Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Thân ảnh kia từ từ bước
tới, bước chân có một loại nhịp điệu khó tả cứ như trống thần đang ngân
vang văng vẳng trong trái tim của người khác!
Nếu như cường giả
thành thần bình thường khi đứng ở đây đối mặt với tiếng bước chân này
thì nhất định sẽ ho ra máu, bay ngược về sau, kẻ này hợp nhất với thiên
địa, phóng thích uy thế kinh khủng.
Thạch Hạo ngưng thần đầy nghiêm túc, hắn biết đã gặp phải một đối thủ đáng sợ!
Sương mù màu xám tràn ngập tựa như địa ngục sâm la lâm thế. Tới gần, đây là
một sinh linh hình người, hắn cất bước không nhanh thế nhưng lại đang
súc địa thành thốn đã tới ngoài trăm trượng.
Người này dừng bước, sương mù màu xám nhấn chìm nơi đó không cách nào nhìn rõ được hình
dáng, chỉ thấy một đôi mắt không tròng không ngươi đang tỏa ra ánh sáng
lạnh lẽo từ trong màn sương tràn tới.
Khói xám tản ra, Thạch Hạo dùng Trùng đồng thế nhưng cũng không thể nhìn xuyên được.
Hai mắt của sinh linh này không hề giống con ngươi mà cứ như là dao, không
hề có chút tình cảm dập dờn nào mà cứ như là nham thạch đầy lạnh lẽo
vậy.
Nếu như không phải nhìn thấy sinh vật này đang đứng nơi đó
thì dù là dùng thần thức cũng không cách nào cảm ứng được, bởi vì nó
không có đặc thù của sự sống, không hề cảm ứng được chút tinh lực nào.
"Ngươi là ai?" Thạch Hạo hỏi, hắn không hề biết gì về quỷ biến cả cho nên vô
cùng kiêng kỵ thế nhưng cũng muốn biết đang xảy ra chuyện gì.
"Cẩn thận đó, hắn chính là một con quái vật sẽ làm hỏng đi đạo cơ của ngươi. Xong rồi, màn bi kịch lại diễn ra, không cách nào qua được cửa ải này." Hư Thiên thần đằng run lẩy bẩy nói.
"Nói bậy gì thế hả!" Đả Thần Thạch quát lên.
Khói xám ngập tràn, người này tựa như là Ma thần tới từ địa ngục vậy, hắn
đứng nơi đó tựa như là một vách núi đè ép hơi thở của mọi người.
Hắn không nói lời nào và cũng không biểu thị bất luận thứ gì, chỉ là ánh
mắt càng thêm đáng sợ hơn nhìn chằm chằm Thạch Hạo, hắn cứ như tảng đá
lạnh lẽo lại như con dã thú vậy.
"Ngũ Quan vương trước kia đã
vượt qua, chẳng lẽ ta cũng không làm được à?" Thạch Hạo nói rồi liếc
nhìn Đả Thần Thạch và Hư Thiên thần đằng, ý nói đừng lo lắng.
"Hoàn toàn khác, lần này rất nguy hiểm, quái vật có hình thể..." Hư Thiên
thần đằng rất muốn chạy trốn, rời khỏi nơi này, không muốn trở về nữa.
Không có âm thanh, không có hô hấp, sinh linh hình người trong màn khói kia
vô cùng hờ hững, cơ bản không thể cảm ứng được sóng sinh mệnh thế nhưng
lại có uy thế khiếp người.
"Ầm!"
Hắn chuyển động, nháy mắt cánh tay phải đã giơ lên đánh tan một phần màn sương thì lộ ra thanh
binh khí của hắn, đó là một thanh mâu cổ với loang lổ vết gỉ đồng, tràn
ngập hơi thở của thời gian.
Thạch Hạo nhìn chằm chằm thanh chiến
mâu này thì chợt rùng mình, đây tuyệt đối là một binh khí cổ, nhìn dáng
vẻ của tên này thì bất kỳ thứ gì hắn xuất ra thì đều xa xưa, tựa như
trường tồn cùng thời gian vậy.
Keeng!
Cánh tay ấy chấn
động, chiến mâu đồng phát ra âm thanh kim loại rồi như được truyền từ
trước cả khai thiên về đây, tựa như khuấy động cả dòng sông thời gian
vậy.
Chỉ trong giây lát này, cả người Thạch Hạo căng cứng, lông
tóc dựng thẳng, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm tuyệt đối, là sự cảnh
giác với địch thủ chí cường, sinh linh này quá kỳ lạ.
Hư không
run rẩy, sinh linh cách trăm trượng kia một tay nắm lấy thanh mâu đồng
chỉ thẳng về Thạch Hạo, chỉ trong nháy mắt thì thiên địa nơi đây tựa như run rẩy cả lên.
"Cẩn thận!" Đả Thần Thạch nhắc nhở.
"Chỉ
cần hắn vẫn là sinh vật thì giết không tha!" Thạch Hạo lạnh giọng nói,
keng, trong tay hắn xuất hiện chiến kích Hư không, lưỡi kích sáng như
tuyết chỉ về phía xa.
Nhưng mà, khi hắn ngẩn đầu nhìn chiếc đèn
bằng ly thì con mắt chợt lóe lên, đó là do quy tắc biến thành, thứ này
trở thành một mốc tọa độ.
Cũng bởi vì thế nên mới hấp dẫn sinh linh này tới đây. Tất cả những thứ này có thể dùng lẽ thường để giải thích ư?
Dù nói gì đi nữa thì cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có một trận chiến mà thôi!
Từ khi xuất đạo tới giờ, Thạch Hạo đã trải qua rất nhiều đại chiến sống
chết, thậm chí còn chết qua một lần, bị mai táng ở dưới đất vàng thì còn có gì đáng sợ hơn nữa chứ, dù cho nó có là "Quỷ biến" đi nữa.
"Xoẹt!"
Sinh linh kia chuyển động, một bước bước ra thì khoảng cách trăm trượng tựa
như vài tấc, hắn nắm chặt chiến mâu đồng đâm thẳng mi tâm của Thạch Hạo, tàn nhẫn và chuẩn xác.
Việc này khiến trong lòng Thạch Hạo rung
lên, tốc độ của đối phương không hề thấp hơn hắn, tựa như là tia chớp
phá không, chớp mắt đã tới trước mặt.
"Coong!"
Hắn vung
lên đại kích, lưỡi kích sáng như tuyết kia tựa sao chổi ngang trời chiếu sáng cả vùng thế giới này, hai mâu chạm nhau phát ra tiếng kim loại
điếc tai.
Thời khắc này, con đường đá lay động, hư không trong thiên địa này uốn éo xuất hiện những vết rách.
Thạch Hạo rung lên bần bật, cánh tay tê dại, hai tai vang ù, sức lực của đòn
đánh này quá lớn quả thật như muốn đánh nát cánh tay khiến máu huyết của hắn sục sôi.
Nếu đổi lại là người khác thì khỏi cần suy nghĩ
nhiều, cánh tay này sẽ nổ tung, thứ sức mạnh này không cách nào chịu
đựng được, vượt quá cực hạn của cánh giới này.
"Ầm!"
Đau
nhức trong giây lát thì Thạch Hạo xoay chuyển chiến kích Hư không, chủ
động thảo phạt chém thẳng về phía đối phương, một khe nứt to lớn xuất
hiện khi lưỡi kích sáng bóng này lướt qua.
Đây là bảo kích được chế tác từ xưng Hư Không thú, cho nên uy lực vô vùng lớn!
Sinh linh này phản ứng cấp tốc, ứng biến cực nhanh, hai tay nắm chặt thanh
mâu đồng rồi chém ngang về trước, dáng vẻ như đang liều mạng chống lại
đòn đánh của hắn.
"Coong!"
Một đòn này hai người đều dùng hết sức lực của mình, mạnh mẽ và bá đạo tới cực điểm.
Tiếng rung chói tai phát ra, hư không nứt toác, ánh sáng rực rỡ nhất bùng
phát chấn động cả trời cao, uy thế này đủ khiến những cường giả thành
thần khác phải kinh hãi.
Cánh tay của Thạch Hạo đau nhức tựa như
bị bẻ gẫy, gan bàn tay rách lìa, đây là đối kháng giữa thân thể, là đòn
oanh kích với sức mạnh mạnh nhất, kết quả ngón tay của hắn đầm đìa máu
tươi.
Lực đạo của đối phương quá mạnh!
Hắn ngẩng đầu nhìn
thì bóng người kia đang lùi lại, trên đất lưu một búng máu đen với khí
tức âm lãnh kèm theo một chút sức mạnh ăn mòn.
Hắn biết, gan bàn tay của đối phương cũng đã rách ra và có máu chảy xuống, thế nhưng không ngờ máu lại là màu đen, rất là kỳ lạ.
Hiển nhiên, sức lực cơ thể của hai người ngang hàng với nhau.
"Quỷ biến, những sinh linh khác nhau thì sẽ gặp sinh vật có thực lực khác nhau ư?" Thạch Hạo híp mắt lại.
"Xoẹt!"
Sau một khắc, sinh linh này chuyển động, hắn tựa như là sóng thần không
cách nào ngăn cản được, tay cầm chiến mâu đồng nhanh chóng lao tới, mỗi
lần đâm mâu là hư không đều bị xuyên thủng, sự đáng sợ không cách nào
tưởng tượng được.
Lưỡi mâu của hắn không ngừng đâm về những chỗ
yếu hại của Thạch Hạo, từ mi tâm tới yết hầu, xuống trái tim, thanh mâu
đồng hoen rỉ kia hóa thành bóng mờ, tựa như là tia chớp mạnh mẽ tới cực
đỉnh.
Chém giết kịch liệt, hai người tựa như tia chớp qua lại.
nhanh tới mức người đứng ngoài không cách nào theo kịp bóng dáng, chỉ
thấy hai cây binh khí va chạm bùng phát ra phù văn sáng rực.
Đồng thời, tiếng kim loại lanh lãnh nối liền vang lên, không ngưng không
ngớt, vì thế có thể thấy được tốc độ của bọn họ nhanh tới mức nào.
"Coong!"
Rốt cuộc, sau khi một đòn này va chạm thì hai người tách nhau với khoảng cách trăm trượng, mỗi người đứng một phương.
"Ngươi... không sao chứ?" Đả Thần Thạch hoảng sợ.
Bởi vì, chỗ Thạch Hạo đứng nhỏ đầy máu tươi đang từ ngón tay của hắn chảy
xuống, hai cánh tay co giật, lòng bàn tay rách nát, ngay cả những khe hỡ giữa các ngón tay cũng ứa máu."Không sao cả!" Thạch Hạo nói.
Sao không có chuyện gì được chứ? Va chạm cỡ này khiến cơ thể hắn chịu phải
áp lực cực hạn, lực đạo vô cùng mạnh chỉ sơ sẩy chút xíu là cơ thể tan
nát ngay.
Từ khi xuất đạo tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn chém giết với một đối thủ có sức lực ngang với hắn.
Đối diện, sương xám phun trào, mặt đất cũng tràn đầy vết máu thế nhưng lại là màu đen, trông vô cùng khiếp sợ.
"Giết!"
Thạch Hạo hét dài một tiếng, cả người dâng trào kim quang, sấm chớp vang
giật, hắn hoàn toàn bùng phát, vận dụng sức mạnh mạnh mẽ nhất của mình.
Tay cầm chiến kích Hư không kèm theo là bảo thuật Lôi đế, đẩy sức chiến đấu của thân thể về đỉnh cao nhất rồi hợp nhất với bí pháp chí cường giết
tới người đối diện kia.
Khói xám lượn lờ, khí tức của người kia
thay đổi, hắn tựa như hóa thành một cái hố đen có thể nuốt chửng tất cả, sương mù kia cũng hóa thành đen khiến người khác run sợ, tựa như cánh
cửa địa ngục đang mở rộng.
"Coong!"
Chiến kích trong tay
của Thạch Hạo bị thanh mâu đồng kia ngăn lại, nhưng mà vô tận tia chớp
do bảo thuật Lôi đến phát ra lại đánh hết vào trong đám sương mù
đen kịt kia khiến nơi ấy trở nên cuồng điên.
Chuyện tình khiến người
khác khiếp sợ lại diễn ra, vô số lôi đình tựa như đá chìm biển, sau khi
tiến vào trong sương mù đen thì cứ thế biến mất, không thấy tăm hơi đâu
cả.
"Chuyện gì thế?" Thạch Hạo khiếp sợ, trước giờ hắn chưa bao giờ gặp đối thủ đáng sợ như vậy.
Nên biết, đây chính là bảo thuật Lôi đế, được xưng là một trong những đại
thần thông có lực công kích mạnh mẽ nhất thế gian, người cùng cấp thì ai có thể chống đỡ trực diện, dù có ngăn được thì có thể nào lại ngăn hết
tất cả lôi điện?
"Ầm!"
Khói đen cuồn cuộn, sinh linh hình
người kia không phải là không chịu thiệt, sau cùng cả người hắn bay
ngược ra sau rồi va mạnh xuống con đường đá kia.
Thế nhưng, lôi điện lại biến mất sạch sành sanh, chưa hề xuyên thủng lấy hắn, đây mới là chuyện tình đáng sợ và yêu dị nhất.
"Sao lại như thế?" Con ngươi của Thạch Hạo phát sáng cực kỳ, hắn cảm thấy mức độ vô cùng nghiêm trọng của sự viêc này.
"Giết!"
Hắn lần nữa vọt tới, lôi điện vạn trượng nữa giết về phía sinh linh kia, hắn không tin kẻ này có thể giải quyết toàn bộ.
Nhưng bất ngợ lại lần nữa xảy ra.
Đối phương lại giống như hắn, lại phát ra lôi điện thế nhưng tia chớp có
màu đen, uy lực mạnh mẽ kinh khủng tận cùng, ngang ngửa với bảo thuật
của hắn.
Hai loại lôi điện đánh vào nhau, thần quang dâng trào, thiên địa bạo động.
"Sao có khả năng chứ!" Xa xa, Đả Thần Thạch kinh hãi, làm sao lại xuất hiện
đối thủ như vầy chứ, lại có thể chống được bảo thuật Lôi đế.
Một
bên là tia chớp lấp lánh còn bên kia là tia chớp màu đen, hai bên công
phá lẫn nhau, uy lực vô cùng mạnh mẽ, thậm chí phương tức xuất thủ cũng
tương đối giống nhau.
Chém giết đầy kịch liệt diễn ra, nơi đây
trở nên cuồng bạo, con đường đá rung động, lôi đình giữa hai người như
biển, kinh khủng vô cùng.
Trong lòng của Thạch Hạo khó mà bình
tĩnh được, hắn tin chắc đối phương cũng nắm giữ bảo thuật Lôi đế, cũng
giống như hắn cũng tính thông một bí pháp cấm kỵ cổ xưa nào đó!
Sinh vật này có lai lịch ra sao, lại hiểu được bảo thuật cấm kỵ vô thượng này!
"Ầm!"
Va chạm lần nữa diễn ra, ánh chớp giữa hai bên sôi trào và đánh tan hơn
nửa màn khói đen kỳ lạ kia, lập tức Thạch Hạo đảo mắt qua thì liền giật
nảy mình.
Mơ hồ có thể thấy được, trên đầu lâu của kẻ này đang bị cắm vào một cây mâu ngắn dài hai thước, đâm thẳng vào mi tâm rồi xuyên
thẳng qua não ra tới sau ót, lưỡi mâu mang theo hoen rỉ cùng với hơi thở của thời gian.
"Chuyện này..." Trong lòng hắn hồi hộp khong
thôi, sao lại thế? Bị thương như vậy đáng lẽ không thể sống được mới
đúng, nguyên thần cũng đã bị xuyên thủng rồi mà!
"Giết!" Thạch
Hạo hét lớn, mặc kệ kẻ này yêu tà như nào thì hắn tin chắc, với sức mạnh của mình thì chắc chắn sẽ quyết chiến tới cùng.
Ầm, cánh Côn bằng giương ra tựa như mây che trời nhanh chóng quét về phía đói phương, bùng phát ra lực công kích vô thượng.
Rầm, sinh linh trong khói đen kia bị cánh Côn bằng chấn cho bay ngược ra sau rồi va mạnh xuống đường cổ, thế nhưng rất nhanh kẻ này lại bò dậy rồi
sau lưng cũng hiện ra một cặp cánh chim đen, nhanh chóng đánh tới.
"Cái gì?!" Con ngươi của Thạch Hạo co rút lại, bởi vì hắn cảm thấy có chút
quen thuộc, đây tựa như là pháp môn Côn Bằng, chỉ là cánh Côn bằng của
đối phương lại ẩn chứa chút khí tức mục nát.
Tại sao? Trong lòng hắn kinh hoàng.
Nếu như đối phương sở hữu bảo thuật Lôi đế thì coi như là trùng hợp đi, vì
sao hắn cũng đã tồn tại trong vô tận năm tháng, có quan hệ với Lôi đế
thì cũng có thể.
Nhưng mà, hiện giờ tại sao cũng thể hiện ra pháp môn Côn Bằng?
Tới đây, hắn không tiếp tục sử dụng những bảo thuật khác nữa mà dùng hai
môn thần thông cấm kỵ này để chiến đấu, đánh giết tới hai ngàn hiệp thì
hắn đã máu me be bét, hoàn toàn kiệt sức.
Thạch Hạo rơi vào cuộc khổ chiến sinh tử, trong lòng kinh ngạc khó mà bình tĩnh được.
Tới hiện tại hắn tin chắc, đối phương có nắm giữ bảo thuật Lôi đế và pháp
môn Côn Bằng, trình độ tinh thông cũng không hề kém hắn!
"Muốn
thay đổi thế cuộc rồi!" Ánh mắt của Thạch Hạo đầy dứt khát, hắn biết
mình phải thay đổi, nếu không sẽ xảy ra vấn đề lớn ngay.
"Những
bí pháp này đều hiện ra, chẳng lẽ ngươi đều tinh thông hết?" Sau một
khắc, Thạch Hạo chuyển động, cả người bắt đầu thiêu đốt, cốt văn đan
dệt, vẻ lấp lánh tới cực hạn.
Hàng loạt bảo thuật sở học cả đời của hắn cùng xuất hiện, tất cả đều được triển khai, hắn quét ngang đánh thẳng về đối thủ.
Khi Luân Hồi thuật thi triển thì một luồng khí tức mục nát từ trên người
đối phương tản ra. Tiếp đó, bảo thuật Lôi đế, pháp môn Côn Bằng, Thượng
Thương kiếp quang... tất cả đều phóng thích...
Ầm!
Lần này, sinh linh trong khói đen kia bị đánh bay, thân thể rạn nứt, chịu phải sự công kích không cách nào tưởng tượng được.
Xoẹt!
Thạch Hạo vọt tới, tay cầm chiến kích Hư không bồi thêm một đòn!
Mà trong lúc này hắn chợt kinh sợ, bởi vì phát hiện ra, trên người đối
phương lại xuất hiện ra phù văn của Luân Hồi, việc này không cách nào
tưởng tượng dược.
"Nhận lấy cái chết!"
Hắn nhanh chóng
hành động, cánh Lôi điện, cánh Côn bằng, đại thần thông Súc địa thành
thốn, ba pháp cùng hợp nhất, tốc độ này đã vượt qua cực điểm!
"Bụp!"
Thành công!
Lưỡi kích sáng bóng kia chớp mắt đâm thẳng lên trên cốt văn của đối phương,
sau đó đâm thủng lòng ngực của người này và ghim chặt hắn lên trên mặt
đất.
Cùng lúc đó, khó đen bị đánh tan, Thạch Hạo nhìn thấy dung mạo của kẻ này.
Trong phút chốc, hắn trợn to mắt, thân thể run rẩy, ánh mắt sáng rực tựa như
đang bốc cháy, trái tim của hắn run rẩy không cách nào hình dung được.
Người này có dung mạo y như hắn chỉ là tóc lại trắng xám pha chút già nua, tựa như tuổi già của hắn sau này.
"Tại sao lại như thế!?" Thạch Hạo hét lớn.
Quần áo mà người này mặc lại y như trang phục Tiên cổ được ghi chép trên cốt thư, nhưng đoản mâu đang đâm xuyên từ mi tâm ra sau kia lại quá mức cổ
xưa, vết rỉ sét rất dày.