Thế Giới Hoàn Mỹ

Ra Khỏi Đại Hoang


trước sau

Một tay có sức mạnh lay động nhẹ nhàng bốn đến năm vạn cân thì sức mạnh hai tay là tám, chín vạn cân, đây cũng không phải do bọn họ hiểu rõ nội tình của nhóc tỳ mà chỉ là suy đoán mà thôi. Nhưng dù thế cũng khiến bọn họ khá giật mình, để cảm đám kinh ngạc và cảm khái không thôi.

*Nội tình: tình hình bên trong, ở đây chỉ thực lực, sức mạnh thực sự của bé Hạo

"Ồ..." Bà lão cau mày, cảm thấy mình thiếu sót điều gì đó, trong con ngươi có phù văn màu bạc lấp lóe như một vùng ngân hà đang tan vỡ.

Bỗng dưng nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt bắn ra hai chùm sáng kinh người, nói: "Chúng ta đều nhìn nhầm rồi!"

"Nhầm như thế nào vậy?" Người thanh niên ở bên cạnh hỏi.

Bà lão lấy ra một khối vỏ trứng từ trong lồng ngực, nhẵn nhụi như được làm từ ngọc, tỏa ra ánh sáng óng ánh và lộng lẫy, bên trên có ngũ sắc hoa văn, đây chính là mảnh vỏ trứng vỡ của con thái cổ di chủng kia.

"Lúc nãy sơ ý, giờ mới rõ ràng trên người con tiểu sơn thú trên vai hài tử kia có khí tức giống như đã từng gặp qua. Ban đầu vì trên mình tụi nhóc nhiễm rất nhiều thú huyết, mùi tanh nồng nặc nên khiến chúng ta sơ xuất, sau khi tỉ mỉ cám ứng thấy được khí tức hẳn là của trứng do hậu duệ Thái cổ thần điểu sinh."

Tất cả mọi người cảm thấy cả kinh.

"Không thể nào, chẳng lẽ hài tử kia ăn trứng của hậu duệ Thái cổ thần vương? Thực sự quá kinh người à!" Một thanh niên há hốc mồm đủ để nhét nửa nắm tay.

"Một đứa bé hiền lành mà gian to bằng trời, dám vào trộm trứng trong sào huyệt của Thái cổ di chủng sao?"

Một đám người hầu như không thể tin vào kết quả này, tất cả không nói nên lời.

Tình huống bực này nói ra sẽ chẳng có mấy người tin tưởng, một đứa bé dám thâm nhập sào huyệt Thái cổ di chủng, làm ra đại sự kinh người này.

Tất cả hoảng sợ, cũng cảm thấy tiếc nuối cực kỳ, đây là trứng của hậu duệ thần cầm à, chỉ cần ấp nở và nuôi lớn là có thể dò xét đến một phần bí mật của bảo thuật Thái Cổ Thần Vương.

Một quả trứng quý ra như thế bị một đứa bé cùng tiểu sơn thú ăn mất rồi!

Thật sự là phá của à, phải là gia tộc như thế nào mới sinh ra một đứa bé có thể làm những việc thế này?

"Không đúng rồi, con tiểu sơn thú kia cũng ăn trứng thần cầm, lẽ nào nó cũng thực sự bất phàm?" Một người đàn ông trung niên nói ra nghi vấn.

Những người khác nghe được cũng ngẩn người ra, một con tiểu sơn thú bình thường làm sao có thể chịu đựng được tinh khí thần của Thái cổ di chủng, nếu ăn vào có thể bị xung kích mà chết đi.

"Tiểu thú này to bằng nắm tay... hình như ta còn thấy màu đỏ thẫm ở bàn chân nó." Tên còn lại nói.

Bà lão thay đổi sắc mặt, như nhớ đến một điều gì đó, nói:" Lẽ lào là Chu Yếm trong truyền thuyết?"

Tương truyền loại hung thú này vùa xuất thế sễ gây nên đại loạn, thiên hạ xuất hiện tai họa binh đao, chiến tranh khắp nơi, đây là điềm đại hung.

Mọi người đờ ra, gặp gỡ một tiểu gia hỏa quái lạ như thế khiến cả đám đều nhìn nhầm.

Cô gái áo trắng cười khúc khích, mái tóc đen dài theo gió tung bay, da thịt trắng loáng lấp lánh ánh sáng lộng lẫy mê người, ánh mắt lưu chuyển, nói: "Đứa bé này không đơn giản, coi như chúng ta kết môt việc thiện duyên đi."

"Mong là thằng nhóc có thể đi vào Bổ Thiên các, tuyệt đối không bị những thế lực khác cướp đi!"

Đại sơn nơi xa, nhóc tỳ đang giục ngựa lao nhanh, độc giác thú như hóa thành một đạo ngân quang xuyên núi vượt sông, lấy tốc độ cực hạn để hai bên núi rừng 'vù vù' tụt lại phía sau, nhóc tỳ nhanh chóng đi xa mấy trăm dặm.

Tiểu mao cầu to bằng nắm tay triệt để khôi phục sức sống, da lông màu xám lấp lóe, một lần nữa hóa thành màu vàng, một đôi mắt to vô thần cũng trở nên phát sáng, nhí nha nhí nhảnh nhảy nhót tưng bừng trên bả vai tiểu Thạch Hạo.

Nhóc tỳ tóm chặt cái đuôi của nó rồi xách ngược lên, nói: "Không cho phép mi chạy loạn và gây rắc rối nữa, từ giờ chỉ được phép bên cạnh ta thôi!"

Rời khỏi Thạch thông đã hai mươi mốt ngày, đường xá dài dằng dặc đã đi hơn nửa, khoảng cách tổ địa thứ hai của Thạch tộc không đến mười vạn dăm, đi thêm mấy hôm là sẽ đến nơi.

Trong mấy ngày tiếp theo, Nhóc tỳ vượt qua mọi chông gai, tiến bước trong Đại Hoang, gặp phải từng nhóm mãnh thú cường đại, trải qua mâý chục, mấy trăm trận huyết chiến lớn nhỏ, rốt cục cũng sắp tiếp cận biên cương Thạch quốc.

Trong vòng một tháng, một đứa bé vượt qua vô tận sơn mạch, đại chiến rất nhiều hung cầm dị thú, vượt qua ba mươi vạn dặm, đây tuyệt đối là một đại sự kinh người. Nếu truyền đi sẽ gợi ra sóng to gió lớn, để những gia tộc cổ lão có nội tình thâm hậu đều phải chấn động.

Các loài mạnh mẽ nhất Thái cổ hung thú như Bệ Ngạn, Tỳ Hưu rèn luyện con non thì cũng chỉ đến như thế, bực này thử thách hung hiểm nói thì dễ, khi hành động cái giả phải trả chính là cửu tử nhất sinh.

Với đứa bé bình thường đừng nói một thân một mình đi qua ba mươi vạn dặm, cho dù ba trăm dặm, ba ngàn dặm cũng có thể gặp nạn bị mãnh thú ăn thịt.

Mãnh thú ở Tây Cương quá nhiều, đâu đâu cũng là rừng già rậm rạp, không thấy một bóng người, ác thú, ác điểu đâu đâu cũng có, đây là một vùng đất nguyên thủ đáng sợ nhất.

Đừng nói bọn nhóc, ngay cả một nhóm cường giả thành niên kết bạn mà đi đều sẽ gặp khó khăn, tùy thời bị Thái cổ di chủng ăn thịt, đến xương cũng chẳng còn sót lại.

Linh giác của Nhóc tỳ nhạy cảm, dọc đường đi tránh né được rất nhiều nguy cơ khủng bố, vẫn gặp phải rất nhiều lần sinh tử thử thách, trên đường từng bị thương nặng, nhưng rốt cục vẫn có thể vượt qua.

Nhóc tỳ chỉ hơn bảy tuổi đã có thể hoàn thành hành tráng cử như vậy!

Việc này nếu như bị mọi người biết sẽ trở thành tin tức có sức bùng nổ, chấn động tứ phương, truyền đi khắp nơi. Mà nếu bị các thế lực lớn như Trục Lộc thư viện biết được nhất định sẽ sai các cao thủ đi tìm kiếm, để nhóc tỳ trở thành một trong những thành viên của thư viện.

Cuối cùng cũng nhìn thấy thôn xóm, nhóc tỳ cưỡi độc giác thú chạy nhanh ra khỏi Đại Hoang.

Hắn đi về phía có người hỏi thăm, không khỏi ngẩn ra, đại phương hướng không sai nhưng chếch đi hơn hai vạn dặm.

"Ê, mình rõ ràng là đi theo con đường Liễu Thần chỉ, kết quả vẫn có sai lệch, chắc là do lúc rơi vào con sông lớn màu đen nên khi đi ra bị nhầm một đoạn đường." Nhóc tỳ vò đầu, sai đó tiếp tục đi.

Đi khỏi vô tận sơn mạch không còn nhiều thú dữ nữa, dù sao cũng an toàn hơn rất nhiều, hai ngày sau hắn đi tới phụ cận một trọng trấn của biên thùy Thạch quốc.

Thật sự cổ quốc quá rộng lớn, thống ngự ngàn tỉ dặm giang sơn, chỉ riêng bên trong đất phong của một vương hầu cường đại trong đó cũng có mấy trăm triệu, thậm chí hơn một tỉ nhân khẩu, ranh giới rộng lớn vô ngần.

Cương vực hùng vĩ như vậy nếu quản lý riêng lẻ rất khó khăn, chỉ có thể xây dựng các tòa cự thành ở các khu vực trung tâm để chấn nhiếp, mỗi khi có chỗ phát sinh bạo loạn thì các cao thủ tọa trấn trong thành sẽ nhanh chóng ra tay bình loạn.

Trên thực tế Thạch quốc rất cường thịnh, còn lâu mới tới thời đại bình loạn, đặc biệt mấy trăm năm qua Nhân Hoàng phù văn thông thiên, thần uy cái thế, quốc thế càng ngày càng hưng thịnh, không người nào dám phản bội.

Cũng chỉ có ở cương vực này mới không được an ổn, vì thỉnh thoảng có dị tộc đến 'gõ cửa', cướp sạch nhân tộc, ăn thịt sinh linh, nhưng với cổ quốc mênh mông mà nói thì một ít chiến dịch nhỏ bé chẳng là gì.

Kỳ thực Xung Vân trấn cung có thể coi là thành, bởi vì nơi đây có tới tám mươi ngàn nhân khẩu, vị trí địa lý vô cùng trọng yếu, là trọng trấn của vùng phía tây, được coi là một nơi hiểm
quan của trung ương cự thành khu vực này.

Gần trăm năm qua, thỉnh thoảng có cường giả của những chủng tộc khác xâm lấn, nhưng muốn quy mô lớn xâm lấn, vượt qua nơi này đều chưa từng thành công.

Ở trên đường đi, nhóc tì thấy rất nhiều người, phần lớn là người làm ăn, ra vào núi rừng nguyên thủy, đi tới các bộ lạc khá xa để thu mua các loại da thú, linh dược, tuy răng một chuyến đi rất nguy hiểm nhưng lợi nhuận thu được là rất lớn.

"Ê, mọi người về sớm một chút đi, nghe nói thời gia này không được yên ổn lắm, Mộc tộc bên trong Đại Hoang muốn phát binh à. Hơn nữa nghe nói ở nơi sâu trong sơn mạch có một con Thái cổ di chủng mới vừa đến, kiểu gì cũng muốn tạo uy một lần để chấn nhiếp, chắc chắn sẽ đến Xung Vân thành gây náo một trận."

Nhóc tỳ lắng nghe chăm chú, một người một ngựa như nó rất dễ thấy, thế nhưng cũng không có ai làm khó dễ nó. Một đứa bé cả người là huyết, dám như vậy độc hành khẳng định không đơn giản.Trên thực tế những người này thường xuyên đi lại trong vùng rừng già nguyên thủ nên kinh nghiệm rộng rãi, cho rằng nó hơn nửa là con em đại gia tộc, đi ra ngoài rèn luyện.

"Ô kìa, không hay rồi, hình như có đợt thú triều nhỏ, đây không phải là con Thái cổ di chủng phát động sớm, tới đây lập uy đó chứ?"

"Chắc không phải, đây hơn nửa chỉ là Thú Vương bình thường, bầy thú không có nhiều như thế, chúng ta chạy mau!"

Bọn họ trên đường tới có thể phóng tầm mắt đến Xung Vân trấn, tường thành hùng vĩ như một dãy núi che chắn phía trước, lấy "Kim Cương Nham" xây thành, toàn thành đen thui như kim loại tản ra ánh sáng lộng lẫy khiếp người.

Ở trước thành có một đám thú dữ, khắp nơi đen nghìn nghịt, chúng nó cũng không hề vòng qua thành, hiển nhiên là muốn lập uy ở đây, gào thét rung trời, lại muốn công thành rồi, khiến cho người run rẩy.

"Mau mau tránh đi, mong là tế linh đại nhân có thể chém giết toàn bộ đám hung linh này!"

Đám người kia vội vàng chạy trốn về phía xa, căn bản không dám vào thành bây giờ, sợ bị bầy thú nhằm vào có thể gặp tai họa.

Ở trong thành kia có một tòa thổ sơn gần cửa thành, trên đó sinh trưởng một cây thực vật, cao khoảng bốn, năm trượng, ở ngoài thành cũng có thể nhìn thấy, toàn thân màu xanh sẫm, lá cây to lớn hình dáng như quạt hương bồ.

Đây chính là tế linh của Xung Vân trấn, một cây mà ngay cả ngươi dân sống trong thành cũng không biết tên gọi thực sự, thường được gọi là tế linh đại nhân hay Xung Vân đại nhân.

Nó tỏa ra hương thơm ngào ngạt, Ở giữa phiến lá xanh sẫm có ba đóa kỳ hoa, mỗi đóa to lớn cối xay, cánh hoa rực rỡ, hào quang lấp lánh, một đóa có xích quang lượn lờ, một đóa trắng noãn như ngọc còn một đóa thì mịt mờ khói tím.

Hiển nhiên bầy thú nhìn thấy đoàn người ngoài thành, ngay lập tức chia ra một nhóm thú gào thét đuổi tới.

"Tế linh đại nhân hãy cứu mạng!" Đám người đó kêu to.

Nhóc tỳ thì đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu, nhưng mà đúng lúc này, xích hà lóe lên, từ trên cây thực vật ở thổ sơn có một đóa hoa tỏa ra ráng đỏ, cánh hoa mở ra, truyền ra ba động kinh người.

"Xoạt"

Một đạo xích quang bắn ra, sau đó xoay vòng một cái hướng về khu vực này chém tới, nhất thời để đám thú vọt tới đại loạn, không ngừng gầm rú, huyết quang bắn tung tóe, bầy thú bị thương nặng.

Trong mắt nhóc tỳ lộ ra sự kỳ quang, kinh ngạc phát hiện đạo xích quang này lại là một thanh phi kiếm, toàn thân đỏ đậm, trong suốt như hỏa ngọc.

"Một đóa hoa lại hàm chứa một thanh phi kiếm?"

Thời gian không bao lâu, mấy chục con mãnh thú cùng dị cầm toàn bộ bị giết, hoặc bị chém đứt đầu hoặc bị cắt đứt thân thể, phi thường ác liệt.

"Nó lợi hại hơn nhiều so với thần bái của Bái thôn, ngay cả Thanh Lân Ưng đại thẩm khi chưa ăn huyết nhục Toan Nghê cũng kém rất xa." Nhóc tỳ khẽ nói, đạo xích quang kia quá mãnh liệt, chỉ thoáng một cái khiến toàn bộ hung vật đều bị giết.

Ánh sáng lóe lên, xích kiếm bay về trong thành.

Sắc mặt nhóm người buôn bán đều trắng bệch, sau khi khôi phục tinh thần liền hướng về phía Xung Vân trấn lễ bái, cảm tạ đại ân.

"Ồ, hóa ra nó là nhị hoa, lại giống phi kiếm như đúc." Nhóc tỳ ngạc nhiên, phi kiếm nãy chỉ là một cái nhị, hình dáng như kiếm, sau khi bay trở lại cánh hoa lưu động hào quang lóa mắt, sau đó cả đóa hoa khép kín.

"Xung Vân đại nhân thủ hộ ở đây mấy trăm năm, từ lúc tiểu trấn còn không đủ ngàn người cho tới bây giờ nhân khẩu trong thành đã vượt qua tám mươi ngàn, không thế không kể công a."

"Luận thực lực Xung Vân đại nhân đủ để thủ hộ một tòa cự thành, so với tế linh ở cự thành không hề thua kém, chỉ là đại nhân không muốn rời đi."

Những người này nghị luận sôi nổi, sau khi nhóc tỳ nghe xong thấy kinh dị, gốc thực vậy này quả nhiên rất cường đại.

"Vị tế linh này cực kỳ bất phàm." Trong thành, một người đàn ông trung niên hơi mập tự nói, mặt hắn trắng và không có râu, trong mắt lấp lóe tinh quang.

"Đúng là rất mạnh, loài tế linh này cũng rất ít thấy, hay đại nhân đứng ra mời một lần, có thể vị tế linh này sẽ gia nhập Vũ tộc chúng ta." Một người trẻ tuổi bên cạnh nói rằng.

Người trung niên hơi mập lắc đầu, nói: "Quên đi, truyền ra ngoài không tốt, chính sự vẫn quan trọng hơn. Không biết Hạ U Vũ tiểu thư có về tới không, chúng ta cần xin một khối phù bài."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện