Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Trong dãy núi chỉ còn mỗi mình Thạch Hạo đứng ngay ngắn, sau lưng là cặp cánh hoàng kim to lớn, tô
điểm bên trên là một ít lốm đốm màu đen cứ như là áng mây bao phủ trời
cao!
Trên đất, một đám sinh linh ngã xuống, máu tươi loang lổ, mà đầu lâu của tên cầm đầu lại lăn lông lốc dưới đất, mi tâm nứt toác,
nguyên thần tắt hẳn.
Cảnh tượng này khiến người khác chấn động.
Thạch Hạo cứ như là một ngọn Ma sơn đứng sừng sững nơi đó, khắp nơi yên tĩnh chẳng có chút tiếng động nào.
Một thiếu niên đứng bên trên mặt đất loang lổ vết máu, đây là một bức tranh đầy đáng sợ, người của Yêu Long đạo môn đều diệt, chỉ còn dư lại một
mình hắn, cứ như là Ma vương lâm thế vậy.
"Đây chính là bảo thuật Côn bằng mà các ngươi muốn đó." Thạch Hạo nhìn chằm chằm hư không rồi
nhe răng nở nụ cười, gương mặt điển trai đầy xán lạn thế nhưng không một ai dám khinh thường. Chiến tích như vầy thì ai sẽ xem hắn là một thiếu
niên đần độn?
Vô hình trung hắn có một loại uy nghiêm cùng với vẻ bá đạo, đây là một chiến tích huy hoàng, là kết quả của giết chóc.
"Tại sao lại như vậy?!"
Người của Yêu Long đạo môn như muốn phát điên, kết quả này khiến cơn tức giận của bọn họ ngút tận trời cao, không cách nào kìm nén được, tất cả mọi
người đều đỏ hết cả mắt, một sơ đại trong tộc cứ thế chết đi.
Hoàn toàn chính xác, Yêu Dịch chính là kiệt xuất của bộ tộc này, tương lai
chắc chắn sẽ quật khởi, sẽ phát ra ánh lửa sáng rực, thân là sơ đại thì
sự huy hoàng sẽ tới mấy vạn năm sau.
Kết quả, hắn vừa mới thành
thần thì đã bị người ta giết đầy vô tình như vậy, một chiếc cánh thần
xẹt qua lập tức đầu lâu rơi xuống đất, dòng máu đỏ tươi ấy đâm thẳng vào mắt khiến bọn họ cảm thấy đau nhói.
"Thân thể khô quắc, thiếu
sức sống vậy mà còn có thể giết chết một con giao, haizz, phải tĩnh
dưỡng một phen mới được." Thạch Hạo thở phù một tiếng rồi nhảy ào vào
trong dòng suối.
Chất lỏng sền sệt cứ như là cam lộ, hương thơm
nứt mũi, hắn ngồi xếp bằng bắt đầu luyện hóa bảo dịch này, bổ sung thứ
cần thiết cho thân thể,.
Dòng suối này rất thánh khiết, hơi nước
mịt mờ chói mắt, đây chính là một bảo địa quý giá trong tiểu thiên thế
giới này, là nơi thần thánh nên Yêu Dịch đã đạt được vận may lớn.
"Đáng tiếc, nước trong dòng suối này không có nhiều."
Thạch Hạo than nhẹ, thế nhưng cũng gần như đủ rồi, da thịt trên thân thể phát sáng, vật chất thần tính không ngừng tuôn vào trong thân thể khô gầy
này.
Bên trên con đường đá kia thì hắn đã bị đạo hỏa đốt cháy,
gân mạch huyết nhục xương cốt đều gặp phải xung kích kịch liệt, bị hao
tổn không nhẹ.
Nhưng cũng chính vì thế hắn mới có thể đốt cháy
được một trăm lẻ tám chùm sáng trong thân thể, cũng coi như đã thành
thần nên khiến sức chiến đấu tăng nhanh như gió.
Nhưng mà, con đường này cũng chưa hề đi tới phần cuối, vẫn phải tiếp tục như trước kia, rất nhanh sẽ tiêu hao sạch nguyên khí.
Nếu như vào lúc đó thì sẽ vô cùng nguy hiểm, có thể sẽ là đèn cạn sạch dầu.
Sau một ngày một đêm thì sương mù trong suối nước này đều bốc hơi lên, bao phủ nơi này.
Sau khi Thạch Hạo thành thần thì tiêu hao rất lớn, nên toàn bộ tinh hoa
thần tính bên trong ngọn suối này đều bị hút sạch, khiến nơi này xuất
hiện những gợn sóng kịch liệt.
Lúc này, thân thể của hắn phồng lên, không còn khô quắc, không còn cháy đen như trước nữa, dường như là "dương chi mỹ ngọc" vậy.
Dù là sợi tóc cũng lần nữa sinh trưởng lại, buông dài tới eo, dày rậm đen bóng, cả người hắn tỏa ra sinh cơ.
Những vết thương trên người đã khép lại thế nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy,
một trăm lẻ tám chùm sáng trong cơ thể đang tỏa ra hào quang chiếu rọi
xuyên qua huyết nhục, trông vô cùng rực rỡ.
Thương thế kia cũng
không tính là trí mạng thế nhưng cần phải có một khoảng thời gian tĩnh
dưỡng, dù sao cũng là bị một trăm lẻ tám luồng ánh lửa đốt cháy, tới
hiện tại sức mạnh còn sót lại vẫn đang cuộn trào bên trong.
Suối
nước được tích lũy trong năm tháng dài dằng dặc thì mới ngưng tụ thành
một vũng bảo dịch như thế, người của Yêu Long đạo môn đã tiêu hao rất
nhiều, hiện giờ những thứ còn sót lại đều bị Thạch Hạo luyện hóa sạch.
Tới đây, nơi này gần như khô cạn.
Thạch Hạo rời khỏi ao quý rồi kéo con giao long kia lại, rút gân lột da với
động tác điêu luyện, điều khiến hắn thấy tiếc nuối đó là gân rồng đã bị
gãy nát, phù văn bị tiêu sạch.
"Lục Quan vương làm cách nào vậy ta, làm sao có thể thu lấy được phù cốt nguyên thủy của đối thủ chứ." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Bảo thuật thiên phú của Yêu Dịch không còn tồn tại ở thế gian nữa, gân giao bị đứt đoạn cho nên bảo thuật này cũng bị hủy, hắn không cách nào thu
được.
Nhưng mà, hắn cũng không phải quá tiếc nuối, mặc dù là bảo
thuật sơ đại thế nhưng cũng không cách nào sánh ngang được với bảo thuật mà hắn đang sử dụng, ham nhiều nhai không nát, tới đây hắn bắt đầu thả
lỏng tâm tình.
"Gần đây đã quá mệt rồi, nên bổ sung cho thân thể một chút thôi." Thạch Hạo cười vui vẻ.
Hắn tìm một ít nước rửa rạch giao long, sau đó bỏ gân giao đã đứt lìa cùng
với những quả tim đang phát sáng kia vào trong một cốt đỉnh màu tím, bắt đầu hầm rục.
Ngoại giới, tất cả mọi người đều á khẩu.
Mà đám người Yêu Long đạo môn khi thấy cảnh này thì sắc mặt hóa đen, mỗi người tức tới mức gần như bể phổi, quả muốn ngất đi.
"Yêu nghiệt, lại còn dám làm thế này!"
Dù là Thiên Thần trong tộc này cũng không chịu nổi mà tức giận đùng đùng,
ước mong có thể bay thẳng vào trong Tiên cổ, một tát đập Thạch Hạo thành thịt vụn, tất cả mọi người tức giận không cách nào kìm nén nổi.
Đây là sơ đại của bộ tộc, nếu như có thể sống sót thì sẽ trở thành người
bảo vệ cho toàn bộ giáo này, chứ đừng nói là bị người khác ăn thịt.
Tình cảnh trước mắt, thật sự là sỉ nhục!
Yêu Long đạo môn, một đạo thống cổ xưa với uy danh hiển hách, nhìn xuống
thượng giới thế nhưng hiện tại tựa như ăn phải cái tát tai lanh lảnh tới mức nổ cả đom đóm.
Sơ đại của bọn họ lại trở thành "khẩu phần lương thực" cho người khác, việc này khó mà chấp nhận được, làm sao chịu cho thấu?!
"Sắp chín rồi, nóng quá, thơm quá." Bên trong tiểu thiên thế giới có một
thiếu niên đang bảo vệ cốt đỉnh, miệng thì nuốt nước miếng ừng ực.
Nguyên một con giao long với hình thể khổng lồ đều bị chặt gọn ném vào trong
đỉnh, đổ thêm chút linh tuyền, khống chế sức lửa không ngừng hầm nấu.
Thời gian trôi đi, thịt giao trong đỉnh trong suốt, hào quang dâng lên, thịt đã hầm nhừ, nước cốt trong veo cứ như là cam lộ, mùi thơm nứt mũi.
May mắn là tu vi của hắn thâm hậu, đạo hỏa siêu phàm nếu không cơ bản hầm không nhừ nổi.
"Trên trời là thịt rồng còn dưới đất chính là thịt phượng, đây là giao cũng
coi như là một tiểu long, mùi vị chắc sẽ rất ngon đây." Thạch Hạo nuốt
ực nước miếng.
Hắn lấy mấy hủ rượu lâu năm từ trong túi càn khôn ra, bắt đầu gặm khối thức ăn.
Ngoại giới, ngươi của Yêu Long đạo môn tức phát điên, xưa nay chưa bao giờ
gặp phải kẻ địch như vầy, đúng là khiến người khác muốn ói máu mà, ước
rằng có thể một cước giẫm chết tươi hắn.
Dù là người của các đại giáo khác cũng chỉ biết nhìn nhau, cũng không biết nói gì cho đúng.
Trong chín tháng này, bọn họ nhìn thấy quá nhiều tuổi trẻ kiệt xuất thế nhưng chưa hề thấy ai độc ác tàn nhẫn thế này, giết chết đối thủ rồi còn có
thể ăn thịt nữa chứ!
Tên khốn này nhìn cũng rất tuấn tú thế nhưng suy tính lại khác với lẽ thường!
Chân Thần của Yêu Long đạo môn giận dữ không thôi!
Tu sĩ của Hỏa Vân động, La Phù chân cốc, Minh thổ, Ma Quỳ viên đều lau mồ
hôi lạnh, âm thầm vui mừng là đệ tử của môn phái mình không gặp phải kẻ
thù như thế này.
Nhưng mà, tiệc vui chóng tàn, tên thiếu niên tựa như Ma vương kia vừa ăn thịt giao vừa vứt đi một cục xương rồi chỉ
xuống một bộ thi thể nơi đất, nói: "Đứng lên đi, ta biết ngươi không
chết, là cố ý tha cho ngươi một mạng. Ta muốn hỏi ngươi, đám người Hỏa
Vân động, La Phù chân cốc ở nơi nào, ta thấy ăn một con giao cũng chưa
đã lắm."
Không chỉ tên sinh linh đang nằm trên mặt đất bị dọa tới mức run cầm cập, dù là các tu sĩ của hai đạo thống ngoài ngoại giới kia cũng sợ hãi, vẻ mặt biến đổi hẳn.
"Ta... không biết." Cao thủ
Thần Hỏa cảnh kia sau khi bò dậy thì bắp chân tựa như bị chuột rút nhìn
chằm chằm tên Ma tinh đối diện, thật sự hắn đã bị dọa cho chết khiếp,
đùa chắc, ngay cả sơ đại trong tộc cũng bị nấu chín thì hắn dù có mười
cái mạng cũng không đủ để người ta giết."Nói mau, nếu sai thì ta cũng thịt ngươi luôn!" Thạch Hạo uy hiếp.
Người của Hỏa Vân động, La Phù chân cốc ở ngoại giới vừa tức vừa giận, đồng
thời rất sợ tên kia sẽ nói ra toàn bộ, sẽ rước lấy đại họa cho đệ tử của họ.
Bởi vì, người này ác độc tàn nhẫn, dù là Yêu Dịch cũng ăn thịt, vậy thì ai chẳng lo lắng cho đệ tử của mình chứ?
"Ta thật sự là không biết." Con giao kia xụi lơ trên mặt đất, nó cũng không hề biết thế nhưng lại sợ Thạch Hạo luộc chín mình.
Thạch Hạo nhai mạnh nuốt mạnh, ban đầu còn nhổ ra chút xương giao thế nhưng
lúc sau lại cắt nát toàn bộ, việc này khiến sinh linh của Yêu Long đạo
môn tái xanh mặt mày, đây là kẻ ăn tươi nuốt sống trong truyền thuyết,
hôm nay hắn đã thấy tận mắt rồi!
Trên thực tế, Yêu Dịch là sơ
đại, gân giao và xương giao đều ẩn chứa tinh hoa thần tính bản nguyên
nhất, hiện tại với thương tích trên người của Thạch Hạo thì đây chính là thứ vô cùng bổ dưỡng.
Vì lẽ đó nên hắn mới không nhổ ra.
Sau nửa canh giờ, cả một con giao long đều bị hắn ăn sạch, thậm chí ngay cả nước hầm cũng bị uống sạch.
Sau đó, hắn ngồi xếp bằng, cả người phát sáng, bắt đầu luyện hóa huyết nhục bảo dược bổ sung cho thân thể mình, muốn những vết thương trên cơ thể
nhanh chóng khỏi hẳn rồi lần nữa đi tu luyện,
Cả người hắn phân
tán khắp tinh khí, mỗi tấc da thịt đều dâng lên hào
quang chữa trị
thương thế, hắn được một tầng ánh sáng bao phủ, thần thánh vô cùng.
Hơn nửa ngày sau hắn mới mở mắt, cao thủ của giao tộc kia vẫn không hề dám động, vẫn đứng yên nơi đó không hề bỏ trốn.
"Xem xét thấy ngươi cũng hơi thành thật nên ta lại cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu như ngươi biết những đệ tử của đám đạo thống Thiên quốc, Minh
thổ, Ma Quỳ viên, Thú hải, Thiên Thần ở đâu và dẫn ta tới, lúc đó có thể cho ngươi một con đường sống."
Ngoại giới, phàm là những đại
giáo bị điểm tên thì đều giật nảy mình trong lòng, tên khốn này quá nguy hiểm, những ai bị hắn nhìn trúng thì khó mà thoát khỏi.
Trừ phi là sơ đại mạnh nhất hoặc là quái thai cổ đại, nếu không người thường không cách nào là đối thủ của hắn.
"Ta... ta từng thấy người của Minh thổ tiến vào một tiểu thế giới sinh cơ bừng bừng." Đệ tử của Yêu Long đạo môn lắp bắp nói.
"Ồ, được đó, dẫn đường đi." Thạch Hạo gật đầu.
Ngoại giới, từng tên của Minh thổ sắc mặt đều rất khó coi, đám người không
chỉ vô cùng hận Thạch Hạo mà còn nhìn về người của Yêu Long đạo môn, ánh mắt chẳng lành.
"Tên nghiệt đồ này!" Người của Yêu Long đạo môn tức giận, chẳng hề dễ chịu chút nào.
"Nhìn kìa!" Có người chỉ về bia đá, để mọi người nhìn về hướng một thiếu niên đầy độc ác và tàn nhẫn.
"Chuyện này..." Đám người đều lau sạch mồ hôi của mình.
Tên khốn này cũng chịu khó thật đấy chứ, hắn dùng pháp thuật biến thi thể
của những con giao long kia thành dài hơn nửa mét, sau đó rút ra một gân giao cột chúng thành một chuỗi.
Mười mấy con giao long dài hơn
nửa mét lấp lánh ánh sáng thần thánh bị xuyên thành một chuỗi, cứ thế
đeo lên trên người, cảnh tượng này vô cùng kinh dị khó mà nói thành lời!
"Tức chết đi mà!" Một vị Thiên Thần của Yêu Long đạo môn hét lớn, lồng ngực
ùa lên một luồng khí tức giận, trước mắt đều biến thành màu đen, thân
thể lay động.
Đây là một tiểu thiên thế giới với sinh cơ hừng
hực, bên trong có núi non xinh đẹp, cỏ cây phát sáng, trời xanh mây
trắng, đâu đâu cũng có linh khí, thi thoảng có thể nhìn thấy linh dược,
dị quả, mùi thơm nồng nặc.
"Ngươi chắc chắn là đệ tử của Minh thổ tới nơi đây, không phải bọn họ rất thích những nơi âm u đầy tử khí à?" Thạch Hạo hỏi.
"Bọn họ do chết nên mới sinh, thi thể tỏa ra sự sống, sản sinh ra linh trí
nên vô cùng thích những thứ có sinh cơ, nơi đây thảo dược vô số, rất có
khả năng bọn họ đang tìm thánh dược thần dược nào đó." Đệ tử của Yêu
Long đạo môn giải thích.
Ngoại giới, sắc mặt của đám người Minh thổ càng ngày càng khó coi.
"Thật là mong chờ nhen, thứ gì ta cũng đều ăn qua cả thế nhưng lại chưa hề ăn quỷ, lần này nhất định phải thử xem có mùi vị ra sao." Thạch Hạo lộ vẻ
khát khao.
Đệ tử của Yêu Long đạo môn chợt lảo đảo, suýt nữa bị dọa nằm rạp xuống mặt đất.
Ngoại giới, đám người ngớ ra, vẻ mặt hóa đá.
Cho tới đám người Minh thổ, sắc mặt của ai cũng hóa thành màu đen, rất nhiều người đều tức giận.
Tiểu thiên thế giới tuy không phải rất rộng thế nhưng phạm vi cũng trới mấy
vạn dặm, Thạch Hạo loay hoay tới hai ngày mà cũng không hề nhìn thấy
người của Minh tộc, chỉ hái được một đống bảo dược mà thôi.
Mà trong lúc này, việc chữa thương của hắn cũng tiến thêm một bước nên thân thể từ từ khôi phục lại.
Ngày thứ ba, nơi phương xa ngập tràn khói đen mà đi kèm là ánh lửa, thi thoảng truyền tới tiếng phượng hót.
"Là người của Minh tộc!" Đệ tử của Yêu Long đạo môn nói, tin chắc đám khói đen kia chính là Minh khí.
Thạch Hạo mang theo hắn, vận chuyển tia chớp vụt ngang trời, rất nhanh đã tới chỗ cần tới, hắn phát hiện người của Minh tộc đang đuổi giết một cô
gái.
"Hả?" Nhìn thấy quen quen.
Cô gái kia với một thân
chiến y đỏ thẫm, bộ dáng cao ráo, hai chân thon dài, vòng eo nhỏ nhắn,
bộ ngực đầy đặn, cái cổ trắng ngần, gương mặt xinh đẹp trông rất xinh
tươi, nàng vừa đánh vừa chạy.
Thạch Hạo nhận ra, hắn đã từng gặp nàng ở hạ giới, cũng coi như là người quen cũ.
Nàng là Hồng Hoàng, từng cùng với mấy mỹ nhân như Lam Vũ, Thủy Nguyệt, Oánh
Oánh hạ giới, đều là quý nữ của thượng giới, cũng coi như là quen biết
với Thạch Hạo.
Rất nhanh, Hồng Hoàng với dáng người ngạo nhân vọt tới, chớp mắt nhìn thấy Thạch Hạo thì ban đầu là ngẩn ngơ, sau đó sắc
mặt trắng bệch, hét lớn: "Ma!"
Thạch Hạo thầm kêu xui xẻo, thân hình loáng cái đã tới gần nàng.
"Gặp ma rồi, ta hoa mắt ư, sao lại thấy một kẻ đã chết chứ? Đúng rồi, ngươi
đã trở thành một thành viên của Minh tộc rồi phải không, là xác chết
sống lại." Hồng Hoàng hét lên.
"Gái, ồn gì hả gái, gái đã bao giờ gặp ma anh tuấn như anh chưa, nè, cảm nhận thử độ ấm áp cùng với căng
tràn của anh đi." Thạch Hạo cười hì hì kéo lấy bàn tay như ngó sen của
nàng đặt lên người mình.
Hồng Hoàng giật nảy mình, tốc độ của đối phương quá nhanh cứ như là tia chớp vậy, nàng không cách nào thoát khỏi nên kinh ngạc nói: "Ngươi là ma quỷ... dám sờ mó ta à?!"
"Là gái đang sờ mó anh đó. Thôi, cứ xem như anh sờ mó gái đi vậy." Thạch Hạo
làm màu, một tay nâng chiếc cằm trắng mịn của nàng lên, còn tay kia thì
khoác lấy vai của nàng, cười híp cả mắt nói.
"Ngươi là... Thạch
Hạo, còn sống hả?!" Lúc này, Hồng Hoàng cảm ứng thật cẩn thận, vững tin
rằng khí tức không hề sai nên phút chốc ngây người, đều quên rằng mình
bị hắn nâng chiếc cằm xinh kia.
"Là ta chứ ai nữa."
"Trời
ạ, ngươi còn sống, ai cũng đều cho rằng ngươi đã chết, Giáo chủ của
thượng giới cũng thế, ngươi lại... nhảy múa xuất hiện vầy à." Hồng Hoàng hết la lại hét, trên gương mặt tràn ngập vẻ kích động, khi nhìn thấy
người được cho rằng đã chết từ nhiều năm trước thì trong lòng rất khó mà yên tĩnh được.
"Người đang truy kích ở đằng sau kia là Minh tộc phải không?" Thạch Hạo hỏi.
"Đúng, ghét ghê mà, bọn họ đã cướp của ta một cây thánh dược rồi còn truy sát ta nữa chứ." Hồng Hoàng tức giận.
"Thế thì tốt quá, ta đang tìm bọn họ, lúc nữa mời ngươi ăn thịt quỷ." Thạch Hạo nở nụ cười.
"Cái gì, ăn thịt quỷ? Ngươi là người hay ma thế hả?" Hồng Hoàng trợn tròn
mắt, bộ ngực cao vút hít thở nhìn thiếu niên trước mắt.
"Đương
nhiên là người rồi, ý của ta là, mời ngươi ăn quỷ đã được nướng chín
thịt đó. Đúng rồi, trong dám người này có ai ở dạng hình người không?"
Thạch Hạo hỏi.
"Có!" Hồng Hoàng đầy ngây thơ đáp, đầu tiên là bị
đuổi giết sau đó thấy "kỳ lạ", hiện giờ lại nghe lời nói linh tinh của
hắn thì thật thà gật đầu đáp lại.
"Vậy thì không thành vấn đề,
lúc nữa hết chiên lại luộc, không đốt thì hấp, chúng ta cùng nếm thử xem mùi vị ra sao." Thạch Hạo nói.
Hồng Hoàng trợn tròn mắt, lấy tay vuốt vuốt ngực, sau đó đã rõ ràng chút ít trong lời nói của hắn, nhìn
bóng lưng này khiến lòng nàng dậy sóng, lại có thể gặp hắn ở trong
trường hợp này, vẫn y như trước kia, vẫn độc ác tàn nhẫn, còn muốn ăn cả quỷ.
Nhưng mà, nàng cũng rất yên tâm, cảm thấy đứng sau lưng
Thạch Hạo thì chuyện gì cũng không cần phải sợ, bởi vì thiếu niên này có một loại phong thái tự tin tới vô địch.