Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Răng rắc!
Tảng đá kỳ lạ này phát ra âm thanh giòn giã và xuất hiện từng vết rách, khí tức đại
Đạo lan ra thì nó cũng rạn nứt theo, khe hở đan xen.
"A... "
Chân Thần của Thiên Nhân tộc kêu lo, mắt trợn trừng, đây là đoạt thức ăn
trước miệng cọp, bên trong mỏ quặng cổ quan trọng bậc nhất của Thiên
Nhân tộc vậy mà xuất hiện một người ngoài cướp giật báu vật.
"Mẫu khí!" Có tiếng người run run, vững tin không nhìn lầm thì thân thể run rẩy, hai mắt đỏ au, điên cuồng đuổi theo.
"Vèo!"
Trong nháy mắt có bốn người ra tay, bốn đại Chân Thần hiện ra đánh giết Thạch Hạo, tuyệt đối không thể để hắn thoát.
"Cẩn thận, không được để cho tảng đá kỳ lạ đó bị hao tổn!" Một vị Chân Thần
nhắc nhở, trầm thấp rít gào, kinh biến này vượt qua dự liệu của tất cả
mọi người bọn họ.
Thạch Hạo rất quyết đoán, lấy tảng đá kỳ lạ
ngăn cản phù quang của bọn họ hòng bảo vệ chính mình, nếu đối phương sợ
ném chuột vỡ bình thì không cần phải do dự gì.
"Súc sinh!" Một vị Chân Thần gào thét rồi nhanh chóng thu hồi cốt văn phát ra, không dám
đánh thẳng sợ làm hỏng tảng đá thần bí kỳ lạ này.
Răng rắc!
Sự thật đã chứng minh, tảng đá này thật sự rất giòn, cho dù Thạch Hạo mang nó trên lưng chạy trốn thì loại chấn động này cũng khiến nó xuất hiện
thêm vài khe hở đáng sợ.
"Ngươi muốn hủy diệt kỳ trân của trời
đất sao, mau buông ra nếu không thì chính là tội phạm muôn đời, trăm cái mạng cũng khó có thể chuộc tội!" Một vị Chân Thần nổi giận quát lớn,
nắm chặt nắm đấm.
Đồng thời hắn há miệng phun ra một đám ký hiệu, hóa thành từng chữ kim loại chạm vào nhau như chòm sao lấp lánh phát ra tiếng leng keng. Những ký hiệu thành hình này nối liền với nhau hóa
thành một sợi xích thần bắn về Thạch Hạo muốn chặn đứng hắn.
"Xoẹt", Thạch Hạo hóa thành một tia sáng, lướt ngang mười mấy trượng, qua lại
trong mỏ quặng dưới đất để né tránh đòn đánh này, tốc độ của hắn khiến
Chân Thần phải sợ hãi.
Sao lại nhanh như vậy? Con ngươi bốn đại cường giả ở phía sau co rút lại, thật sự sợ hắn chạy thoát.
"Đây có khả năng đúng là mẫu khí đang tẩm bổ một vật thần thánh sắp thành
hình, không được sai sót đấy!" Bốn vị Chân Thần cuống lên.
Bọn họ cho rằng vật khác thường trong tảng đá có thể là máu hoặc vật còn sót
lại của Tiên, gọi là Tiên chủng, đã có trí tuệ và bị nhốt bên trong, bây giờ đang tiến hành một loại biến hóa nào đó.
Ầm!
Bốn
người lại ra tay, chỉ là không công kích bản thân Thạch Hạo mà là dùng
phương pháp chặn con đường phía trước và quấy rối cách thức tiến lên của hắn. Cốt văn tràn ngập từng tấc không gian.
Đúng lúc này, Thạch
Hạo lấy thân pháp khó mà tin nổi tránh né đi ra ngoài, thân thể dường
như vặn vẹo trong hư không, rút mấy trăm trượng không gian thành một
tấc, xuyên qua khu vực cốt văn.
Đây là thể hiện của thần thông
Súc địa thành thốn diễn biến đến một cảnh giới nhất định, thân thể mơ hồ theo đó tránh thoát rất nhiều công kích, hóa thành một tia khói nhẹ
xuất hiện ở một chỗ khác.
"Ở lại!"
Một người hét lớn, giậm chân mạnh một cái, mỏ quặng cổ này phát sáng, một xích thần trật tự
hiện ra quấn ngang hông Thạch Hạo, tựa như vũ khí sắc bén chém tới, việc này cũng quá đột nhiên rồi.
Rất rõ ràng bên trong mỏ quặng cổ
dưới lòng đất này có bố trí một số trận pháp bí ẩn, lúc này phát huy tác dụng đủ để có thể giết chết cấp bậc Chân Thần.
Sắc mặt Thạch Hạo biến đổi, sau lưng hiện lên đôi cánh nhàn nhạt bỗng chấn động. Vốn hắn
như một tia sáng vọt tới trước bất ngờ gắng gượng đổi hướng trái với lẽ
thường.
Đây là thân pháp Côn Bằng, có thể đảo ngược trời cao mà đi!
"Xẹt!"
Xích thần trật tự kia thất bại, cắt đứt một vùng khiến mỏ quặng hóa thành
hai phần, đồng thời lao lên đồng cỏ trên mặt đất nổ tung.
Có thể thấy được đòn đánh này đáng sợ cỡ nào!
Lúc này, cao thủ của Thiên Nhân tộc ở khu vực này đều đã bị kinh động nên
chen chúc tiến đến, đặc biệt là Chân Thần, từng người từng người phát
sáng, tựa như mấy vầng mặt trời nhỏ soi sáng trời đất.
Tất cả mọi người đều tức ói máu, người nào dám làm như vậy? Một người xông vào cấm địa của Thiên Nhân tộc cướp đoạt tạo hóa, đây là chuyện chưa từng xảy
ra!
Cho dù là một ít đại giáo cũng không thể làm chuyện như vậy,
bởi vì như thế thì khác nào đang gởi thư quyết chiến, hai giáo sẽ khai
chiến nhất định tử thương vô số, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
"Xoạt!"
Thạch Hạo chạy trốn, lại một luồng thánh quang vọt lên, là cấm chế trong mỏ
quặng thiếu chút nữa thì bao phủ hắn, hiểm trong hiểm tránh đi.
Cũng may cấm chế trong mỏ quặng không nhiều lắm, bởi vì mỗi ngày đều có
người đến đào thần liệu, nếu như bố trí quá nhiều các loại trận pháp
đáng sợ đan xen vào nhau thì người của mình đều sẽ bị tổn thất.
Thạch Hạo điên cuồng chạy trốn, trong quá trình này tảng đá kỳ lạ trên đầu
vai thỉnh thoảng phát ra tiếng nứt, đồng thời khí tức đại Đạo tràn ra
càng nhiều.
Nơi sâu trong lòng đất của mỏ quặng cổ có rất nhiều
hang động tăm tối, có tới hơn mấy trăm ngàn đường đã được đào, tựa như
mê cung, Thạch Hạo đâm đầu tiến vào một cái lối rẽ.
Đây đều là
những hang động vừa được đào trong trăm ngàn năm qua, ở năm tháng càng
cổ xưa thì còn có rất nhiều hang động cũ như mạng nhện, vô cùng vô tận,
nằm dày đặc ở phía xa.
Những hang động này làm cho việc chạy trốn của Thạch Hạo thuận lợi không ít. Mà tổng cộng có mười một vị Chân Thần vẫn đang qua lại trong các hang động để vây đuổi, chặn đường.
"Răng rắc!"
Đột nhiên một tiếng vang lớn truyền tới, tảng đá kỳ lạ trên vai Thạch Hạo
đã gãy vỡ một đoạn, nó vốn dài bốn trượng, bây giờ lập tức bong ra một
trượng đập xuống đất.
"Sẽ không bị hủy chứ?" Thạch Hạo thất kính, vật này quá giòn mà, chỉ mang theo chạy đi thôi vậy mà cũng bị chấn nứt.
"Ngươi dám làm thế thì giết ngươi trăm lần, ngàn lần cũng không hết tội!" Chân Thần phía sau tức giận, tình huống như vầy quá tệ rồi.
Bọn họ
cho rằng, ngoại trừ khả năng ẩn chứa "Tiên chủng" thì còn có thể là một
bảo vật thần thánh, thuộc về thiên tài địa bảo vượt qua tưởng tượng đang hình thành bên trong, nếu vì vậy mà bị hủy thì quá đáng tiếc rồi.
Nếu không nhiều khả năng thứ này sẽ trở thành nội tình của Thiên Nhân tộc, dùng để trấn giáo.
Trời đất có kỳ trân, ở giai đoạn ban đầu được thai nghén sẽ có mẫu khí bên
cạnh tẩm bổ cho các loại linh tính của nó, khi nó hoàn toàn thành hình
thì mới biến mất.
Hễ là vật như vật thì tuyệt đối là kỳ vật vô
thượng, giá trị không thể đo lường, một khi xuất thế sẽ khiến cho người
người điên cuồng!
Thạch Hạo quay đầu lại liếc mắt nhìn thì phát
hiện tảng đá cao rơi xuống kia cũng không phải là bộ phận chính, khí tức đại Đạo rất nhanh biến mất, mà tảng đá hắn đang vác thì sương mù tỏa ra càng dày đặc.
Hắn cũng không muốn thu lại tảng đá trên vai, bởi
vì hắn muốn dùng nó làm tấm chắn ngăn cản công kích của Chân Thần phía
sau, khiến bọ họ không dám ra tay hết sức.
"Có gì đó sai sai, với tốc độ của mình lẽ ra sớm đã lao ra khỏi mỏ quặng, sao còn quanh quẩn trong các hang đá này?"
Thạch Hạo chợt phát hiện dị thường, nơi này quá kỳ lạ tựa như mê cung, hắn
cảm thấy khả năng đã lạc mất phương hướng rồi, có trận pháp mê hoặc hắn, vô cùng bất ổn.
"Ầm!"
Thạch Hạo lao thẳng sang ngang, không
đi đường mê cung dưới lòng đất nữa mà là phá tan vách đá đâm vào trong
nham thạch, chọn một phương hướng rồi chính mình mở một còn đường tiến
lên.
"Ầm!"
Đột nhiên một luồng sức mạnh vô cùng bất ngờ
xuất hiệntruyền lên từ dưới đất, muốn xuyên qua hai chân Thạch Hạo chấn
hắn thành thịt vụ, một vị Chân Thân ra tay không hề giữ lại nữa.
Thạch Hạo muốn dùng tảng đá kỳ lạ ngăn cản cũng không thể, có thể thấy rõ ràng, cốt văn hừng hực tỏa ra ở nơi này.
Cùng lúc đó vách đá nổ tung, xuất hiện một cái sân to lớn và trống trải, mấy vị Chân Thần xuất hiện, chặn ở nơi này.
"Đã chết rồi sao?" Một người mở miệng.
Rất nhanh mọi người kinh dị, phát hiện giữa sân phát ra ánh sáng nhu hòa mà thần thánh, chặn lại cốt văn xán lạn lúc nãy, để nơi trung tâm không bị ảnh hưởng.
"Thần phù bảo vệ, thần phù này có cấp bậc gì?" Mấy đại Chân Thần hoảng sợ.
Ở giữa sân, Thạch Hạo vác tảng đá, lông tóc không tổn thương, bên ngoài
cơ thể xuất hiện một màn ánh sáng bao phủ hắn ở bên trong, chính là từ
một trong mấy tấm phù cổ mang ra từ khu phế tích ẩn giấu Tam Thế Đồng
Quan kia.
Đây cũng là nguyên nhân Thạch Hạo dám mạo hiểm nhận một kích, tấm phù này ngay cả Tiểu thế giới bên trong hộp báu đồng thau nổ
tung mà cũng có thể chặn lại, vết rách hư không vô cùng
lớn cũng không
thể phá được nó, tuyệt đối có thể ngăn cản công kích của Chân Thần.
Điều lo lắng duy nhất là phù này vì thế mà hao tổn, thật quá đáng tiếc rồi.
"Không sao?" Thạch Hạo vui mừng, một đòn đánh của Chân Thần đều không thể làm
cho phù cổ tăng thêm vết rách nào, nó không việc gì, đây là một tấm phù
có thể sử dụng nhiều lần.
"Vèo!"
Trước khi chờ màn sáng
tắt, thân thể Thạch Hạo uốn éo, dùng thân pháp khó mà tin nổi trốn về
phương xa, mấy vị Chân Thần mặt mũi âm trầm, tốc độ cực nhanh đuổi giết.
Trên người của người này có bảo phù nên nằm ngoài dự tính của bọn họ, có thứ này trong tay sao có thể là đệ tử bình thường của đại giáo, lai lịch
tất nhiên không bình thường.
Răng rắc!
Tiếng giòn giã vang lên truyền đến, lần này càng vang vọng hơn, tảng đá kỳ lạ này rớt xuống hai trượng nữa khiến Thạch Hạo hãi hùng khiếp vía, lập tức ném cái khối đá trong tay kia rồi nhặt tảng đá trên mặt đất lên, bởi vì nơi đó tỏa
ra nguồn gốc của khí tức đại Đạo.
Phía sau, mặt mày của Chân Thần Thiên Nhân tộc biến thành màu đen, vừa kinh vừa sợ, thứ này nếu bị hủy
thì bọn họ phải chịu trách nhiệm to lớn.
"Khí tức càng lúc càng
nồng đậm, quả nhiên là kỳ vật không thể tưởng tượng, chắc chắn có ẩn
chứa "Tiên chủng" có thể khiến người ta thực hiện tiến hóa kinh người
nhất."
Một vị Chân Thần run sợ, máu nóng sôi trào bốc lên, nếu
Thiên Nhân tộc đạt được thì có thể bồi dưỡng được một nhân vật siêu
việt.
Mặt đất phá nát, Thạch Hạo vọt ra khỏi mỏ quặng cổ, mà mười một tên Chân Thần cũng xuất hiện điên cuồng chặn đường, tựa như không
thèm nghĩ đến hậu quả nên phát động tấn công mạnh mẽ.
"Quá lợi hại!"
Thạch Hạo kinh sợ, thiếu chút nữa là hắn bị vài sợi quy tắc quét trúng, hiển
nhiên Chân Thần của Thiên Nhân tộc đã phát điên, dù vật liệu đá có tổn
hại thì cũng phải giữ lại.
Ầm!
Lúc hắn phá vòng vây thì
thần phù bảo vệ lần thứ hai sáng lên, lại lần nữa giúp hắn ngăn cản một
đòn, hắn thuận thế chạy vào trong đồng cỏ lớn, bỏ chạy cực kỳ nhanh
chóng.
"Ngươi chạy không thoát đâu!"
Có người rống to, lấy ra một thanh đao hình lưỡi liềm màu đỏ đậm, mang theo ánh lửa cắt rời mặt đất, nhanh chóng chém xuống đây.
"Pháp khí Thiên Thần sao?" Trái tim Thạch Hạo đập bình bịch, nhanh chóng trốn mất dạng.
Thế nhưng cái pháp khí kia rất đáng sợ, một đường lao theo, dưới sự khống
chế của Chân Thân thì ánh sáng đỏ đậm càng lúc càng mạnh, tựa như binh
khí của Thần chết rơi xuống.
Dù cách rất xa nhưng Thạch Hạo vẫn
cảm thấy lông tóc trên cổ dựng thẳng, nổi hết da gà, hiển nhiên pháp khí đang hướng về phía cổ, muốn cắt đầu của hắn.
"Đáng thương cho thần phù bảo vệ của ta!" Thạch Hạo cau mày, sợ rằng dưới đòn đánh này thì bảo phù trên người sẽ bị hủy.
Thế nhưng biến cố kinh người xảy ra, tảng đá kỳ lạ hắn đang vác rung động
rồi vọt lên từng làn sương mù, tựa như hàng trăm hàng ngàn thác nước bao phủ lấy thân đá.
Thạch Hạo giật mình, hắn cảm giác trên lưng tựa nặng nề như là vác rất nhiều ngọn núi lớn, bả vai hắn bị đè ép rất đau đớn.
Nếu không phải thân thể hắn hơn xa Tôn giả khác thì tuyệt đối bị đè nát
rồi, thân thể nhất định phải hóa thành thịt vụn, đây là gánh nặng không
thể chịu nổi, hơn nữa lại quá đột ngột.
"Dừng lại!"
Phía sau có Chân Thần kêu to, đồng thời thu lại thanh đao hình lưỡi liềm màu đỏ thẫm kia lại sợ hủy nhầm tảng đá kỳ lạ ấy.
Bởi vì lúc này bọn họ phát hiện tốc độ của Thạch Hạo bị ngăn cản biến thành chậm chạp, hầu như muốn lún xuống đất, tảng đá kia đã xảy ra biến hóa
kỳ lạ.
Chân Thần của Thiên Nhân tộc đáp xuống, đồng thời nhào tới giết.
Thạch Hạo cắn răng, trong lòng thầm rủa, sao lại xảy ra dị thường vào lúc này chứ, xem ra chỉ có thể dựa vào phù cổ trong tay rồi, chỉ là không biết
còn có thể mang đi tảng đá kỳ lạ này hay không.
Mọi người lao xuống, khí tức tràn đầy, mấy bàn tay lớn cùng lúc chộp vào tảng đá kỳ lạ, còn có mấy người thì giam cầm Thạch Hạo.
"Ầm!"
Đột nhiên tảng đá kỳ lạ trên người Thạch Hạo nứt thành bốn mảnh, bùng phát
ra chùm sáng và khí tức đại Đạo vô cùng đáng sợ khiến vẻ mặt tất cả mọi
người đều trắng bệch.
Thạch Hạo càng là kêu to một tiếng, thần phù bảo vệ trong tay chớp mắt phát ra ánh sáng rực rỡ bao phủ lấy hắn.
Cũng trong lúc đó, Chân Thần của Thiên Nhân tộc cũng nhanh chóng rút lui,
cảm giác rất không ổn, hư không nơi này đã bị đánh nứt và đang lan về
phía bọn họ.
"Răng rắc!"
Thần phù bảo vệ của Thạch Hạo có
thêm một vết nứt vô cùng rõ ràng, lại bị hỏng dưới loại bạo động này,
việc này khiến hắn khiếp sợ.
Phải biết rằng ngày đó Tiểu thế giới nổ tung cũng chưa từng khiến tấm phù này bị hỏng.
"Đây là trời đất phản phệ*, quả nhiên thai nghén bảo vật vô thượng." Chân
Thần của Thiên Nhân tộc kêu to, vừa mừng vừa sợ, bởi vì vết rách hư
không đã lan lại đây khiến mấy người bị thương, thân thể nứt ra, còn có
người phun đầy máu, suýt nữa chết đi.
*phản phệ: cắn trả.
Tảng đá kỳ lạ hoàn toàn nứt ra rồi rơi xuống một vật, mẫu khí dày đặc bao
quanh, lúc thì lớn như cối xay lúc thì lại nhỏ khoảng một tấc, vô cùng
quỷ dị.
"Trời ơi, sẽ không bị hủy đấy chứ." Chân Thần bị thương
nặng phát điên, thứ này nếu không được thai nghén chín mùi mà sớm sinh
ra thì thật là quá đáng tiếc.
Thạch Hạo ra tay, bởi vì hắn ở gần
trong gang tấc, có thần phù bảo vệ thân thể nên vẫn chưa lùi ra xa, thấy được vật này không có phát ra gợn sóng đáng sợ nữa thì nhặt lên rồi bỏ
chạy.
"Đuổi!" Mấy Chân Thần mặt mày âm trầm đuổi sát phía sau.
Cuối cùng Thạch Hạo đã biến mất, hắn dùng một cái Phá không phù đổi được
trong Phù Phong thành thêm nữa là Súc địa thành thốn, pháp môn Côn Bằng
để thoái khỏi nơi đây.
Còn như Phá giới phù, tuy hắn từ trong di tích đạt được hai tấm nhưng không muốn dùng dưới tay đám Chân Thần này.