Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Nguyệt Thiền đứng yên, mi tâm
sáng ngời, nơi đó có một cô gái đang nhảy múa, tuy rằng chỉ dùng hình
thức dấu ấn để hiện ra thế nhưng cũng rất sống động.
Việc này rất kỳ lạ, mi tâm một người mà lại như vậy!
Dù nói gì thì nàng đã không có việc gì nữa nên Thạch Hạo thở phào nhẹ nhõm, coi như cũng đã trải qua một kiếp.
Dáng vẻ của Nguyệt Thiền cao ráo, làn da trắng mịn như tuyết, dĩ nhiên là
hoàn hảo như lúc ban đầu, ngay cả từng sợi tóc cũng càng thêm sáng bóng, cả người dồi dào sinh cơ.
Trên đỉnh đầu, vầng Thanh nguyệt kia
vẫn còn đang biến hóa, nó từ từ phóng to, tiên ảnh ở bên trong càng thêm rõ ràng tựa như đứng ngạo nghễ trong mây trắng, như là một vị Chân tiên muốn giáng thế.
"Bụp!"
Nàng tựa như là giọt nước tan ra
hóa thành sương mù, hòa vào bên trong Thanh nguyệt, cuối cùng cả vầng
Thanh nguyệt hóa thành ánh lửa bao phủ lấy Nguyệt Thiền, vô cùng anh
lành, sức nóng không hề có.
Thanh Nguyệt diễm thay đổi, chưa hề làm tổn thương Nguyệt Thiền mà chỉ bao phủ lấy nàng.
Thạch Hạo kinh ngạc, ngọn lửa do Chân tiên lưu lại này vô cùng êm dịu rồi hóa thành quần áo khoác lên người Nguyệt Thiền, bảo vệ nàng ở trung tâm.
Nguyệt Thiền yên lặng, ánh mắt thăm thẳm lấp lánh tuệ quang, nàng hoàn toàn
bình tĩnh trở lại, trong miệng không ngừng tụng ngôn ngữ cúng tế xây
dựng nên quan hệ khế ước thần bí với ngọn lửa kia.
Hiện tại, đã thành công!
Trên người nàng tựa như có một bảo y màu xanh đang lóe lên, cổ hỏa hóa thành quần áo, xinh đẹp và thần thánh, còn có vẻ như là kim loại lấp lánh ánh sáng khiến phong thái của Nguyệt Thiền càng thêm khác xưa.
"Có
thể hóa thành áo để chiến đấu?" Thạch Hạo kinh ngạc, luôn cảm thấy Thanh Nguyệt diễm khác với tất cả những cổ hỏa khác, vô cùng phù hợp với
Nguyệt Thiền!
"Xoẹt!"
Sau một khắc, ánh trăng xanh lóe
lên, quần áo biến mất, Nguyệt Thiền lần nữa lộ ra thân thể trắng mịn như ngà voi, là đoàn hỏa kia hóa thành sương mù xuất hiện ở mi tâm.
Tiếng kêu khẽ truyền tới, thứ đó lại hợp làm một với dấu ấn đang nhảy múa kia, cư trú ở nơi đó luôn!
"So với những cổ hỏa trong truyền thuyết khác, như Vạn Nghiệt hỏa, Đại
Thích Thiên hỏa... thì thứ này hoàn toàn khác." Thạch Hạo khẽ nói.
Vào lúc này, phế tích yên tĩnh lại, Thanh nguyệt biến mất hòa cùng một thể
với dấu ấn trong mi tâm của Nguyệt Thiền, không kêu gọi thì sẽ không hóa ra.
Nguyệt Thiền đứng lên, yên lặng lĩnh hội, cẩn thận cảm ứng,
dần dần trên mặt lộ ra ý cười, trong lòng cảm thấy mình đã thu hoạch cực lớn, nàng đã thành công rồi.
Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu, nhìn
thấy cặp mắt sở khanh của Thạch Hạo, là đang ngắm nhìn thân thể trắng
trẻo của nàng một cách đắm đuối, lập tức toàn thân tỏa ra ánh sáng hừng
hực.
Ngọc thể sở hữu đường cong uốn lượn cứ như vầng mặt trời
khiến người khác chói mắt, kỳ thực đó chính là ánh trăng màu xanh đang
chiếu sáng, từ mi tâm của nàng chiếu ra ngoài bao phủ toàn thân.
Cùng lúc đó, một bộ áo quần được mặc lên người, sau khi mặc xong xuôi thì thu lại ánh sáng thần thánh nơi mi tâm.
"Ngắm đủ chưa?" Âm thanh của Nguyệt Thiền rất êm tai, không có chút khói lửa, vô cùng bình tĩnh.
"Chưa!" Thạch Hạo nhanh chóng đáp.
Nguyệt Thiền cột lấy mái tóc rồi nở nụ cười tươi, cứ như là thần nguyệt chiếu
sáng, vẻ xuất trần và thánh khiết còn hơn trước đây nhiều, cũng có chút
linh dộng nói: "Ta nói thì sẽ giữ lời, mà đạo tâm của ngươi phải thật
vững chắc đó."
Thạch Hạo vô cùng kinh ngạc, sau đó nở nụ cười đáp trả: "Nàng đang nhắc tới ước định kia hả?"
"Uhm!" Nguyệt Thiền gật đầu.
"Sao nàng lại thoáng và chơi mạnh dữ vậy?" Thạch Hạo kinh ngạc.
Nguyệt Thiền khẽ nói: "Sau khi trận đại chiến thiên tài ba ngàn châu kết thúc, nếu như ngươi thất bại, sau này hãy bình tâm tích lũy thì ngày khác
chắc chắn sẽ quật khởi, thành tựu rất lớn."
Thạch Hạo nghe thấy
thế thì nụ cười chợt khựng lại, cái gọi là ước định kia hóa ra là cho
rằng hắn sẽ chắc chắn bại, sau đó hãy bình tâm tìm hiểu.
"Nguyệt Thiền, ta vừa cứu nàng, giờ lại dám khinh thường ta như vậy à?"
Nguyệt Thiền lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy, với thiên tư của ngươi thì tương lai
chắc chắn sẽ vô cùng huy hoàng, không cần phải phân tâm tới những chuyện khác, cứ coi trọng việc tu hành."
"Người khác sở dĩ làm như thế
chính là vì những thứ tâm tình khác, theo như lời nàng nói, coi trọng tu hành, quên đi những chuyện khác, vậy thì sẽ bỏ qua rất nhiều thứ trên
con đường này." Thạch Hạo không đồng tình.
Nguyệt Thiền khẽ nói:
"Thứ gọi là mỹ nhân xương khô thì dù phong thái tuyệt đại, cũng có một
ngày sẽ quy về đất vàng, nên cần phải có mục đích theo đuổi to lớn hơn,
siêu thoát khỏi trần thế."
"Ta vẫn đang siêu thoát đấy thôi, trên con đường này thì chắc chắn sẽ tiến lên, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện thất tình lục dục với người bình thường." Thạch Hạo nói, sau đó nghi
ngờ: "Nàng sao thế, sau khi nhận được cổ hỏa hi thế này thì sao lại có
chút vẻ xuất thế, như muốn rời khỏi trần gian."
"Sau khi đạt được ngọn lửa do Chân tiên lưu lại thì ta có một cảm giác khó tả, đột nhiên
cảm thấy, hết thảy hồng trần đều như là mây khói, cuối cùng rồi sẽ tiêu
tan, chỉ có siêu thoát thì mới chính là con đường duy nhất." Nguyệt
Thiền nói, mái tóc đen mượt, cả người mang theo sương trắng mờ ảo và
xuất trần, tựa như không thuộc về nhân gian này.
"Nè, Nguyệt
Thiền, nàng cũng không cần phải chán đời như thế, sau này ráng sinh con
đẻ cái, cứ thế là không tốt đâu nhen!" Thạch Hạo mặt dày nói.
Mở
ảo, linh động như Nguyệt Thiền, dù rất yên lặng, có tư tưởng xuất thế
cũng phải ngạc nhiên, sau đó trên mặt hiện lên những biểu hiện sinh động như bị chọc tức quá mức.
"Coi như cũng còn có thể cứu chữa được." Thạch Hạo thì thào.
"Hồng trần có phần cuối, ngàn núi vạn sông này, tất cả thế gian cuối cùng rồi sẽ biến mất, sẽ có một ngày hiu quạnh, không còn tồn tại bất kỳ thứ gì
nữa. Con người nhỏ bé, những dục vọng, vạn ngàn ý nghĩ đều là bụi băm,
hà tất phải dừng chân ở lâu. Dưới chân thật ra cũng chỉ có một con
đường..." Nguyệt Thiền nói tới đây thì nhìn lên bầu trời.
"Nàng
nhập ma à, để ta kéo nàng về lại." Thạch Hạo nghĩa chính ngôn từ, kéo
lấy tay Nguyệt Thiền rồi dùng sư tử hống, hét: "Tỉnh lại chưa!"
Thánh huy xanh lóe lên, Nguyệt Thiền thoát khỏi cánh tay của Thạch Hạo rồi lườm lườm hắn, ý là, đừng có mà lợi dụng sàm sỡ đó!
"Nếu như ta đạt được vị trí thứ nhất trong đại chiến ba ngàn châu, lúc đó sẽ tự mình bế nàng về, để nàng cảm nhận vẻ xinh đẹp nơi hồng trần, ví như
giúp chồng dạy con nè." Thạch Hạo cười nói.
"Được, nếu như người là đệ nhất thiên hạ." Nguyệt Thiền mỉm cười hờ hững nói.
"Cứ quyết thế đi!" Thạch Hạo nhìn vẻ hờ hững của nàng thì hắn hiện lên ý
chí chiến đấu, một lòng háo thắng, hi vọng có thể quật khởi trong đại
chiến ba ngàn châu này.
Sau đó, hắn hỏi sự ảo diệu của Thanh Nguyệt diễm, sau khi thu được bảo hỏa hi thế này thì có khác biệt gì.
Nguyệt Thiền nói toàn bộ, không hề giấu diếm gì, nói cho hắn biết, cứ như mình tỉnh ngộ hiểu biết được một vài thứ, phía trước tựa như có một ngọn hải đăng đang phát sáng
giúp mình có thể nhìn thấy được con đường trong
tương lai.
Nói như thế, một khi thành thần, đốt cháy bản thân, bảo hỏa hi thế sẽ rời đi.
Trong nháy mắt thành thần thì bất kỳ một tu sĩ nào cũng sẽ có cảm ngộ vô cùng lớn, trong phút chốc có thể "dõi mắt nhìn xa", thấy rõ con đường phía
trước, nháy mắt này chính là vẻ kỳ lạ nhất trong cuộc đời của tu sĩ.
Mà Nguyệt Thiền lại chưa có thành Thần thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã hiểu ra thứ này.
Bảo hỏa hi thế này dành cho thiên tài tiềm năng cực lớn, xây dựng nên quan
hệ khế ước, là ngay trong giây phút đó sẽ được báo đáp lại.
"Con
đường phía trước, cảm ngộ đại Đạo, đây chính là do bảo hỏa hi thế tạo
thành à, dựa trên cơ sở này để ngộ đạo, bước ra con đường của chính
mình?" Thạch Hạo tự nói.
"Không nói được, Đạo không rõ, cổ hỏa có thể là lửa do Tiên lưu lại, dùng "chủng đạo*" của nó xem như là mồi
lửa, tất nhiên sẽ có vị trí đứng càng cao hơn rồi." Nguyệt Thiền nói.
(*): Chủng - Hạt giống.
"Tại sao lại dùng chúng xem như là mồi lửa, như vậy không phải là đã kiềm
chế đạo chủng hay sao?" Thời khắc này, Thạch Hạo lại có ý nghĩ này, có
chút không tin tưởng cái gọi là nhen nhóm Thần hỏa.
Nguyệt Thiền
kinh ngạc, nói: "Cổ hỏa hi thế, là Chân tiên chết đi lưu lại, cũng có
thể xưng là tiên chủng, lấy nó làm hạt giống Đạo thì con đường sẽ trở
nên bằng phẳng, ngày sau sẽ có hi vọng siêu thoát."
"Nếu là như
thế thì ta hi vọng ngược lại, dùng một hạt cát, một cây cỏ, một thân cây hay một ngọn núi, dùng thứ hữu hình để học hỏi theo, dùng toàn bộ nhật
nguyệt sao trời thiên địa núi non làm mồi lửa trồng xuống làm đạo cho
ta." Thạch Hạo nói.
Nguyệt Thiền lộ vẻ khác thường, nói: "Ngươi muốn làm thế nào?"
"Không cần cổ hỏa, cứ đốt cháy bản thân, không được à?" Thạch Hạo giải thích.
Nguyệt Thiền đáp trả: "Rất nhiều người tìm không thấy bảo hỏa hi thế nên đã
lợi dùng một thần diễm khác để nhen lửa bản thân mình, còn có một phần
lớn người dù là thần diễm cũng chẳng chiếm được, vậy chỉ có thể tự đốt
cháy bản thân thôi."
"Nói như thế, người bình thường đều giống ta, người tài sẽ như vậy?" Thạch Hạo hỏi.
"Uhm!" Nguyệt Thiền gật đầu.
"Vì sao ta lại cảm thấy con đường này đâu có sai đây?" Thạch Hạo khẽ nói,
sau đó bổ sung: "Lẽ nào bước đầu phải thu lấy một loại cổ hỏa để nghiên
cứu thật kỹ lưỡng, sau đó làm như thế?"
Ầm!
Một tia sấm sét đánh thẳng vào thân thể của Thạch Hạo, khiến đỉnh đầu của hắn bóc khói, cả người cháy khét bay ngược ra sau.
Nếu là Tôn giả bình thường nhất định đã hình thần đều diệt rồi!
Mà hắn thì chỉ bị dựng thẳng tóc gáy, há miệng phun ra tia điện chứ chưa
hề chết, bị thương cũng không nghiêm trọng, chỉ là hơi kinh ngạc sợ hãi
đôi chút, lập tức ngẩng đầu nhìn lên trên.
"Tiên sư nhà nó, ai đánh ta đấy?!" Thạch Hạo nổi giận, lại dám đánh lén hắn.
Nguyệt Thiền cũng đờ ra, vừa nãy nàng thấy rõ, tia chớp này phát ra từ trong
hư không, không có ai ra tay cả mà từ trên trời hạ xuống.
Thạch Hạo lấy Trùng đồng tìm kiếm thật cẩn thận, kết quả chẳng phát hiện ra thứ gì.
"Thời kỳ Tiên cổ, bàn pháp, luận đạo, nếu như có người nói những lời nói
khinh thường thì sẽ có sấm sét giáng xuống, có thể hiện nay thiên kiếp
bình thường cũng chẳng có, vừa nãy sao lại..." Nguyệt Thiền tự nhủ trong lòng, trong mắt nàng lóe lên thần hà nhìn Thạch Hạo.
Thạch Hạo cảm thấy tức giận, khi không bị ăn sét, khó mà nuốt trôi cơn tức này.
"Đi thôi!" Hắn cúi đầu, vô duyên vô cớ bị trời đánh, nói thì dễ nhưng nghe lại rất khó.
Nguyệt Thiền muốn cười thế nhưng cũng phải nhịn lại, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, đương nhiên cũng không quên nói một câu nhẹ nhàng như mấy
gió là, làm người cần phải biết điều thì ông trời mới thương.
Thạch Hạo đỏ mặt, một phút một giây cũng chẳng muốn ở đây nữa.
Sau đó, bọn họ trở lại vị trí của Thư viện Thiên Tiên.
"Keeng!"
Tiếng chuông lớn ngân vang khắp đất trời.
"Là đạo chuông của thư viện, xảy ra chuyện gì thế, tại sao lại vang lên?"
Nguyệt Thiền lộ vẻ khác thường, trong tình huống bình thường nếu không
có chuyện trọng đại thì chuông lớn sẽ không ngân.
Cùng lúc đó, nơi phương xa truyền tới tiếng chuông vang chấn động thiên địa.
"Từ Côn châu truyền tới!" Nguyệt Thiền vững tin.
Nơi này là chỗ giao giới giữa Thiên Tiên châu, Hỏa châu và Côn châu, vị trí rất đặc thù.
Sau một khắc, lại một tiếng chuông nữa nổ vang, cổ xưa, tang thương, truyền đi vô cùng xa xưa đến từ phương hướng Hỏa châu!
"Lẽ nào..." Tuy rằng Nguyệt Thiền mờ ảo xuất trần thế nhưng lúc này trong
con ngươi liền lóe lên hào quang chói mắt, khó có thể bình tĩnh được.
"Sao thế?" Thạch Hạo hỏi.
Nguyệt Thiền nói: "Trăm sông tụ biển, đại chiến thiên tài ba ngàn châu, ta
nghĩ đã tới rồi, có thể sẽ bắt đầu. Cũng giống như trong truyền thuyết,
vạn chuông trong thiên địa sẽ cùng vang lên, các cổ giáo lớn, đông đảo
các đạo thống sau khi nhận được tin tức thì sẽ đồng loạt ngân lên đạo
chuông!"