Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Sáu đại cao thủ đều ngã xuống!
Hoàng Kim ngưu với dòng máu vàng óng, Thiên Hạt đỏ rực bị cắt đứt chín chiếc
đuôi, Long tước lấp lánh thần quang năm màu, Tam Nhãn thú bị xuyên thủng mi tâm, Sư tử trắng uđầy y mãnh...
Những cường giả này đều hiện
ra bản thể, có khổng lồ như ngọn núi nhỏ, có mỏ chim sáng rực, có máu
chảy xối xả như dòng sông, thánh huy chiếu rọi, cảnh tượng kinh khủng.
Cao thủ như vậy, mạnh mẽ tới cỡ nào thế nhưng đều bị giết hơn nửa, bất kỳ
là ai khi nhìn thấy thì đều sợ hãi, dù gì đây cũng là chí cường giả cấp
sơ đại.
Bên cạnh một thi thể khổng lồ chảy đầy máu vàng óng có
một thiếu niên đang đứng thẳng, tay cầm đại kích chỉ ngược lên trên, vẻ
mặt đầy lạnh lùng, sát khí đánh tan mây xanh.
Có hai tên cao thủ
muốn chạy trốn thế nhưng đều bị khóa chặt, một người thì bị Lạc Đạo cùng Lam Nhất Trần chặn đứng, còn tên còn lại thì bị Thạch Hạo nhìn chằm
chằm.
"Là muốn giết tận chém tuyệt, không thể để một ai chạy
thoát sao." Lộ Dịch sợ hãi lùi lại nơi xa nhất có thể, hắn chưa hề gặp
phải tình cảnh đáng sợ như thế này.
Một bầy thi thể, máu tươi vàng óng khiến tim mật hăn đều rung rung, chuyện này quá đáng sợ!
Nên biết, đây đều là cao thủ cấp sơ đại, bình thường đừng nói là một bầy
thi thể, dù là khi nhìn thấy tám người cùng đi chung với nhau cũng rất
hiếm thấy rồi.
Nhưng mà, một trận chiến ở Ngân Ma sơn, một chém
sáu, việc này truyền đi chắc chắn sẽ kinh động khắp Quang Minh thành,
tạo nên sóng lớn mênh mông!
"Ngươi... muốn giết tận đuổi tuyệt
hay sao hả?" Tên tóc bạc khẽ nói, trong lúc chớp mắt thì bên ngoài thân
thể có rất nhiều phù văn màu bạc đan dệt, hắn cố gắng dùng lời nói để
trì hoãn thời gian.
"Xoẹt!"
Một vệt sáng lấp lánh, Đả Thần Thạch bị Thạch Hạo ném mạnh ra ngoài rồi đâm thẳng vào mi tâm của tên này.
"A..." Giữa không trung, một âm thanh kêu réo tự như heo bị chọc tiết vang lên, cục đá này với tốc độ cực nhanh vụt tới nơi kia.
Chàng trai tóc bạc dùng bảo thuật chống đỡ thế nhưng lại phát hiện ra không
cách nào thoát khỏi sự truy đuổi của cục đá này, đối phương quá nhanh,
không trúng mục tiêu thề không dừng lại.
"Coong!"
Đầu tiên là Đả Thần Thạch bắn trúng một tấm bảo phù thì khiến chàng trai tóc bạc kia kinh hãi, đấy là tấm Phá Không phù được hắn âm thần sử dụng, dựa
vào thứ này hòng rời đi.
Nhưng mà hiện giờ tựa như mua dây buộc
mình, nơi đây có đại trận phong tỏa, tấm phù này đã mất đi hơn nửa công
hiệu, khống chế trong thời gian dài cũng không cách nào làm hư không
tách ra, vả lại hiện giờ lại bị tập kích cho nên đã đánh tan hy vọng
chạy trốn của hắn.
"Còn muốn rời đi sao?" Thạch Hạo nắm kích giết tới.
Lần này cũng không có chuyện kinh ngạc gì, đại kích Hư không phát sáng rồi
làm cho hư không uốn lượn hình thành nên từng vết rách, mặc cho bản lĩnh của chàng trai tóc bạc kia mạnh tới cỡ nào thì cũng không cách nào chặn lại được.
"Bụp!"
Thân thể của hắn nứt toác hóa thành bốn
năm phần rơi đầy trên mặt đất, máu tươi ròng ròng, bản thể của kẻ này
không ngờ lại là một con Ngân giao.
Cùng lúc đó, ở hướng khác có
kiếm khí ngút trời, người thanh niêm trẻ được khí tím vờn quanh kia nắm
chặt pháp kiếm, hắn muốn phá vỡ vòng vây thế nhưng không thể toại nguyện được, đã bị mái tóc dài của Lạc Đạo chặn đứt đường lui.
Chỉ còn
sót lại mình hắn cho nên không cách nào thay đổi được cục diện, lúc hắn
đang liều mạng khống chế kiếm khí thì Thạch Hạo xuất hiện, một chân quét ra tựa như là long xà vẫy đuôi, đây chính là Tán thức trong Kim Xà thối đã đạt được bên trong bí cảnh Nguyên Thiên.
Trong vẻ mờ ảo tựa
như long xà cùng xuất hiện, cả hai đang tranh bá khiến phía trước nổ
tung, toàn bộ kiếm khí đều bị đánh tan, tất cả đều đánh lên trên người
của tên này.
Ánh kiếm biến mất, tên này hét thảm một tiếng, thân
thể bị cắt thành hai, Long Xà thối tựa như là chiếc roi đánh thần lại
giống như đao chém tiên, đánh nát cường địch.
Trên đất xuất hiện
một con chim màu tím được sương mù bao phủ, con chim này cứ như được đúc từ kim loại lấp lánh tím thế nhưng đáng tiếc là đã bị hủy hoại.
"Tử Kim hộc*, là chim thần thái cổ, là vật chủng rất hi hữu." Lạc Đạo kinh
ngạc, loại động vật như thế này rất hiếm thế nhưng đều rất mạnh mẽ, cái
mỏ chim của chúng tựa như kiếm, có thể đâm thủng toàn bộ chư địch trên
thế gian.
(*)Ngỗng trời.
Đáng tiếc lại gặp phải Hoang,
đụng ngay Thạch Hạo, mỏ chim này đã bị đánh nát bấy, thân thể thì chia
thành hai nửa, cứ thế mất mạng.
"Tử Kim hộc, trên cốt thư có ghi, vị thịt rất ngon, trong loài chim thì thứ này chỉ đứng sau Phượng tộc
mà thôi." Thạch Hạo bình luận.
Mấy người nghe thấy thế thì cứng họng chẳng biết nói gì nữa.
Nếu không phải tóc đen rối tung, ánh mắt lạnh lẽo tựa như một tên đại ma
thần thì thật sự bọn họ rất hoài nghi, tên khốn này lại có sức chiến đấu kinh khủng như vầy?
"Được rồi, thu doạn thôi, Lộ Dịch đi tìm
nguồn nước rồi rửa thật sạch, chút nữa phải tẩm bổ lại thân thể mới
được, vừa nãy tiêu hao nhiều nên đói quá." Thạch Hạo thu hồi lại chiến
kích rồi đi tới đi lui trong dãy núi này để quan sát chiến lợi phẩm của
mình.
Lam Nhất Trần đi tới, lần nữa gặp lại khiến vẻ mặt của hắn
vô cùng phức tạp, hắn và Lạc Đạo từ trước tới giờ không hề muốn đi theo, nếu không phải "Loạn Trận thuật" đang ẩn trong cơ thể thì chắc chắn sẽ
không bao giờ "hợp tác".
Nhưng, ánh mắt hiện tại của hắn đã thay
đổi, Thạch Hạo tự mình tới cứu viện hơn nữa còn đại khai sát giới khiến
hắn và Lạc Đạo đều hãi hùng khiếp vía, quá mạnh mẽ.
Ngoại giới, biên giới khu vực không người.
Tu sĩ các giáo trợn tròn mắt từ nãy tới giờ, là tám đại cường giải, là tán tên sơ đại mạnh mẽ tọa trấn thế nhưng tất cả đều nằm xuống chung một
chỗ.
Tất cả mọi người đều yên lặng đứng nhìn, rất lâu sau cũng không nói gì cả, Hoang nếu như trưởng thành thì sẽ mạnh tới cỡ nào?
Sẽ đặt chân vào hàng ngũ quái thai cổ đại chứ? Có người phán đoán như thế.
Trong lòng của rất nhiều người đều chập chờn, cơ bản không cách nào bình tĩnh được, những người có cừu oán với Thạch Hạo thì không cần phải bàn, ánh
mắt lạnh lẽo, ước ao muốn xông vào Tiên cổ rồi giết chết kẻ này, không
cho hắn thời gian trưởng thành.
Còn có một số người vừa nãy trơ
mắt nhìn sơ đại trong tộc mình chết trận thì hiện tại trước mắt tựa như
biến thành màu đen, suýt nữa thì bất tỉnh, tổn thất quá nặng.
"Đi tới cực hạn của Thần Hỏa cảnh, rất khó có thể bước ra nửa bước, đối với những tu sĩ đang nằm trong giai đoạn này thì con đường ấy coi như viên
mãn, dù không có đường thì vẫn có thể đi."
Một vị Giáo chủ than nhẹ rồi nói ra một sự thật."Có thể, có người có thể bước lên con đường kia, ánh sáng huy hoàng sẽ rọi
khắp cổ kim, bước ra con đường đại đạo vô thượng." Lúc này, một lão Quy
trắng như tuyết khẽ nói.
Nó vừa nói ra câu này thì toàn bộ mọi
người đều liếc nhìn, bởi vì rất nhiều người đều biết, hắn chính là một
trong những tồn tại lâu nhất trên thượng giới, mai rùa trắng sáng như
tuyết, ánh sáng sinh mệnh tỏa ra rất lộng lẫy.
"Không thể, con
đường kia không thể thông, sẽ không thể gặp được người như thế, tối
thiểu ở kỷ nguyên này sẽ rất khó xuất hiện." Một lão Hống nói, đây là bá chủ sống sót từ thời thái cổ, năm tháng vô cùng xa xưa.
"Chuẩn,
dù là ở Tiên cổ được trời cao chiếu cố thì người có thể bước ra bước kia cũng không được mấy người, ở thiên địa hiện tại thì không thể xuất hiện được." Kẻ còn lại bổ sung.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, đây là cổ tổ của Thao Thiết tộc, dù là sao trời nhật nguyệt thì nó cũng ăn,
trận chiến ở thái cổ năm đó thì cũng không biết có bao nhiêu chí cường
giả bị nó giết.
Giáo chủ
mà nó từng ăn thì không chỉ có một người, kinh khủng vô cùng.
"Chư vị, không cần phải giấu diếm gì nữa đâu, hiện giờ những tên này đã tiến vào Tiên cổ rồi nên không một ai có thể can thiệp được nữa, ở đời này
chắc chắn phải có người bước ra bước kia, các ngươi đều hiểu mà." Trên
chiếc xe kéo tử kim ngập tràn khí hỗn độn truyền ra lời nói như vậy.
Đây chính là người của Hoàng tộc đương đại, người này chỉ nói ra câu như thế.
Việc này khiến những người không biết ẩn tình đều chấn động nhìn về những cổ giáo Thần miếu, Long cung, Kiếm cốc đầy mạnh mẽ này, tất cả những cổ
giáo này đều có quái thai cổ địa.
"Đúng rồi, toàn bộ những tích
lũy từ xưa tới nay đều đưa cho chúng hết, hi vọng có thể tái hiện lại vẻ huy hoàng của người mạnh nhất ở kỷ nguyên Tiên cổ!" Có người gật đầu,
thản thiên thừa nhận.
Lập tức, quần hùng đều chấn động, muốn bước ra con đường như thế thì khiến rất nhiều người khiếp sợ.
"Có lẽ chỉ có một hai người mới có thể thành công, mặc dù trong Tiên cổ sẽ có thứ chúng cần thế nhưng sẽ cửu tử nhất sinh."
"Cái cây nhỏ của Thập Quan vương hẳn là một gốc cây của Tiên cổ, không nghĩ
rằng lại có thể tái hiện ở thế gian!" Có người than thở.
Những lời này nếu bị mọi người hiểu rõ thì sẽ khiến ba ngàn châu rung chuyển!
"Chỉ sợ đang đi giữa con đường này thì sẽ bị một sức mạnh bí ẩn nào đó giết chết." Có người lo lắng.
Bỗng nhiễn có người khác sát trên bia đá thì lộ vẻ khiếp sợ, mà người Minh tộc lại tái xanh mặt mày/
Quang Minh giới, Ngân Ma sơn.
Thạch Hạo một cước đá bay nữ thi của Minh tộc ra ngoài rồi nói: "Bộ tộc này là bộ tộc vô dụng nhất trên đời."
Hiển nhiên, một cước này khiến cho đám người của Minh tộc tức giận khôn cùng.
Đương nhiên, trừ bọn họ ra thì còn có người của Mãng Ngưu tộc thái cổ, Hỏa
Hạt tộc, Bạch Sư tộc, Long Tước tộc, con mắt của tất cả mọi người đều đỏ bừng.
Bởi vì, bên dưới Ngân Ma sơn này đang phát sinh những chuyện khiến bọn họ không cách nào tiếp nhận được.
Quả nhiên Lộ Dịch đã tìm được một dòng nước trong veo chảy từ dưới chân
Ngân Linh sơn ra, dòng nước chậm rãi chảy kèm theo hương thơm của vị
nước, đây quả nhiên là một linh tuyền.
Đại trận sau khi phá giải gần hết thì dòng suối này mới xuất hiện.
Thạch Hạo tự mình làm bếp trưởng, mang một đống con mồi tới sau đó giao cho đám người Lạc Đạo mổ bụng lột da rồi rửa sạch.
"Đều là đồ ngon, tất cả đều là thuốc bổ, ăn một miếng bằng khổ tu mấy ngày,
hôm nay phải ăn cho đã cái bụng mới thôi." Thạch Hạo cười híp mắt, chỉ
bên này chỉ bên kia hướng dẫn bọn họ "xử lý nguyên vật liệu".
Lộ
Dịch gần như muốn ngất xỉu, hắn chưa hề gặp con mồi nào như thế này, dù
gì cũng là một đám sơ đại, ngày thường khi nhìn thấy một ai cũng phải
tránh xa nhưng nay lại xếp chồng chờ hắn lột da.
"Bà mẹ nó chứ." Hắn run rẩy, cả người chẳng hề dễ chịu chút nào.
Bởi vì, những cường giả này dù chết đi cũng có một loại uy thế khiến hắn
cảm thấy sợ hãi, mỗi một con khi còn sống thì đều là tuổi trẻ kiệt xuất
mạnh nhất cả một châu.
Hiện giờ, tất cả đều ngã xuống, chờ tới lượt bị nấu ăn!
Nhìn những người này lột da nhổ lông, từng con chim thần mãnh thú đang phát
sáng được đặt ở bên bờ suối thì khiến Thạch Hạo hài lòng, thu hoạch lần
này quá lớn.
"Kho hay là nướng đây ta?" Hắn sờ sờ cắm, phân vân không biết nên nấu món gì.
Ngoại giới, một đám người ói máu, có vài người ngửa mặt lên trời hét dài, tức tới mức phổi gần như nổ tung.
"Nhiều như vầy... không bằng làm nồi lẩu được." Cuối cùng, Thạch Hạo đưa ra quyết định.
Một chiếc đỉnh được nhấc lên, Lạc Đạo khống chế đạo hỏa rồi đun sôi linh
tuyền ở bên trong, Thạch Hạo, Lộ Dịch bắt đầu bỏ thịt vào bên trong.
"Trâu mập, rất thích hợp để nấu lẩu." Thạch Hạo nhìn con trâu lớn tựa như núi vàng đầy hài lòng, huyết nhục của con này ẩn chứa tinh hoa rất lớn,
chất thịnh lấp lánh ánh vàng, dâng lên hào quang.
Rất nhanh, hắn lấy ra các loại gai vị, ngoài ra còn có rất nhiều hũ rượu ngon.
Cắt thịt trâu vàng thành những miếng mõng ròi bỏ vào trong nước lẩu, Thạch Hạo mời tất cả mọi người dùng bữa.
"Hương vị ngon tuyệt, không uổng là một con trâu lớn biến dị chảy cuôi huyết
dịch hoàng kim, vị giống như là ăn nhân sâm vậy, ăn một miếng liền khiến cả người khoan khoái, thân thể tựa như lân lân." Thạch Hạo cảm thán.
Mùi thịt nức mũi, ánh sáng hoàng kim sáng chói.
Phương pháp nấu ăn này quá xa xỉ, dù là Giáo chủ cũng không ăn nổi, bởi vì đây đều là sơ đại, đều là bảo bối trong các tộc, vậy ai dám ăn?
Nhưng hiện giờ Thạch Hạo lại ăn một cách say sưa, trong miệng tỏa hương, nước miếng chảy dài, cặp mắt to híp lại.
Ban đầu Lộ Dịch còn có chút sợ hãi, dù sao những thứ mình đang ăn đều là
đại nhân vật ngày thường hắn vô cùng ngưỡng mộ, hiện giờ mặc dù thịt
đang ở trong miệng nhưng vẫn có chút sợ hãi.
Chỉ có điều, khi thịt trâu vừa vào trong miệng, tan ra và trở thảnh dược lực mãnh liệt thì hắn liền thả lỏng buông xuôi toàn bộ.
Ba miếng thịt vào bụng, thất khiếu của hắn bắt đầu tỏa ra kim quang, cả
người tựa như được nhấc bổng khỏi mặt đất, còn chưa uống rượu nhưng mặt
tựa như say khước vậy.
"Thịt của Hỏa Hạt cần phải cẩn thận chút,
chớ có để nọc độc của đuôi vào trong đỉnh, nếu không chúng ta sẽ chết
hết đó." Thạch Hạo nhắc nhở.