Một đạo thống rác rưởi, một truyền thừa mục nát, bị Tiên điện ta tiêu
diệt rất nhiều năm mà cũng dám nói khoác không biết ngượng như vậy à."
Âm thanh của truyền nhân Tiên điện trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo mang theo
vẻ vô tình nhìn Thạch Hạo, cánh tay phải vung lên, lòng bàn tay phát
sáng, một thanh thần kiếm đỏ đậm xuất hiện vang lên một tiếng keng.
Lời nói của hắn cay nghiệt, đủ khiến truyền nhân của đạo thống bị hủy bào đó sẽ nổi giận đùng đùng.
Mặc dù Thạch Hạo chỉ là "thay đổi giữa chừng", mới trở thành đệ tử của Đạo
tràng Chí tôn, khi nghe mấy lời nói này cũng không nhịn được nhíu mày,
trong lòng vô cùng khó chịu.
Hắn nhìn kỹ phía trước rồi nói:
"Tiên điện thật là uy phong nhen, nhưng vì sao truyền nhân chính thống
như ngươi lại vẫn bị tên đệ tử của đạo tràng sa sút này như ta chém qua
vậy?"
"Xoẹt!"
Một luồng thần quang đỏ đậm vọt lên, ánh
kiếm sắc bén, truyền nhân Tiên điện cầm trong tay thanh thần kiếm tỏa ra ánh đỏ giết tới, lời của Thạch Hạo khiến hắn đau nhói.
Từ khi
hắn xuất thế thì đã được xưng là bất bại, được khen là một trong những
thanh niên trẻ tuổi mạnh mẽ nhất đời này trong ba ngàn châu ở thượng
giới!
Nhưng khi ở bí cảnh Nguyên Thiên hắn lại nếm phải một thất
bại, đây là một vết nhơ, cho dù đời này hắn huy hoàng đến đâu, đạt đến
độ cao cỡ nào thì khi nói đến trận chiến ấy đều mất hết ánh sáng.
"Răng rắc!"
Thạch Hạo trấn định và thong dong, giơ tay điểm ra, một tia chớp to lớn bay
tới đập vào trên thanh kiếm đỏ này, cốt văn hai bên đều sôi trào.
Một tiếng phượng hót vang lên, bảo kiếm đỏ đậm trong tay truyền nhân Tiên
điện phát sáng, đây cũng không phải thực thể mà chính là kiếm thai hữu
hình được Hoàng vũ kiếm dực ngưng tụ thành.
Thứ này sắc bén tuyệt thế!
Hoàng vũ kiếm dực được xưng có thể chém vạn vật, thần kiếm do loại bảo thuật
này hóa hình ra thì sao có thể tầm thường, chém giết người cùng cấp
không nói giống như thái ra nhưng cũng không kém nhiều.
Chỉ là mọi việc đều có ngoại lệ, Thạch Hạo hiển nhiên không phải là "món ăn" bị người xào nấu!
"Cheng!"
Hắn khoát tay, lòng bàn tay dâng lên ánh điện, một tấm phù văn cổ xưa hiện
lên và phát sáng, sau đó hóa thành một thanh chiến mâu hoàng kim, đây là mâu Thiểm điện!
Bảo thuật Lôi Đế được xưng là một trong những thần thông mạnh nhất thế gian, có thể nào yếu hơn thứ khác?
Mặc dù truyền thừa của Tiên điện có quan hệ với Tiên, được xưng là bảo
thuật cấm kỵ thì bí pháp Lôi Đế vẫn có thể chống cự, cả hai bùng nổ ra
ánh sáng chói lọi nhất tựa như lửa thần đang thiêu đốt.
"Giết!"
Truyền nhân Tiên điện gào thét, hai bên thân thể xuất hiện từng cọng hoàng vũ* đỏ đậm như máu hóa thành cánh chim, mà bảo kiếm đỏ thẫm trong tay thì
càng kéo theo ráng đỏ ngập trời chém thẳng vào Thạch Hạo.
*hoàng vũ: lông phượng hoàng.
Ánh mắt Thạch Hạo sâu lắng, khí thế tăng vọt, được vô số lôi điện quấn
quanh, mâu Thiểm điện trong tay cực kỳ chói mắt, lấp lóe hoa văn cổ xưa
và phức tạp nhất.
"Keeng!"
Hắn vung mâu về phía trước,
cán mâu màu vàng chặn lại lưỡi kiếm, nơi này đầu tiên là phát ra một
tiếng kim loại rung cực kỳ chói tai, sau đó lại như sấm nổ vang vọng
không ngừng.
Trong mắt truyền nhân Tiên điện lạnh lẽo, một tiếng
"vèo" vang lên, thần kiếm mạnh mẽ chém thẳng xuống cán dài của chiến mâu màu vàng, sau đó mũi kiếm càng cực tốc đâm về phía trước.
Tàn nhẫn, chuẩn, độc!
Đương nhiên đây cũng không phải chỉ là công kích của binh khí mà còn kèm theo ký hiệu dày đặc, nhanh chóng lan tràn khắp nơi đây.
Thạch Hạo
bình tĩnh, giơ chiến mâu màu vàng lên, bùng nổ ra thần lực mà người
ngoài rất khó tưởng tượng, chấn vỡ kiếm đỏ thẫm, truyền nhân Tiên điện
bị chấn động khiến cánh tay đau nhức, sau đó tê dại đi.
Xoẹt!
Tốc độ của Thạch Hạo quá nhanh, một tay cầm chiến mâu xoay tròn, dùng mâu Thiểm điện như đao kiếm chém về trước.
Đây là vì thần lực của hắn vô cùng mạnh mẽ, mặc dù dùng cán mâu như đao kiếm nhưng cũng đủ có thể chém người, sau đó nổ tung.
Sau khi chiến mâu hạ xuống còn mang theo tia chớp vô tận, dày đặc đè ép khắp cả vùng hư không này.
Truyền nhân Tiên điện khẽ rung kiếm, cốt văn đan dệt hóa thành một màn ánh sáng, ngăn cản mâu Thiểm điện.
"Ba!"
Nhưng mà Thạch Hạo di chuyển thanh mâu Thiểm điện rất tự nhiên, đưa về hình
dạng vốn có rồi cầm nó đâm về phía trước, tuy rằng ráng đỏ đầy trời hình thành nrrn màn ánh sáng kia thế nhưng vẫn bị đâm thủng.
Mâu Thiểm điện tựa như một con long xà màu vàng ngẩng đầu phun ra ánh sáng tập kích về phía mi tâm của truyền nhân Tiên điện.
"Keng!"
Thời khắc quan trọng, từng cọng lông chim đỏ đậm ở hai bên thân thể của
truyền nhân Tiên điện vọt tới đánh lên trên mâu Thiểm điện, chặn lại một đòn đáng sợ này.
Cứ như vậy, hai người đại chiến, một người cầm
bảo kiếm đỏ đậm trong tay, một người nâng mâu Thiểm điện vàng óng, cốt
văn phóng thích như thủy triều, khuấy động giữa bọn họ, hình thành lực
phá hoại to lớn.
Cũng may đây là võ đài kiên cố và rộng lớn của Thư viện Thiên Tiên, nếu không chắc chắn phải nổ tung.
Bọn họ dây dưa lẫn nhau, như hai con giao long quay quanh, liều mạng tranh đấu khiến người xem hoa mắt.
"Chém hắn đi!" Nhị ngốc tử kêu to, rất chăm chú, thân thể lắc lư, cả người phát ra ánh sáng năm màu.
Ngay cả thỏ nhỏ, một đôi mắt hồng hồng cũng đã sớm trợn tròn, đang xem chiến vô cùng tập trung.
Tào Vũ Sinh mặt bánh bao chăm chú theo dõi, không ngừng gật đầu.
"Phụt!"
Truyền nhân Tiên điện bay nghiêng, một vệt máu trên bả vai hắn tỏa ra, lần này tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ nên ai nấy cũng giật nảy minh, Hoang
thật sự quá mạnh mẽ.
Trước mắt mọi người, hắn đánh cho truyền nhân Tiên điện bị thương.
Tất cả mọi người đều thở dài, xem ra lần này là thứ thân, cũng không phải là chủ thân hay chân thân mạnh nhất khi dung hợp.
"Ngươi không phải là đối thủ của ta!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, một tay xách
chiến mâu ép tới trước, muốn đánh chết truyền nhân Tiên điện.
"Dung hợp!" Truyền nhân Tiên điện quát khẽ, cả người phát sáng, khí tức lập
tức mạnh mẽ hơn một đoạn, tinh lực sôi trào tựa như một người khổng lồ
ngủ say đột nhiên thức tỉnh.
Tất cả mọi người đều giật mình, làm
sao mà hắn bất chợt trở nên mạnh mẽ như vậy. Chẳng lẽ nói chân thân đến
rồi, tựa như vừa nãy hắn quát lên như vậy, hai người... dung hợp sao?
Nhưng cũng không giống lắm, làm sao có khả năng nhanh chóng như vậy!
"Tiên chủng không trọn vẹn!
Một ông lão là cao tầng của Thư viện Thiên Tiên nói nhỏ, đã nhìn thấy thứ
thân truyền nhân Tiên điện dung hợp là vật gì, đó là một giọt máu, không nhiều lắm nhưng cũng vô cùng tươi đẹp kinh người.
Chân huyết còn sót lại từ Tiên cổ, luyện bỏ vật chất có hại thì giọt máu còn lại là
bảo vật vô giá, có thể coi là Tiên chủng để cấy vào cơ thể, lúc đột phá
Thần Hỏa cảnh thì dựa vào cái này bùng phát.
Tiên chủng như vậy lợi hại hơn rất nhiều hỏa diễm, là siêu phàm nhất.
Mà đây chỉ là một giọt máu, không được xem là "Tiên chủng" hoàn chỉnh
nhưng cũng hết sức đáng sợ, trong nháy mắt làm cho pháp lực của truyền
nhân Tiên điện sôi trào, tinh lực ngập trời.
"Sao đột nhiên lại mạnh mẽ đến như vậy?" Rất nhiều người không rõ.
Thạch Hạo chịu áp lực to lớn, vẻ mặt nghiêm túc thế nhưng vẫn không sợ, tiến lên đón đánh, tiếp tục đại chiến.
Nơi này lập tức như biển lớn cuốn lấy bầu trời, ánh sáng chói mắt, hai người tựa như hai vị chiến thần đang va chạm mạnh.
"Ồ, Hoang đang tránh né mũi nhọn, không có chống trả trưc diện, truyền nhân Tiên điện bùng phát quả nhiên thần dũng không thể đỡ!"
Mọi người kinh dị, vô cùng giật mình.
Mỗi một lỗ chân lông của truyền nhân Tiên điện đều đang dâng lên thần lực
tựa như một vầng mặt trời, hai bên thân thể xuất hiện Hoàng vũ kiếm dực, mà trong tay thì đang kết ấn triển khai Nhân Tiên ấn, một trong những
tuyệt học tối cao của giáo này.
Sau một lúc tránh lui thì ánh sáng trên người Thạch Hạo lờ mờ, đã bị áp chế.
Nhưng mà truyền nhân Tiên điện cũng không dám hấp thu hết "tàn chủng" này,
hắn sợ nhen nhóm Thần Hỏa rồi cứ thế lên cấp, như vậy thì không cách nào tham gia đại chiến thiên tài ba ngàn châu.
Hơn nữa cho dù hắn muốn dung hợp thì cũng cần thời gian.
Hiện tại chẳng qua là dùng giọt máu này để tẩm bổ thân thể, chân huyết cuối
cùng vẫn là phải trở về nơi sâu trong cơ thể, lại bị phong ấn.
Quả nhiên theo thời gian trôi đi, khí tức mạnh mẽ của hắn dần giảm xuống.
"Ầm!"
Thạch Hạo bùng phát, trên đỉnh đầu ánh chớp lượn lờ hóa thành chín tầng trời, ép xuống từng tầng từng tầng một, tiêu diệt lấy truyền nhân Tiên điện.Mọi người sợ hãi, thấy được chỗ kinh khủng của bảo thuật Lôi Đế, cứ như là
thay trời trừng phạt hủy diệt tất những ai phản kích, ánh chớp kia quá
rực rỡ.
Thiên địa mênh mông, mỗi một tầng trời ép xuống, nơi này sẽ nổ đùng đùng, trời đất tựa như muốn phá nát.
Truyền nhân Tiên điện chống lại thế nhưng tóc tai rối bù, hắn gặp phải áp lực cực lớn.
Ầm!
Kèm theo ánh chớp, Thạch Hạo ném mâu Thiểm điện ra ngoài, xa xa một đóa hoa máu bắn lên, nơi truyền nhân Tiên điện đang đứng lại bùng phát bão táp
lôi đình, bả vai của hắn bị đâm xuyên.
Chiến mâu lập tức nổ tung, nếu hắn không phải nhanh chóng lấy chiến giáp Tiên vũ để bảo vệ thân
thể thì cả cánh tay chắc chắn bị rớt lìa rồi.
Dù vậy thì bả vai cũng là máu thịt be bét, máu tươi đầm đìa, ánh chớp hung ác mãnh liệt bừa bãi tàn phá.
"A..." Truyền nhân Tiên điện hét to, giáp trụ bao phủ thân thể, trong tay
xuất hiện một thanh chiến kích hư không, lập tức xé rách hư không đánh
tới trước.
Thạch Hạo không nói hai lời, lấy lò luyện đan ra chống lại đại kích bá đạo của đối phương.
Ánh mắt truyền nhân Tiên điện lạnh lẽo, đại chiến rất kịch liệt thế nhưng
đã biết, thứ thân không làm gì được kẻ địch đó, trừ phi chủ thân ra tay.
Đương nhiên, nếu là dung hợp, chân thân giáng lâm, hắn tin chắc ở ba ngàn châu này sẽ không có đối thủ trẻ tuổi nào cả!
Thạch Hạo dùng sự thực chứng minh, sau khi pháp lực của truyền nhân Tiên
điện tăng lên, thứ thân không cách nào uy hiếp được thì Thạch Hạo đã
chiếm đủ thượng phong, có thể chém xuống người này.
"Keng!"
Trong lòng bàn tay Thạch Hạo xuất hiện một thanh kiếm bằng tia chớp, phun ra nuốt vào phong mang màu vàng, chỉ xa phía trước.
"Hả?" Bỗng nhiên, hắn cảm thấy khiếp đảm, một sự sợ hãi khó hiểu hiện ra nên cực tốc tránh lui.
Chính truyền nhân Tiên điện cũng cả
kinh, hắn cảm thấy cả người được truyền
vào một sức lực mạnh mẽ đến cực điểm, phát ra một đòn có thể dễ dàng
giết chết địch thủ.
"Đại nhân, mau mau ra tay chém giết hắn." Trong bóng tối có người truyền âm cho hắn.
Chính là một vị lão bộc của Tiên điện vô cùng trung thành, lúc này mang theo
hàn ý bất chấp ra tay giúp đỡ, lặng yên rót pháp lực vào thân thể hắn.
Tất cả chỉ vì đánh giết Hoang!
"Hả?" Nơi này là Thư viện Thiên Tiên, có một vị Thiên Thần ở đây nên lúc này
cũng cảm giác được có gì đó sai sai, ánh mắt liền rực rỡ.
Ánh mắt lão bộc lạnh lẽo âm trầm, cắn răng kiên trì muốn giết chết Thạch Hạo.
Thế nhưng hắn cuối cùng cũng lùi lại, áp chế lại cảm giác kích động này,
một khi bại lộ, bằng vào tính cách của hung nhân Tề Đạo Lâm kia thì từ
đây trở đi Tiên điện khẳng định không thể có truyền nhân nữa.
Đến lúc này rung động trong lòng Thạch Hạo mới biến mất, hắn khẽ nói: "Suýt chút nữa buộc mình vận dụng Bảo vệ phù, tuyệt đối có gì đó quái lạ, có
người muốn ám hại mình!"
"Xoẹt!"
Hắn hóa thành một vệt cầu vồng kinh thiên hợp nhất với lôi đình, trong tay cầm một thanh kiếm tia chớp, nhanh chóng vọt tới, đâm vào mi tâm của truyền nhân Tiên điện.
Đòn đánh này được rót vào tinh khí thần toàn thân của hắn, cũng chính là
một đòn cuối cùng, sức chiến đấu tăng vọt đẩy hắn lên đỉnh cao nhất,
muốn kết thúc trận chiến này!
Lò luyện đan, chiến kích... đều đang phát sáng, kịch liệt va chạm.
Mà chính truyền nhân Tiên điện cũng bùng phát, thiêu đốt cốt văn chống đỡ đòn đánh này.
Trong lòng Thạch Hạo thông suốt tựa như như thăng hoa, thân thể giao hòa cùng tia chớp, hợp cùng tia chớp, hóa thành một đòn mạnh nhất, không thể
ngăn cản!
"A... "
Truyền nhân Tiên điện hét lên giận dữ, chiến giáp Tiên vũ leng keng vang vọng, phát ra ánh sáng chói lọi.
"Ba!"
Kiếm ý lạnh lẽo kéo tới, thanh kiếm tia chớp vàng óng đâm thủng pháp ấn mà
hắn kết ra, vụt ra một vệt cầu vồng trải rộng trên toàn thân hắn.
Mọi người kinh ngạc bật thốt, tất cả đều vô cùng căng thẳng nhìn cảnh này.
Không thể không nói chiến giáp Tiên vũ là bảo vật hi thế, sức phòng ngự kinh người, đã ngăn cản được ánh vàng chói lọi kia.
Rất nhiều người thở dài, nhưng cũng đang tiếc cho chiêu kiếm kinh thiên như vậy.
Đương nhiên cũng có người thở phào, vui mừng thay truyền nhân Tiên điện.
"Ba!"
Ngay khí tất cả mọi người đều cho rằng chiêu kiếm này khó có thể có hiệu quả thì mi tâm của truyền nhân Tiên điện nứt ra, xuất hiện một vệt đỏ bừng, con ngươi hắn co rút lại phát ra tiếng gào, dùng hết khả năng chống cự
và nhanh chóng lui về sau.
Xương trán của hắn đã nứt ra, máu tươi phun tung tóe, nơi đó không hề có giáp trụ.
Một tia kiếm ý vô hình không gì là không xuyên thủng, chém tới gần khiến hắn bị thương nặng!
Hơn nữa, kiếm ý đang cuộn trào mãnh liệt muốn đâm vào trong đầu hắn, chém nguyên thần của hắn.
"Xoẹt!"
Một luồng ánh sáng rực rỡ bọc lấy hắn, đưa truyền nhân Tiên điện lướt ngang ra ngoài né qua tai nạn cuối cùng.
Thạch Hạo giận dữ nói: "Ai can thiệp trận đánh của ta và hắn?"
Sắp giết được rồi lại bị người bên trong cản trở, phá hoại chiến cuộc.
"Người trẻ tuổi nóng nảy kêu gào cái gì, tính tính nóng nảy, thiếu hụt tu
dưỡng tâm thần." Một lão bộc xuất hiện, thân thể hiện lên ánh sáng óng
ánh, đứng ở đó nhìn hắn lạnh lùng.
Thạch Hạo biết rõ trước kia có người giúp đỡ truyền nhân Tiên điện, người trong bóng tối muốn hại hắn
chắc chắn cũng là lão bộc này, lúc này mắng: "Lão già khốn nạn, ông còn
mặt mũi sao, muốn thay chủ của ông ra tay hả?"
Hắn cũng không ngán, nếu cường giả của Thư viện Thiên Tiên mặc kệ thì hắn sẽ sử dụng Phá giới phù rời đi.
"Quá trẻ khí thịnh, như vậy không tốt, dễ dàng chết yểu." Lão bộc Tiên điện
tỏa ra hàn ý ánh mắt âm u lạnh nhạt nói: "Ngươi không biết đại nhân nhà
ta đang nhường ngươi sao, còn không biết điều xuống tay độc ác như vậy."
"Không biết xấu hổ, rõ ràng là người Tiên điện thua, còn chống chế như vậy."
Thỏ nhỏ kêu lên, tóc trắng nhu thuận, đôi mắt như hồng bảo ngọc trợn
tròn thở phì phò.
"Chính xác, ông có ý gì thế hả." Nhị ngốc tử cũng nói.
"Rõ ràng thua." Tên mập cũng lẩm bẩm.
Lão bộc cười nhạt không để ý đến mà nhìn về Thạch Hạo nói: "Đại nhân nhà ta chỉ xuất ra thứ thân mà thôi, nếu là chủ thân của hắn giá lâm ngươi có
thể ngăn cản sao? Nếu là chân thân xuất hiện thì giết ngươi dễ như trở
bàn tay! Ngươi không biết, không hiểu không cảm ơn mà còn mơ tưởng đối
địch với đại nhân nhà ta."
"Lão già chẳng biết xấu hổ, ông còn
chút mặt mũi nào sao, dù chủ nhân ông lại đây thì ta cũng giết như
thường." Thạch Hạo tức giận quát.
"Ngươi phải biết, ngay cả Cung
điện Chí Tôn đều bị diệt, không phải đối thủ của Tiên điện ta. Chỉ là
Đạo tràng Chí Tôn vẫn nên biết điều một chút đi, nếu không đời này chắc
chắn sẽ hoàn toàn tàn héo, vĩnh viễn xoá tên." Lão bộc lạnh nhạt nói.
Hơn nữa hắn tỏa ra một luồng uy thế vô hình bức ép muốn làm xấu mặt Thạch Hạo.
Đương nhiên hắn không dám giết Thạch Hạo, bởi vì biết Tề Đạo Lâm là người
điên, hắn nếu như dám không để ý quy củ, Tiên điện sau này đoán chừng
muốn thiếu hụt hai ba thế hệ.
Cùng lúc đó hắn mượn chiến kích hư
không của truyền nhân Tiên điện, đánh nứt hư không muốn dẫn người đi lập tức, không muốn ở lâu.
"Một tên nô tài mà thôi, cũng dám giả
dạng cao nhân trước mặt một mạch Chí tôn, không biết xấu hổ, chẳng có
chút mặt mũi gì! Lại còn âm thầm gian lận với đệ tử của ta, không sợ ta
lập tức giết ba thế hệ Tiên điện ngươi sao?"
Hư không nứt ra hoàn toàn mơ hồ, một bàn tay lớn thò ra, bịch, bắt lấy lão bộc kia khiến hắn sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, thân thể co giật.
Tất cả mọi người đều chấn động, hiển nhiên là Tề Đạo Lâm đã đến, cách không ra tay.
Trong thời gian ngắn như vậy mà đã xảy ra một loạt biến cố, không ai nghĩ tới ngay cả vị này cũng bị kinh động đi ra.
Pháp lực của lão bộc Tiên điện thâm hậu, đã sắp chạm tới lĩnh vực Thiên Thần thế nhưng hiện tại lại như gà con, bị bàn tay lớn màu vàng đất kia bắt
lấy, bị uy thế khủng bố làm cho run rẩy kinh hãi.
"Tề Đạo chủ... chuyện này... là hiểu lầm, ta... chỉ là muốn mang đi truyền nhân Tiên điện." Hắn kêu to,
"Hiểu lầm cái đếch!" Tề Đạo Lâm hừ lạnh, bàn tay lớn kia chậm rãi khép lại,
đồng thời có âm thanh lạnh lùng tiếp tục truyền ra, nói: "Chỉ một tên nô tài như ngươi mà cũng xứng à!"
"Phụt!"
Máu tươi lóe lên,
tất cả mọi người đều rung động, một cường giả gần đến Thiên Thần cảnh
lại bị một bàn tay lớn bóp nát, tựa như bóp chết một con kiến.
"Một nô bộc của Tiên điện mà cũng dám dài tay, dám sủa vào một mạch Chí tôn
ta, điếc không sợ súng!" Tề Đạo Lâm nói, âm thanh cực kỳ lớn, chấn động
thiên địa