Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Thạch Hạo ngồi xếp bằng sát bên bồ đoàn.
Bên trong lò luyện đan đầy rẫy ánh điện màu bạc, lôi đình màu đỏ thẫm, tia chớp vàng óng, ánh chớp đen kịt... đan xen với nhau, tràn ngập khí tức Tiên đạo.
Hai tờ giấy vàng kim lơ lửng hấp thu lôi điện trong Thiên hà, cả hai càng ngày càng sáng rực, cuối cùng chiếu ra một tiểu thiên thế giới rất mơ hồ.
Thạch Hạo kinh ngạc, hắn cảm thấy mình không hề nhìn nhầm, trong ánh điện hiện lên một tàn ảnh, chiếu ra một khu di tích.
Nơi đó có rất nhiều núi đen cao chót vót chỉ là đều bị đứt gãy, có những cung điện vàng tọa lạc bên trên thế nhưng hơn nửa đều bị sụp đổ, còn có dòng sông màu bạc nhưng lại khô cạn cả.
Đó là một khu phế tích trông rất thần bí và mờ ảo, đất đá vụn khắp nơi, tia chớp lượn lờ, người thường không cách nào tiếp cận được.
"Cung Lôi Đế!"
Thạch Hạo hít một hơi khí lạnh, hắn nhìn thấy một tấm biển trong phế tích, bên trên viết ba chữ như thế, chỉ là sớm đã bị bụi phủ kín từ lâu.
"Đây chính là nơi sâu trong khu vực không người ư?" Hắn lẩm bẩm, bởi vì căn cứ theo như truyền thuyết thì Lôi đế không thuộc về ba ngàn châu của thượng giới này, mà là tới từ Cấm khu thần bí càng rộng lớn mênh mông hơn nữa.
Đột nhiên, bồ đoàn bên cạnh Thạch Hạo chấn động phát ra hào quang mịt mù, ngoài ra giáp trụ rách nát trên người hắn cũng như thế, cộng hưởng cùng với tờ giấy vàng kim kia.
"Hả?" Hắn kinh ngạc, cảnh tượng mơ hồ mà hắn thấy khi nãy phát sinh biến hóa, có sinh linh xuất hiện.
Trong nháy mắt, Thạch Hạo cảm thấy một luồng khí tức mênh mông to lớn phả vào mặt, tựa như đang đối mặt với toàn bộ vũ trụ này, vô lực chống trả, bị đè ép muốn nghẹt thở.
Đây là một sinh linh hình người đứng bên ngoài phế tích cung Lôi đế, giống như là chúa tể của thời địa hồng hoang đang nhìn xuống cửu thiên thập địa, cả người được sương mù lượn lờ thế nhưng khí thế này lại quá khiếp người.
Mặc dù cách cả thiên cổ, cách vô tận năm tháng, không cùng một thời không nhưng Thạch Hạo lại cảm thấy khiếp đảm, khiến hắn cảm giác mình như là một con giun con dế khi đối diện với Thương long*.
(*) Chòm sao Thương Long; chòm sao Thanh Long (tên gọi chung của chòm 7 ngôi sao ở phía Đông trong chòm Nhị thập bát tú).
Sinh linh này quá mạnh mẽ!
"Chí tôn Nguyên Thiên?" Thạch Hạo khẽ nói, bởi vì hắn nhận ra được giáp trụ trên người của người này được luyện chế từ Thiên khuyết thạch, hiện lên màu xanh nhạt, có thể sửa chữa thương khung, luyện thanh thiên thành tiên liệu vô thượng.
Hắn ở mộ phần từng thấy qua bộ giáp trụ với vô vàn vết rách được chôn lấp ở bên trong, không cách nào lay động, làm bạn với chí tôn cổ đại đang trầm miên ở nơi đấy.
Rất nhanh, một bóng người khác hiện ra, từ sâu trong Cấm khu không người rộng lớn ấy đi tới, tiến vào bên trong phế tích cung Lôi đế, đứng đối diện với chí tôn Nguyên Thiên.
Hai người nổi lên xung đột rồi nhanh chóng đại chiến.
Hình ảnh rất mơ hồ, loại chiến đấu này thì chỉ cần khí tức cũng đủ khiến các thần phải kinh hãi, quá mức kinh khủng, sát khí hỗn độn xung kích tựa như phá hủy thế giới.
Sắc mặt của Thạch Hạo tái nhợt, vội vàng vận chuyển Nguyên thủy chân giải để bảo vệ tâm thần!
Đây chính là hình chiếu mà tờ giấy vàng ghi chép lại hay sao?
Sau đó, bồ đoàn phát sáng hiện lên một chùm cốt văn ghi lại một đoạn bí ẩn.
Chí tôn Nguyên Thiên trọng thương sắp chết liều mạng xông ra khỏi di tích Cấm khu, hai tờ giấy vàng mang về này chính là truyền thừa của Lôi đế, sau đó hắn bắt đầu bế quan.
"Lôi đế, nghe đồn đã thành Tiên, ngay cả chí tôn Nguyên Thiên mà cũng muốn nghiên cứu pháp môn của người này." Thạch Hạo kinh ngạc, không ngờ lại nhận được tin tức như thế này.
Rất đáng tiếc, chí tôn Nguyên Thiên niết bàn thất bại, trọng thương không cách nào trị khỏi nên cuối cùng 'thân tử đạo tiêu'.
Hắn có nuôi một con Thiểm điện khuyển, con này nhận được bản thượng của truyền thừa Lôi đế thì sau này hóa thành Long ngao, đủ thấy bảo thuật này kinh thế cỡ nào, tuyệt đối vang dội cả cổ kim.
"Hừm, bộ giáp trụ rách nát trên người của ta cũng được mang ra từ nơi sâu trong Cấm khu vô tận ư?" Tuy rằng Thạch Hạo sớm đã suy đoán thế nhưng cũng đã tìm được những vết tích chứng minh trên bồ đoàn, lúc này cũng có chút kinh dị.
Đáng tiếc, chỉ là nhắc sơ qua chứ không hề nói cặn kẽ.
"Cái gì, Lôi đế có thể là một trong Thập hung?" Khi thấy đoạn ghi chép trên cốt văn này thì Thạch Hạo thật sự đã bị kinh sợ, không thể tưởng tượng nổi, tâm thần chấn động kịch liệt.
Cái gọi là Thập hung thái cổ, chính là lời giải thích của hậu nhân.
Trên thực tế, thái cổ đã là cuối thời của bọn họ, Thập hung tồn tại vô cùng cổ xưa, rất khó mà nói rõ bọn họ bắt nguồn từ thời đại nào.
Đương nhiên, cũng có người nói, hiện giờ Thập hung vẫn còn tồn tại trên thế gian này, xưa nay chưa hề tiêu vong, là Tiên thật sự.
"Thần đạo, Tiên đạo, sao ta cảm thấy trong này còn có bí mật động trời?" Thạch Hạo lẩm bẩm, hiện nay đều là giảng Thần đạo, ngay cả cảnh giới tu hành cũng là như thế.
Nhưng mà, cứ nhắc tới những quá khứ cổ xưa thì chắc chắn sẽ nói ra Tiên.
Bất kể nói gì, hắn đã biết lai lịch của tờ giấy vàng này, đồng thời hiểu rõ giá trị vô thượng của nó, ngay cả chí tôn Nguyên Thiên cũng muốn tu luyện phương pháp này sau khi niết bàn thành công!
Thạch Hạo không có trì hoãn thời gian nữa, nhanh chóng quan sát cốt văn bên trên tờ giấy vàng kim này, bởi vì chỉ khi đang hấp thu khí tức lôi đình Tiên đạo thì nó mới hiện ra mà thôi.
Trên đạo đài hoàng kim, khắp nơi đâu đâu cũng chém giết, tranh cướp khúc xương xanh kia, mà có một số người lại đang tập trung về phía hắn không hề từ bỏ, lẳng lặng đợi chờ lực lôi đình tiêu tan.
Đây là một hồi giết chóc, đạo đài nhuốm máu, khắp nơi tranh hùng, toàn bộ đều muốn cướp giật truyền thừa cao nhất trong bí cảnh này.
"Hỏng rồi!" Thạch Hạo thất kinh, bởi vì hai tờ giấy vàng kim này rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, đám Thiên Hạt, bọ ngựa xanh biếc, còn có mấy tên sơ đại đang nhìn chằm chằm vào hắn và cùng nhau xông tới.
"Anh mày không phát uy thì các ngươi cho rằng anh là mèo bệnh à!" Thạch Hạo hét lớn, đứng thẳng dậy.
"Hạo nhi, không được lỗ mãng, đi bên này!" Đại ma thần bí mật truyền âm, bọn họ coi như có thu hoạch không hề nhỏ, đạt được tờ giấy vàng kim này thì đã quan trọng hơn bất cứ thứ gì rồi.
Ngoài ra, bọn họ còn lĩnh ngộ một vài thần thông bên trên khúc xương xanh kia nữa.
Đặc biệt là Thái âm ngọc thỏ và tên mập, vừa nãy tuy rằng bị quần hùng rượt đuổi chạy trối chết thế nhưng cũng thay nhau cầm khúc xương xanh này trong thời gian rất lâu, hiện tại đạt được lợi ích vô cùng khổng lồ.
"Còn muốn đi à?!" Chàng trai cầm kim đăng trong tay rốt cuộc cũng đã ra tay với Thạch Hạo, vẻ mặt hắn lạnh lùng, hiện tại nơi đây đều là những sơ đại mạnh mẽ nhất.
Hắn có khí phách kinh người, sức mạnh linh hồn giống như đại dương đầy mãnh liệt, long hành hổ bộ bức ép tới.
Trên đầu hắn, bảo đăng màu vàng phát sáng, tim đèn tỏa ra màn mưa ánh sáng hóa thành từng ngôi sao lớn đỏ rực tiêu diệt Thạch Hạo, đồng thời bên trên mỗi ngôi sao lớn này đều có một vị thần linh ngồi xếp bằng, thần bí và kinh khủng!
"Xoẹt!"
Cùng lúc đó, Chân Cổ cũng xuất thủ, tay cầm Ngưng huyết hóa thành chiến mâu đỏ thẫm đâm xuyên hư không, tiếng vù vù phát ra, lưỡi mâu mang theo một đám bóng mờ thần ma giết tới gần.
Ngoài ra, đám bọ ngựa xanh biếc cũng ra tay, sát khí sôi trào.
Đây là một trận đại chiến, Thạch Hạo tung hoành thế nhưng trên người rất nhanh liền nhuốm máu, nhiều cường địch như vậy vây công hắn, trong đó còn có cả thần linh thì không chết ngay lập tức đã là rất kinh người rồi.
Không chút tiếng động, chiếc đuôi bò cạp xanh biếc xuất hiện đâm thủng phù văn hộ thể của Thạch Hạo, nếu không phải Động thiên duy nhất ngăn cản thì hắn tuyệt đối đã bị ghim chết tươi rồi.
Chiếc đuôi bò cạp này quá lợi hại, trước đây không lâu còn đâm thủng thân thể của một vị sơ đại, đẫm máu và tàn khốc, thứ này cứ như là một độc mâu sắc bén nhất vậy.
Thạch Hạo suýt nữa thì gặp nạn, Động thiên làm suy giảm phù văn khiến tốc độ của đuôi bọ cạp này giảm mạnh thế nhưng nơi bả vai của hắn vẫn có máu đen chảy ròng ròng.
"Ầm!"
Hắn nhanh chóng vận chuyển cốt văn, máu tươi phóng lên mười mấy mét lúc này mới ép toàn bộ máu độc ra ngoài, mà nơi đó huyết nhục không ngừng nổ tung tách khỏi thân thể.
Nên biết, Thạch Hạo được mệnh danh nắm giữ Kim cương bất hoại thân, dù vậy vẫn bị đuôi bò cạp đâm lủng một lỗ nhỏ.
"Giáp trụ rách nát này!" Nơi bả vai có một lỗ thủng to của giáp trụ này, vừa khéo chiếc đuôi của Thiên Hạt đâm lọt vào đây.
Đây mặc dù là một báu vật thần bí thế nhưng nhiều lúc tựa như chẳng có chút đáng tin gì.
Tất cả mọi người đều biến sắc, dù là truyền nhân Tiên điện, chàng trai Kim đăng cũng rét lạnh, con Thiên Hạt này chính là một trong những cường giả Thần Hỏa cảnh đáng sợ nhất trong bí cảnh này.
"Nếu như ở cùng một cảnh giới để nó đâm thủng cũng chẳng sao, thế nhưng hiện tại nó lại là thần linh, cơ thể ta khó mà ngăn cản được lưỡi móc nơi chiếc đuôi này." Ánh mắt của Thạch Hạo lạnh giá, ăn phải thiệt thòi lớn như vầy khiến hắn lập tức phản kích."Vù!"
Đuôi bò cạp ngang trời, trắng trợn không chút e sợ lần nữa đâm tới, bởi vì Thiên Hạt từng thấy đại chiến giữa Thạch Hạo và truyền nhân Tiên điện nên cảm thấy có thể tiêu diệt được hắn, dù sao bản thân nó cũng là thần linh.
"Bụp!"
Sau một khắc, chiếc đuôi bò cạp này đâm trúng ngay trước ngực của Thạch Hạo, tia huyết dịch bắn lên cao khiến một số người khiếp sợ.
"Thiếu niên Ma vương... cứ thế bị giết chết?"
"Thành công rồi!"
Nhưng mà, tiếng kêu
thảm thiết đau đớn liền làm cho vẻ mặt của mọi người cứng lại, tiếng hét này lại phát sinh từ Thiên Hạt.
Trước ngực của Thạch Hạo có một cục bùn nhão màu vàng, thứ này bị đuôi bò cạp đâm trúng thế nhưng chiếc đuôi xanh biếc chứa đầy chất kịch độc này lại nhanh chóng bị hòa tan rồi hóa thành thịt nát.
Không chỉ như thế, xu thế này nhanh chóng lan tràn, từ móc câu chót đuôi nhanh chóng lan lên trên, toàn bộ chiếc đuôi xanh ố vàng hóa thành một bãi bùn nhão, máu tươi bắn lên rất cao.
"A..."
Thiên Hạt kêu thảm thiết, một thân thần thông của nó đều tập trung hết trên đuôi nay lại bị hủy, chẳng khác này rút lấy Chí tôn cốt của Nhân tộc vậy, không nói là phế bỏ hoàn toàn thì cũng gần như là vậy rồi.
Đây là một biến cố kinh người.
Rất nhiều người đều biến sắc, đây chính là bùn vàng đầy yêu tà mà Thái dương thần đằng mang vào, xuất phát từ khu vực không người đầy rộng lớn kia, lúc đó đã bị lò luyện đan của Thạch Hạo hút lấy nay lại thể hiện ra uy lực rồi.
Ầm!
Thạch Hạo không chút lưu tình, vọt tới, đôi tay phát sáng, áo nghĩa của Luân hồi và Côn bằng ẩn chứa bên trong đánh giết Thiên Hạt.
Cũng trong lúc đó, những người khác liền lộ vẻ khác thường, sợ Thiên Hạt sẽ phục hồi như cũ nên dồn dập ra tay, bọn họ đều muốn diệt trừ con thần linh đầy đáng sợ này.
Đáng tiếc cho Thiên Hạt, thần uy lẫm liệt thế nhưng lại bị mọi người đánh nổ hóa thành sương máu, hình thần đều diệt.
"Đáng tiếc quá, thịt trắng bên trong cơ thể con bò cạp này rất ngon, nhìn giống như là thịt cua vậy, ai lại làm hỏng như thế chứ." Thạch Hạo tiếc nuối nói.
Những người khác nghe thấy thế thì trợn tròn mắt.
Thạch Hạo dùng nắp của lò luyện đan đỡ lấy bùn vàng, tất cả mọi người đều căng thẳng không một ai dám manh động, thứ này có uy hiếp cực lớn.
"Đón lấy!"
Thái âm ngọc thỏ bị đám người truy đuổi nhảy loạn xạ, lập tức ném khúc xương xanh cho Thạch Hạo, vù, xương xanh phát sáng, một chùm phù văn tiến vào trong lòng hắn.
"Kim xà thối."
Lúc này Thạch Hạo tựa như choáng váng, rắn mà có chân? Rất nhanh hắn liền hiểu được bí thuật này, đây chính là pháp môn của Nhân tộc, quan sát xà long rồi khai sáng ra bảo thuật này.
Nhưng mà, cuối cùng cũng không có chữ Long, chỉ được gọi là Kim xà thối, cái tên này cũng không tính kinh người và ngông cuồng nhưng chỉ cần suy nghĩ chút thì thần thông này chẳng hề đơn giản, thậm chí có thể nói là vô cùng phi thường!
Nếu không thì chắc chắn sẽ không được nằm trong bảo thư mà vị chí tôn này thu thập, hơn nữa còn là bí pháp trong bí pháp!
Vào lúc này, tất cả mọi người trên đạo đài hoàng kim đồng loạt xuất thủ, tất cả đều vây công lấy Thạch Hạo, bởi vì hắn đã khiến chúng nhân tức giận, không chỉ đạt được tờ giấy vàng kim mà còn đoạt được cốt thư xanh này, không thể chấp nhận được.
Thạch Hạo bỏ chạy, muốn tiếp tục tìm hiểu thế nhưng cốt thư này rất quái lạ, một người chỉ nhận được một loại bảo thuật, trong thời gian ngắn khó có thể ngộ ra môn thần thông khác được.
Thạch Hạo run tay, ném cốt thư màu xanh ra ngoài, nên lấy hay là bỏ, nếu không tất cả mọi người sẽ công kích hắn, mặc dù trong lò luyện đan còn nhiều Thiên hà để dùng thế nhưng cũng khó chống đỡ nổi.
"Gia gia, chúng ta đi thôi!" Thạch Hạo bí mật truyền âm, lợi dụng cơ hội này mà hướng về đằng sau, bắt đầu phá vòng vây.
Tổ tôn hai người nhanh chóng nhảy xuống đạo đài hoàng kim, cả hai điên cuồng xung kích rời khỏi nơi này, có thể có tới một nửa số người truy kích, nửa số người kia lưu lại tranh cướp cốt thư màu xanh kia.
"Làm thế nào để rời khỏi tòa cổ điện tràn ngập khí hỗn độn này đây?" Thạch Hạo lẩm bẩm, lúc đi vào là được truyền tống tới, muốn rời đi thì rất khó tìm thấy đường.
Tổ tôn hai người vội vàng chạy nhanh, cuối cùng đầu đầy mồ hôi, có chút lo lắng.
"Tiền bối, chúng ta làm sao có thể rời khỏi nơi này?" Thạch Hạo quát lớn, mở miệng hỏi quy tắc chủ trì nơi truyền thừa này, hoặc có thể gọi là khí linh.
"Ngươi chắc chắn muốn rời khỏi, không muốn tranh cướp đạo thống chí tôn nữa?" Âm thanh to lớn hỏi.
Sau khi nhận được đáp án thì Thạch Hạo vui mừng, nói: "Chắc chắn!
Người nên biết lấy hay bỏ, cũng nên cảm thấy thế nào là đủ, đã đạt được tờ giấy vàng kim kia thì còn có cái gì để lưu luyến chứ, nếu như quá tham thì chắc chắn sẽ chết ở nơi này.
"Xoẹt!"
Phù quang xuất hiện bao phủ lấy Thạch Hạo và Đại ma thần, sau đó bọn họ rời khỏi nơi này.
"Còn có ta, còn có ta!" Thỏ nhỏ trắng như tuyết kêu réo không ngừng đá chân, vô cùng không cam.
Những người khác thì do dự, nếu như đuổi theo ra ngoài thì như vậy sẽ từ bỏ luôn cổ thư màu xanh kia, khiến người khác khó xử.
"Xoẹt!"
Hào quang lấp lánh xuất hiện, cuối cùng một số người rời đi và cũng có một số người quay trở lại tranh cướp cốt thư màu xanh.
Lần này, đám Thạch Hạo được truyền tống ra khỏi chín ngọn thần sơn, xuất hiện ở bên ngoài nơi truyền thừa, từ bên trong quang môn của tiên trì chui ra ngoài.
"Ầm!"
Vừa mới ra ngoài thì bọn họ gặp phải đánh lén, một con cóc vàng lè lưỡi, thứ này cứ như là thác nước xoắn nhanh tới.
"Xoẹt!"
Thạch Hạo lấy ra bùn vàng kèm theo một chút Thiên hà, dùng thứ này để bảo vệ thân thể, con cóc vàng này có linh giác rất nhạy cảm cho nên nhanh chóng né tránh, lộ vẻ cảnh giác.
"A!"
Sau một khắc, tiếng kêu thảm truyền tới, đầu lưỡi của con cóc vàng cuộn tròn quấn lấy một con rết Thần Hỏa cảnh đang truy đuổi từ trong quang môn vào trong miệng.
"Bụp!"
Cùng lúc đó, con bích giao cũng xuất thủ, xoắn đứt con bọ ngựa xanh biếc đang truy kích ở trong quang môn kia rồi nuốt ực vào trong miệng.
Thạch Hạo giật mình, cóc vàng, bích giao đều là những sinh linh mạnh mẽ nhất trong bí cảnh này, hắn trước kia từng gặp qua và nghi ngờ đã vượt qua Thần Hỏa cảnh, vô cùng kinh khủng, không hề nghĩ rằng chúng nó lại thủ ở nơi này.
Nơi truyền thừa có hạn chế, những sinh linh này cũng từng đi vào thế nhưng còn chưa tới chín ngọn thần sơn thì phải rút lui, bởi vì cảnh giới của chúng bị áp chế rớt xuống Thần Hỏa cảnh, sợ gặp nạn ở bên trong khi đó quá mức oan ức.
"Tiểu hữu, chớ vội, chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện đôi chút không." Đúng lúc này, có sinh linh mở miệng.
Thạch Hạo cảm thấy mình có thể phá vòng vây thế nhưng liếc nhìn những sinh linh này thì lại cảm thấy hơi hơi sợ, dù mình có lò luyện đan, Thiên hà và bùn vàng thì cũng hơi phiêu lưu.
Đây là một cây cổ thụ cháy đen toàn thân, cứ như già yếu sắp chết, dùng rễ cây làm chân cất bước tới, đây chính là Ma huyết quỷ thần thụ.
"Tiền bối, người muốn nói chuyện gì?" Thạch Hạo ổn định lại tâm thần rồi hỏi nó.
"Ngươi và ta hữu duyên, ta không có ý hại ngươi, ngươi yên tâm." Ma huyết quỷ thần thụ mở miệng, âm thanh rất ôn hòa.
Thạch Hạo khó mà tin được, lúc trước đã truyền nguyền rủa của nước Thiên hà vào trong cơ thể của cây già này khiến nó ho khan không thôi, sau đó là rút lui thì làm sao bỏ qua cho mình được?
"Bên ngoài ba ngàn châu ở thượng giới chính là cố hương của ta, mà chiến y trên người của ngươi cũng là xuất phát từ nơi đó, đây là duyên phận, chúng ta không phải là địch." Cây già nói.
Thạch Hạo chấn động, hắn rất muốn biết khu vực không người bên ngoài ba ngàn châu là địa phương như thế nào nên tinh thần lập tức tỉnh táo.