảy tám con Độc Giác Thú bay ngang ra ngoài. Sức mạnh của nó lớn tới mức nào chứ? Không tính sức mạnh thần bí của Cốt Văn, chỉ vung một tay thôi đã có thần lực mười vạn tám ngàn cân rồi. Nhưng mà nó cũng không hạ sát thủ. Bọn dị thú này rất ít, tương lai nếu có thể hàng phục được hết thì đối với tộc nhân mà nói sẽ là một loại tài sản vô cùng quý giá.
"Vèo"
Nhóc tỳ xông tới, nhảy lên trên lưng của con Độc Giác Thú cao lớn đó. Tuy người nó chi chít vảy bạc nhưng trên cổ lại có
bờm trắng bạc. Nhóc tỳ tóm lấy bờm nó, chết cũng không chịu buông tay.
Con ngựa quý này vươn cổ hí dài, thanh âm to lớn như chuông đá xông thẳng lên tầng mây. Có thể nói nó cường tráng thần tuấn, vô cùng xuất chúng!
"Ngựa con đừng làm loạn nữa. Mày theo tao đi ra thế giới bên ngoài xem một chút, có khí đối với việc tu hành của mày cũng có tác dụng lớn đấy." Nhóc tỳ nầm sấp ở bên cạnh tai nó và lẩm bẩm.
Nhưng, con Độc Giác Thú này lại bạo nộ. Nó là hung thú, sao có thể đem so với ngựa bình thường. Có nói thế nào thì nó cũng là dị chủng, tốc độ ở trong núi cũng vào hàng có số có má.
Trong tình huống bình thường mà nói thì Độc Giác Thú không phải là thứ mà cường giả Bàn Huyết Cảnh bình thường có thể bắt được. Bọn nó rất khỏe, chạy nhanh thần tốc, lại còn được truyền thừa một số ký hiệu đơn giản, rất là bất phàm.
Bọn nó và Lân Mã đều là hậu duệ của Thái Cổ Thiên Mã, thuộc về dòng dõi của Thần Thú. Mặc dù huyết mạch đã rất mỏng manh những vẫn có thể phát huy được một chút sức mạnh. Chỉ là loại ký hiệu này chỉ chứa ở trong máu, không thật sự ngưng tụ thành hình, không thể hóa sinh ở trên khung xương hay da lông. Uy lực không mạnh mà giá trị cũng chẳng lớn.
Con Độc Giác Thú to lớn này kêu như sấm, không ngừng giãy dụa. Nhưng dưới sức mạnh to lớn của nhóc tỳ, cái gọi là thần lực của nó cũng kém quá nhiều, khó mà tránh thoát được.
Tiểu Thạch Hạo dùng sức ấn mạnh một cái. Cái đầu đang ngẩng cao của nó trực tiếp bị ấn xuống. Cuối cùng Thạch Hạo còn nhảy xuống dưới đất và nâng nó lên và chạy ra khỏi bầy thú.
Đàn Độc Giác Thú đại loại, không ngừng kêu hí. Nhưng chúng nó lại không có biện pháp nào bởi vì nhóc tỳ quá mạnh. Sức của nó rất lớn, liên tục đụng bay mười mấy con hung thú.
"Bắt sống... Cứ như vậy vác về một con sao?" Cả đám người nhìn mà trợn mắt há mồ.
Nhóc tỳ chạy vù vù, trực tiếp vác về một con Độc Giác Thú to lớn, để nó chổng bốn vó lên trời, bất kể quẫy động cũng vô dụng.
Đám Thạch Phi Giao đã lên kế hoạch nhiều ngày vẫn không thể bắt được một con. Hiện tại nhóc tỳ ra tay, không ngờ lại có thể thành công dễ dàng như vậy.
Đó chính là một con ngựa quý, ai ngờ lại bị nó bắt về dễ như vậy!
"Nhóc tỳ bắt thêm vài con nữa đi." Cả đám người lớn chảy dãi.
"A thúc. Nếu còn bắt nữa thì bọn nó sẽ chạy đó. Sau này có khi chúng nó sẽ không quay lại nữa đâu. Chờ cháu thuần dưỡng con Độc Giác Thú này, đối tốt với nó, để nó cảm nhận được thiện ý của chúng ta. Sau này nói không chừng những con khác thấy vậy sẽ chủ động tiếp cận chúng ta."
"Được!"
Tộc nhân gật đầu. Phương pháp này không tệ. Một đám người lớn nước bọt tuôn trào, nằm mơ cũng muốn sở hữu một con ngựa quý.
Ngày này, bên cạnh cái hồ Độc Giác Thú hí dài mãi không ngừng. Nhóc tỳ mặc dù bắt được một con nhưng vẫn còn chưa thuần phục. Nó không ngừng gào thét, đang tả xung hữu đột ở trên thảm cỏ xanh.
"Tiểu Bạch. Đừng lên cơn nữa. Mày đi theo tao đi. Tao sẽ dạy cho mày Cốt Văn cao thâm, sau này ở trên sừng và khung xương của mày sẽ hình thành ký hiệu chân chính. Lúc đó có thể sẽ hình thành nguyên thủy bảo cốt giống như bọn Tử Vân và Đại Bằng ấy. Chỉ tới mức đó thì mày mới có thể coi là hung thú mạnh mẽ chân chính." Nhóc tỳ khuyên.
Mãi tới lúc mặt trời lặn con Độc Giác Thú to lớn thần tuấn này mới khuất phục, không còn phản kháng nữa. Nhóc tỳ không nói thêm gì nhiều, trực tiếp diễn hóa ra một cụm ký hiệu ở trước mặt nó.
"A. Con Độc Giác Thú này không làm loạn nữa rồi kìa." Bọn trẻ đều chạy tới, muốn leo lên cưỡi.
Kết quả, Tiểu Bạch dùng chân đá hậu một cái, suýt nữa đá trúng nhóc thò lò mũi xanh, dọa cho nó sợ ngồi phệt ra đất.
"Mẹ ơi. Suýt nữa để cậu đây chảy máu mũi rồi." Nhóc thò lò mũi xanh nghĩ mà sợ, khoa trương vỗ ngực.
Con Độc Giác Thú này mặc dù đã bị hàng phục nhưng vẫn không cho phép người khác lại gần mình.
Lại một buổi sáng sớm nữa, nhóc tỳ từ biệt thôn nhân, chuẩn bị lên đường.
Tất cả tộc nhân đều tới, già thì có tộc lão trên tám chín mươi tuổi. Nhỏ thì có trẻ con bú sữa. Tộc trưởng, đại thúc, ca ca, tỷ tỷ, thím thiếc các loại, cả đám người đều tới tiễn đưa.
"Cháu à. Đừng có miễn cưỡng mình, đi đường mà thấy có nguy hiểm thì nhất định phải quay lại đấy nhé."
"Nhóc tỳ, đi đường nhớ cẩn thận. Đừng có cậy mạnh, phải bảo vệ tốt bản thân mình đó."
Mọi người dặn dò mãi không ngừng. Ai cũng không nỡ để nhóc tỳ ra đi. Một vài bà thím, bác gái đều đã đỏ mắt, họ sớm đã coi thằng nhóc từng bú sữa mình này là một thành viên trong gia đình.
Cuối cùng, nhóc tỳ đã lên đường. Nó ngồi ở trên Độc Giác Thú, xông về phương xa, hướng về phía sau ra sức vẫy tay.
"Vèo" một tiếng. Một đạo kim quang xông lên, nhanh chóng đuổi theo rồi treo ở trên đuôi của Độc Giác Thú.
"Ấy, bóng lông cũng đi theo kìa."
"Không sao. Nó ở lại trong thôn thuần túy là một tai họa mà thôi. Ngày nào cũng phải ăn hơn nửa con Long Giác Tượng. Không có nhóc tỳ thì chúng ta cũng chẳng thể nuôi nổi."
"Đó chính là một con Chu Yếm đấy, nói không chừng có thể giúp được rất nhiều cho nhóc tỳ."
Trên không trung, Tử Vân, Đại Bằng và Tiểu Thanh kêu dài. Chúng đuổi theo và tiễn xa hơn trăm dặm. Cuối cùng dưới sự khuyên bảo không ngớt của Tiểu Thạch Hạo chúng mới bịn rịn mà quay về.
"Cổ quốc. Ta tới đây!" Nhóc tỳ lẩm bậm, dùng sức nắm chặt nắm đấm. Sau đó nó cưỡi Độc Giác Thú, hóa thành một đạo ngân quang xông về phía núi lớn vô tận, muốn vượt qua dãy núi đi về nơi xa.
Tốc độ của Độc Giác Thú thật sự quá nhanh, hơn nữa linh giác nhạy bén nên đã né được rất nhiều hung cầm mãnh thú nguy hiểm. Vừa tới trưa đã chạy được khoảng ba bốn nghìn dặm đường.
Con Độc Giác Thú thật sự rất phi phàm, xuyên núi vượt đèo như đi trên đất bằng, thực sự là quanh.
"Chi chi..." Đột nhiên, bóng lông màu vàng to bằng nắm đấm thét lên, cả người lông tóc dựng đứng. Hai mắt nó trợn to hết cỡ, sốt ruột bất an.
Cùng lúc này, cành non ở trên thân cây liễu Thạch Thôn tỏa ánh sáng xanh. Ánh sáng xông lên tận trời, hơn nữa thân cây cháy đen cũng lắc lư dữ dội. Trong tiếng rì rào, cây liễu lột ra một lớp vỏ cây khô.