Dịch + Biên: ronkute
"Ngươi là ai?" Vân Hi lùi lại, trong lúc vô tình chạm vào vành tai khiến mặt nàng ửng hồng, có chút ảo não cùng ngượng ngùng.
Lúc này, nàng nghĩ tới nhiều chuyện, nhớ lại thiếu niên tại hạ giới năm xưa khiến lòng chập chùng, ngươi kia chết quá đáng tiếc.
"Ta là Ma Hi." Thạch Hạo đáp, hắn có nhiều lo lắng, nếu như nói cho đối
phương biết mình là ai như thế Thiên Nhân tộc cũng sẽ biết, lúc ấy có
thể sẽ sinh ra biến cố.
Không biết vì sao, Vân Hi nhìn người
trước mặt này lại luôn cảm thấy giống người mà mình từng quen, cũng là
răng trắng như tuyết, nụ cười rạng ngời, còn cái vẻ mặt dửng dưng như
không, quá giống mà.
Chỉ là nàng biết, người kia không thể xuất hiện nữa, đã chết cách đây một hai năm và được mai táng trong Đại hoang dưới hạ giới.
"Ngươi rất giống với một người mà ta đã biết." Vân Hi khẽ nói, mái tóc tím,
gương mặt trái xoan trắng mịn, cặp mi cong cong, mắt to linh động cùng
bờ môi anh đào đỏ tươi tôn lên vẻ đẹp hoàn hảo của nàng.
"Còn có một người như thế à, hắn tới từ bộ tộc nào, thật sự rất giống sao?" Thạch Hạo hỏi.
"Đã từng là kẻ thù của ta, sau đó ân oán được giải và còn cứu ta nữa, người này vô cùng kinh diễm, nhưng đáng tiếc mà." Vân Hi lắc đầu, hoài niệm
nhiều chuyện trước kia, tâm thần nàng chợt hoảng hốt.
"Gào..."
Nơi sâu trong chiến trường viễn cổ có tiếng gầm rú đáng sợ truyền tới cắt
đứt suy nghĩ của nàng, việc này cũng làm Thạch Hạo cảnh giác hơn, nơi
đây cũng chẳng phải là nơi tốt lành gì.
"Chúng ta không nên nán
lại lâu." Thạch Hạo nói, bất kể là nguy hiểm tới từ khu ma thổ này hay
là vì tránh né truy binh ở phía sau thì cũng đều phải rời đi.
"Ngươi đi trước đi, ta không muốn liên lụy tới người." Vân Hi thể hiện lòng
biết ơn, Thạch Hạo đã cứu nàng nhưng nếu tiếp tục cùng đồng hành thì
chắc chắn vì vậy sẽ dẫn tới họa sát thân.
Thạch Hạo lắc đầu, nói: "Bây giờ đã muộn rồi, những truy binh kia đều thấy ta cùng đi với ngươi nên sẽ không bỏ qua, nhiện vụ hiện tại chính là rời khỏi bình nguyên
màu máu này, cắt đuôi được bọn họ."
Hắn không tiết lộ thân phận
của mình thế nhưng vẫn muốn giúp Vân Hi vượt qua được cửa ải khó khăn
này, không đành lòng nhìn nàng bị người khác đuổi giết rồi cướp đi Thiên Mệnh thạch, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.
Thạch Hạo hái hết
mười hai cây Huyết Hồn thảo còn lại sau đó cùng Vân Hi rời đi, đi ngang
qua chiến trường cổ này, một đường Nam tiến.
"Ngươi còn ăn loại
kỳ thảo này à?" Vân Hi giật mình, trên đường đi nàng phát hiện Thạch Hạo tạo ra Động thiên khiến cả người lấp lóe ký hiệu, vận chuyển cốt văn
thần bí hòng luyện hóa Huyết Hồn thảo.
"Mùi vị cũng không tệ, hơi chua chua, rất ngon miệng." Thạch Hạo làm dáng vẻ thả lỏng, nếu như
người ngoài thấy được thì nhất định sẽ trợn tròn mắt.
Đây chính
là 'cỏ tử vong' trí mạng, người thường dám ăn sao? Sẽ khiến hồn huyết
bốc cháy, thân thể bong tróc, chết ngay tức khắc!
Vân Hi vô cùng
lo lắng, đối phương lại bướng bỉnh như thế, nếu cứ tiếp tục thì khả năng không bao lâu nữa sẽ chết đi, đây chính là ân nhân cứu mạng nàng thì
làm sao bỏ mặc không quan tâm chứ.
"Nếu như ngươi cần thực lực
thì đợi về tới Thiên Nhân tộc, để Thiên Thần trong bộ tộc ta giúp ngươi
một tay, ngàn vạn đừng lấy tính mệnh bản thân để thử nghiệm như thế
này." Nàng thật lòng khuyên bảo.
"Ngươi xem, ta là người liều
lĩnh như vậy sao, bằng vào thiên tư của ta thì đã ngạo thị ba ngàn châu, làm sao sẽ ngu xuẩn tự sát chứ." Da mặt của Thạch Hạo rất dày, vừa nói
vừa nhét thêm một cây vào trong miệng mình.
Vân Không không nói
nữa, đây còn không phải là liều lĩnh chắc? Hơn nữa, càng nhìn thì càng
cảm thấy, phong cách hành xử đều 'đáng ghét' như thiếu niên ở hạ giới
kia, và cũng là người vô cùng thích 'tự sướng'.
Tổng cộng phát
hiện được năm mươi mấy cây Huyết Hồn thảo ở bên dưới dốc đá kia, thứ này cứ như là ngọc thạch đỏ lấp lánh sáng ngời, dọc trên đường đi đều bị
Thạch Hạo ăn sạch.
Mà lúc này, hắn cảm thấy không được khỏe, thân thể đau đớn, huyết dịch dường như muốn bốc cháy, ngay cả thần hồn cũng
vô cùng nóng rực gần như muốn hóa thành một ngọn lửa.
"Dược tính
bá đạo thật!" Thạch Hạo lẩm bẩm, tâm thần tập trung cao độ, hắn biết nếu như là Tôn giả bình thường chắc chắn thân thể sẽ nứt toác, hồn và máu
đều sẽ bị đốt cháy.
Thế nhưng, hắn áp chế lại, trước kia không
chỉ có tự phụ mà còn có sức lực và thực lực, lấy Động thiên giam cầm bản thân, dùng thực lực vượt qua cực cảnh để trấn thủ bản tâm.
Đã
từng có người ăn trăm cây Huyết Hồn thảo thì mới bỏ mạng, hắn tin chắc
mình luyện hóa năm mươi mấy cây này thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Dọc theo đường đi, Thạch Hạo đều vận chuyển cốt văn bên trong Nguyên thủy
chân giải, toàn thân trở nên lấp lánh, tinh lực cuồn cuộn xung kích
trong người, thể phách kiên cố không thôi.
"Chính là loại bí lực
này sao?" Thạch Hạo thì thào, một luồng sức mạnh thần bí tràn ngập trong máu thịt, thẩm thấu tiến vào trong xương cốt, đây chính là nguyên nhân
cơ bản nhất của pháp lực miễn dịch sao?
Vân Hi thì càng giật mình hơn, thiếu niên này quá mức đáng sợ, thiên phú kinh người, ăn hơn năm
mươi cây Huyết Hồn thảo mà lại không có chút vấn đề gì, luyện hóa hết
dược tính đầy đáng sợ kia.
"Tốt nhất là có thể bắt sống một con vượn ma, tìm hiểu kỹ thể chất của nó thì mới có thể hiểu biết tình huống hơn chút nữa."
Thạch Hạo lấy làm tiếc, hắn tuy rằng đánh gục sáu con, cũng từng nghiên cứu
qua thế nhưng không cách nào dò xét được bí mật thật sự của bộ tộc này,
cần phải bắt sống một con thì mới được.
"Gào..."
Đột
nhiên, tiếng gầm gừ đinh tai nhức óc đầy đáng sợ vang lên, một luồng khí tức khốc liệt che kín bầu trời truyền tới từ nơi sâu trong chiến
trường, khoảng cách cũng không phải là rất xa.
"Không xong, có ba con vượn ma đang kéo người chủ chiến trường tới nơi này, chúng ta trốn
mau." Vân Hi hiểu rõ rất nhiều thứ, nhìn bóng người đang bay nhanh trong sương mù tới nơi này khiến nàng khiếp sợ không thôi.
Thạch Hạo
âm thầm sử dụng Trùng đồng để quan sát, phát hiện ngoại trừ ba con vượn
ma ra thì nơi xa còn có một bộ khung trắng hừng hực lửa thần, tay cầm
cốt kiếm nhanh chóng đánh về nơi này.
Tiếng thét dài đó là do nó
phát ra chấn cho chiến trường run rẩy, đây là tiếng rít gào bằng linh
hồn cũng không phải là tiếng gào phát ra từ miệng.
"Chân Thần!" Thạch Hạo giật nảy người, đây là sinh linh đã vượt qua Thần Hỏa cảnh, cũng chính là Chân Nhất cảnh.
Thần Hỏa cảnh, bình thường đều bị người khác gọi là Ngụy Thần, bởi vì bọn họ cũng chỉ mới chạm vào lĩnh vực Thần đạo mà thôi, cũng chỉ là mới nhập
môn, địa vị không cao lắm.
Dù sao, bên trên Thần Hỏa cảnh chính
là Chân Nhất cảnh, bởi vì bọn họ mang theo một cái chữ Chân, mà thực lực lại mạnh mẽ cho nên mới được gọi là Chân Thần.
Kỳ thực, Chân Nhất cảnh cũng chỉ là bước ra một bước dài trong lĩnh vực Thần đạo mà thôi.
Bộ xương trắng hếu kia được thần diễm màu trắng bao phủ cứ như là một vầng thái dương ngang trời, khí tức không hề biến mất, chỉ có sự nóng rực
như muốn đốt cháy thiên địa này.
Đây chính là cường giả Chân Nhất cảnh, cơ bản không cách nào đối đầu, kinh diễm như Thạch Hạo cũng phải
thối lui, mang theo Vân Hi triển khai đại thần thông Súc địa thành thốn
nhanh chóng rút lui.
"Xoẹt!"
Cùng lúc đó, Thạch Hạo cũng
vận dụng thần thông Lôi đạo, sau lưng hiện lên một cặp cánh Quang Ám
lượn lờ tia chớp, gia tốc rời đi.
"Người kia mà ta biết cũng có
học bảo thuật Lôi điện." Vân Hi nói, nàng có chút hoài nghi thế nhưng
rồi lại lắc đầu, ý nghĩ này không hiện thực.
"Ta tinh thông bảo thuật Lôi Thiên tước." Thạch Hạo nói.
Lưu vong một hồi, Thạch Hạo mang theo Vân Hi trốn xa ngoài vạn dặm, xuyên qua chiến trường rời khỏi nơi này.
Rất nhanh, tên Chân Thần kia dừng lại, cũng không hề rời khỏi khu di tích
đó, xuyên qua sương mù nhìn về bên ngoài, trong hốc mắt có ánh lửa linh
hồn nhảy nhót liên tục.
"Đi thẳng tới Thiên châu quá nguy hiểm,
cần phải xuyên hành qua một khu chiến trường cổ, nếu không ở bên ngoài
này bất cứ lúc nào cũng sẽ bị phát hiện." Thạch Hạo nói.
Vân Hi
gật đầu, nàng nói cho Thạch Hạo biết hiện tại tốt nhất chính là kéo dài
thời gian, chờ cổ tổ trong tộc thức tỉnh, chỉ cần lão Thiên Nhân kia
tỉnh lại thì sẽ thay đổi hết thảy."Là người nhưng gọi là thiên, thật đáng sợ như vậy?" Thạch Hạo khẽ nói, nhìn về thiếu nữ xinh đẹp này.
Hắn biết lão Thiên Nhân kia từng cùng với năm đại cường giả khác tự tay
sáng lập ra huy hoàng của tộc này, đứng hàng thứ mười trong đại tộc,
được xưng là Hoàng tộc ở thượng giới.
Một tồn tại xuất hiện từ cổ xưa tới nay, đến tột cùng đáng sợ như thế nào, không một ai nói rõ.
"Dung hợp với Thiên Mệnh thạch thì có thể giúp cho ta lột xác, trên phương
diện bản chất xảy ra biến hóa đạt tới mức tận cùng, dù sao cũng sẽ tương đương với sơ đại mạnh nhất." Vân Hi không hề ẩn giấu, nàng tin tưởng
Thạch Hạo, nếu như đối phương mang ý xấu thì đã có rất nhiều cơ hội rồi,
sẽ không chờ tới hiện tại.
Sau đó không lâu, bọn họ lại tiến vào một khu chiến trường cổ khác càng to lớn hơn, phạm vi tới năm vạn dặm,
càng đi vào sâu thì bọn họ thậm chí phát hiện ra hài cốt của một vị
Thiên Thần!
Hai người hít vào hơi lạnh, có thể tưởng tượng cuộc
chiến đấu năm đó kịch liệt cỡ nào, dù là Thiên Thần cũng bất lực chết ở
nơi này.
Nơi đây âm khí rất dày, sương mù tràn ngập, bên trong
chiến trường này có rất nhiều di cốt, cũng có không ít binh khí và bảo
cụ gãy vỡ, hoen rỉ hoặc là mục nát từ lâu.
"Huyết Hồn thảo!"
Thạch Hạo vui mừng, tiến vào chiến trường cổ này lại có thể phát hiện
loại bảo thảo này thì chính là thu hoạch lớn nhất, lần này thấy được tới sáu cây.
Loại linh vật này một khi xuất hiện thì không thể chỉ một cây, ít nhất cũng phải ba cây trở lên.
"Ngươi thật sự phải chú ý, không được mù quáng luyện hóa." Vân Hi nhắc nhở.
"Đi thôi, đây là tạo hóa của ta, có thể ta sẽ đạt được năng lực thần kỳ là
miễn dịch với pháp lực!" Thạch Hạo sục sôi trong lòng.
Hai ngày
sau, Thạch Hạo vui mừng hơn, chính là Vân Hi cũng khiếp sợ, dưới một
ngọn núi đá trọc lóc có một dãy ánh đỏ chói mắt cứ như là ngọn lửa đang
bốc cháy vậy.
Đó là một dãy Huyết Hồn thảo lấp lánh ánh sáng, xinh đẹp và chói mắt vô cùng, ánh đỏ vờn quanh.
"Phải hơn hai trăm cây!" Âm thanh của Vân Hi hơi run, đây là một tài sản
khổng lồ, nếu như mang ra ngoài thì nhất định sẽ tạo nên náo động.
"Ngươi muốn ăn không, chúng ta mỗi người một nửa!" Thạch Hạo nói.
Vân Hi lắc đầu, nói: "Ta không ăn, ngươi cũng không nên mạo hiểm nữa."
"Vậy thì ta không khách sáo nữa, cứ tin ta, ta nhất định sẽ sống sót, đạt
được loại năng lực miễn dịch pháp lực kia, đây là một vận may lớn đó!"
Thạch Hạo nói.
Nhưng mà, sự tình không hề thuận lợi như hắn tưởng tượng, không chút tiếng động có hai con vượn ma to lớn xuất hiện, vảy
giáp màu đen kèm theo nhàn nhạt ánh bạc.
"Hai con sinh linh này
quá mạnh, sợ còn lợi hại hơn cả chín con trước gộp lại." Vân Hi khuyên
Thạch Hạo rời đi, không nên mạo hiểm.
"Chậm rồi, chúng nó đang
nhìn chằm chằm chúng ta, sẽ không bỏ qua đâu." Thần sắc của Thạch Hạo
trở nên nghiêm túc, vô cùng tập trung, hắn để Vân Hi trốn trước.
"Gào..." Hai con vượn ma gào thét, cả người phát sáng, thể phách lấp lánh không
khác gì ngọc thạch, thân thể khi triển khai thì phát ra âm thanh sấm nổ.
Hiển nhiên, đây là một hồi ác chiến, bất kỳ một con vượn ma nào cũng đều tạo thành uy hiếp cho Thạch Hạo, mà một lần hai con thì càng kinh khủng
hơn, vảy giáp đen chuyển hóa thành trắng bạc.
Thân thể mạnh như Thạch Hạo mà mỗi lần vung quyền cũng khó có thể tổn thương được chúng nó, vảy giáp hộ thể quá chắc chắn.
"Ầm!"
Thạch Hạo bùng phát liều mạng với hai con vượn ma, lúc này không còn đường lui nữa rồi.
"Thừa lúc này ngươi mau trốn đi!" Hắn âm thầm nói với Vân Hi, bởi vì hắn không biết có thể chiến thắng được hay không.
"Ta không đi!" Vân Hi lắc đầu, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng ra tay giúp đỡ.
"Ngươi không giúp được gì cả, cảnh giới của chúng quá cao, thân thể lại kinh
khủng, ngươi không gây thương tổn gì cho chúng cả." Thạch Hạo quát lên
bắt nàng nhanh chóng rời đi.
Vù vù!
Đất trời rung chuyển,
hai con vượn ma phát sáng, tinh lực cuồn cuộn vọt lên trời cao, cả người chúng nó óng ánh, giẫm một phát đủ khiến mặt đất nứt toác, sụp đổ.
Đặc biệt, khi chúng nó vung quyền thì hư không vặn vẹo, chỉ một quyền đã
oanh kích ngọn núi thành bột mịn, thuần túy là sức mạnh thân thể mà
thôi!
Thạch Hạo hét lớn dùng hết khả năng đại chiến, không lâu
sau thì cả người be bét máu, tóc tai bù xù vô cùng thảm hại, suýt nữa
thì đã bị đánh giết.
"Ầm!"
Đương nhiên, hai con vượn ma
này cũng không có chiếm bất cứ lợi thế nào, một trong hai con bị nắm đấm của Thạch Hạo đấm trúng khiến vảy tróc đầy ra, máu đen chảy xuống suýt
nữa thì đã xuyên thủng lồng ngực.
Tình hình của trận chiến quá
kịch liệt, đại chiến tới hơn nghìn chiêu, đây tuyệt đối là một hồi ác
chiến từ khi Thạch Hạo xuất đạo tới giờ, đại chiến trên ngàn chiêu cũng
chỉ có vài ba lần.
"Bụp!"
Rốt cuộc, Thạch Hạo một quyền
xuyên thủng lồng ngực của một con vượn ma khiến trái tim của nó vỡ nát,
sau đó cánh tay phải chấn động chấn cho thân thể như kim cương của con
này bị xé nát.
Một màn mưa máu tỏa ra, con sinh linh đầy đáng sợ này đã mất mạng.
Nhưng vào lúc này, Thạch Hạo cũng gặp phải công kích đầy điên cuồng của con
vượn ma còn lại và bị trọng thương, nơi bụng thiếu chút nữa đã bị xé
rách, máu tươi đầm đìa.
Đồng thời, nơi ngực cũng có vết thương rất lớn lộ thấy xương trắng, máu tươi cuộn cuộn trào ra.
"Ầm!"
Cuối cùng, Thạch Hạo lưỡng bại câu thương với con vượn ma này, song phương đều ngã nhào xuống đất, há miệng thở dốc.
"Kết thúc thôi!" Thạch Hạo hét lớn, đứng bật dậy xoay tròn chân phải quét hướng đầu con vượn ma này.
Tới lúc này con vượn ma liền cảm thấy sợ hãi, tiếng gào vang lên, nó giãy
giụa đứng dậy tránh né ra sau, sau đó là một mạch trốn thẳng về nơi xa.
"Ầm!"
Vân Hi ra tay, nàng cũng chưa hề rời đi mà âm thầm theo dõi, nàng lấy ra
một bảo kính nện lên trên người của con vượn ma này khiến nó phun đầy
máu, lảo đảo thối thui, suýt nữa ngã nhào trên đất.
"Giết!" Thạch Hạo hét lớn vọt nhanh tới, dùng toàn bộ sức lực còn sót lại của mình
tung ra một chưởng chém đứt lìa đầu lâu của con vượn ma này.
Lúc này thì hắn ngã chổng vó trên mặt đất, hai con vượn ma này quá mạnh khiến hắn suýt nữa cũng chết theo.
"Hên là giết chết toàn bộ, nếu như chỉ cần một con chạy thoát thì sẽ dẫn tới những sự giúp đỡ đầy đáng sợ khác, lúc đó lại phiền toái nữa." Vân Hi
nói.
Thạch Hạo cười to, gắng gượng ngồi dậy rồi nhìn về phía hơn
hai trăm cây Huyết Hồn thảo kia, hắn cảm thấy rất đáng giá, nếu như tiếp tục ăn hơn phân nửa sẽ có thể nắm giữ được năng lực kinh thế kia.