Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Thạch Hạo cũng không hề biết,
ba đại cường giả có quan hệ với hắn đã tiến vào khu cổ địa này, mục tiêu chính là sào huyệt của một trong Thập Hung, chuẩn bị đôi bên gặp nhau.
Bộ ngực của Tần Hạo phát sáng, phù văn lấp lánh, hắn không ngừng xuyên hành cực tốc hòng tiến vào bên trong.
Trên đường đi, toàn bộ núi đá cổ mộc đều nổ tung, tất cả đều bị phù quang nơi bộ ngực phát ra quét trúng.
Trùng Đồng giả - Thạch Nghị nhìn về trước, toàn bộ sương mù và quy tắc thiên
địa hắn đều thấy rõ ràng, hắn thong dong cất bước, tự tin tràn trề tiến
vào mật thổ.
Trong mắt hắn có nhật nguyệt đang chuyển động, cảnh
tượng tinh không bị phá nát đầy đáng sợ, trên đường đi có mấy người nhìn thấy thì đều ho ra đầy máu.
Lục Quan vương Ninh Xuyên với bạch y tuyệt thế, một bước bước ra là đấu chuyển tinh di, hư không biến hóa,
hắn cứ như là Tiên vương chuyển thế tiến vào bên trong khu đất cổ thần
bí ấy.
Hắn cũng không phải là lần đầu tiên tiến vào đây, chỉ là
trước kia không hề thu được gì, lần này nhất định hắn phải đoạt được thứ mình cần.
"Đời sau tội huyết cũng ở nơi này, tiện tay xóa bỏ
luôn." Sắc mặt của hắn hiền lành, nơi tay có một chiếc vòng bao gồm mỏ
chim đỏ đậm, vảy tím lấp lánh, ngọc trai, răng thú... tổng cộng gồm sáu
thứ thần thánh.
Đây là một bí bảo vô cùng mạnh mẽ, tất cả đều là
phù cốt của sơ đại mạnh mẽ nhất, có thể phát huy ra được thần thông chí
cường mà khi bọn họ còn sống.
Vòng đeo tay này vừa ra thì có thể trấn áp các địch thủ ở đời này!
Hắn từng sai người mang theo vòng tay này tới Linh giới Tội châu để tiêu
diệt Thạch Hạo, nhưng mà thực lực của những người kia quá yếu nên không
điều khiển được vòng này, ngược lại còn bị giết chết.
Lúc này,
khóe miệng hắn lộ tia cười khẩy, vòng tay phát sáng chỉ về mật địa nơi
sâu nhất, cảm ứng được một vài tung tích của khí thế tội huyết.
Đám Thạch Hạo đã rời khỏi khu vực kỳ lạ này, mấy vạn bộ thi thể phía sau đã không thấy, mùi mục nát đều biến mất.
"Rốt cuộc đi ra rồi, ta không muốn đi nữa, ta muốn trở về!" Tuy rằng Lộ Dịch được phân chia thần quả thế nhưng cũng không muốn tiếp tục đặt chân ở
chỗ này thêm chút nào.
Lạc Đạo và Lam Nhất Trần trong lòng sinh
ra ý nghĩ, đám sâu này quá mạnh mẽ và dữ tợn cùng với số lượng quá
nhiều, quả thật không cách nào địch lại được, không một ai nguyện ý quay lại nơi đó.
"Coi như cũng có thu hoạch không nhỏ, hái được thần quả!" Sau khi bình tĩnh lại thì ai nấy đều thỏa mãn.
Trong dãy núi, cổ mộc lắc lư, huyết nhật treo trên cao, từng tia sáng đỏ tươi buông xuống.
Ầm!
Đột nhiên, một đại ấn tỏa ra ánh sáng lung linh to như núi lớn ập xuống bao phủ mấy người, nặng như ngàn tấn!
Hơn nữa, còn có những pháp khí khác, thần há sáng rực, bọn họ gặp phải phục kích.
Thạch Hạo hừ lạnh, hắn sớm đã cảm ứng được nên mang Lộ Dịch lướt sang ngang
mấy ngàn trượng, còn Lạc Đạo và Lam Nhất Trần cũng có cảm giác nên nhanh chóng né qua tập kích này.
Ầm!
Nơi đó, loạn thạch tứ tung, dãy núi nứt toác.
"Tính cảnh giác rất cao." Dãy núi đối diện xuất hiện một nhóm người.
Mười mấy người này đều là sinh linh hình người thế nhưng cũng không phải là
Nhân tộc, có người mọc cánh, có người có bốn tai, khí tức mỗi người đều
rất mạnh mẽ.
"Các ngươi đã hái được thần quả?" Có sinh linh là hình người nhưng lại mọc ra đuôi cá sấu hỏi.
"Ừ!" Lạc Đạo đáp.
những người này khi nghe thấy thế thì ánh mắt sáng rực, vẻ tham lam và ước ao lóe lên rồi biến mất. Nhưng mà, bọn họ thật sự rất mạnh, tinh lực cuộn
trào kinh người, không một ai yếu cả.
"Chúng ta lúc ở bên ngoài
thì thấy một một khu rừng thần thụ, cảm thấy nó ở khu vực này cho nên
muốn tới hái, không ngờ lại bị các ngươi thành công cướp lấy?" Sinh linh đuôi cá sấu hỏi.
"Còn nhiều lắm." Lộ Dịch nói, mới vừa rồi bị
đánh lén nên trong lòng hắn vô cùng tức giận, ước gì đám người này tham
lam rồi tiến vào trong khu quỷ địa kia, và rồi bị bầy sâu đen vây công.
"Thế à, các ngươi đã có thần quả trong tay rồi thì chúng ta cũng không cần
tới đó nữa." Một sinh linh hình người mọc ra cặp cánh vàng nói.
"Có ý gì?" Lam Nhất Trần lạnh lùng nói.
"Chúng ta nguyện ý mua lại thần quả trong tay của các ngươi!"
Câu này vừa ra thì khóe miệng của những người này đều khẽ cười, ai cũng chờ mong nhưng chỉ là ánh mắt có chút đáng sợ.
"Không bán!" Thạch Hạo đi về trước, hiển nhiên đám người này muốn cướp đoạt
thần quả của bọn họ. Nhưng mà, đừng nói là bọn họ, dù là quái thai cổ
đại tới thì cũng phải chiến mới được.
"Đạo hữu, quá không nể mặt
mũi bọn ta rồi, chúng ta có lòng muốn mua, ngươi ngay cả giá cũng không
hỏi, cứ thế không bán sao?" Có người nói.
"Ngươi là cái thá gì, mặt mũi đáng nhiêu đồng? Cút!" Thạch Hạo mắng chửi.
"Không biết điều!" Sinh linh hình người mọc ra đuôi cá sấu lạnh giọng nói, đám cường giả đối diện này giận tái mặt.
Ầm!
Những người này cũng nhau cất bước áp sát về trước, người cầm đầu rõ ràng là
một chí cường giả của một châu, bùng phát ra sức chiến đấu kinh người.
"Đám quê mùa, hiện giờ đã hối hận?" Có người lạnh lẽo nói, dùng thế đe dọa.
"Tuy là cường giả một châu thế nhưng củng chỉ có ba bốn tên, quá ít, nên
biết chúng ta đã ăn qua bảy tám tên sơ đại rồi." Lam Nhất Trần cười to.
Ầm!
Chiến đấu bùng phát, kết quả đám người kia đều biến sắc.
Bọn họ cũng tính là một liên minh mạnh mẽ, chí cường giả một châu có tới ba bốn người cùng với mười mấy cường giả siêu cấp, nhưng hôm nay đã đá
trúng sắt cứng rồi.
Thạch Hạo xuất thủ đánh gục hai tên đầu lĩnh, sau đó lùi sang một bên.
"Hiểu lầm!" Có người hét lớn.
"Không hiểu lầm." Lạc Đạo và Lam Nhất Trần ra tay giết sạch toàn bộ, không hề để sót kẻ nào.
"Uh, một bức tranh đá!" Trong lúc thu dọn chiến tường thì bọn họ phát hiện
một bức tranh đá vô cùng cổ xưa trên người của đám người này.
Bức tranh này khắc huyết nguyệt lơ lửng trên cao, ngôi sao lấp lánh, thập nhật xếp ngang hàng, đây là hình ảnh của Hung sào.Lạc Đạo đưa ra một tia thần niệm dò xét cẩn thận bức tranh này thì bức
tranh này lập tức thay đổi, sương mù lan tràn, thứ này rất thần bí cùng
với việc xuất hiện từng chùm mãnh vỡ.
"Ồ, đây là bản đồ trong
Hung sào à?" Lúc này, Lạc Đạo chấn động, không nghĩ tới trên người của
đám người này lại có bức tranh như này.
Lam Nhất Trần nghe thấy
thế thì cũng tiến tới xem xét rồi lộ nét cười tươi, bên trên tranh cổ
này có rất nhiều đường nét lan tỏa trong Hung sào này, quả thật cứ như
là bức tranh chỉ dẫn đường đi vậy.
"Có lời đồn rằng, một vài bức
tranh cổ của Hung sào được lưu lại và rải rác bên trong Tiên cổ này, nếu sở hữu được bức tranh cổ này thì lúc tới đó sẽ có thể tránh né được rất nhiều nguy hiểm, có thể đến được nơi tạo hóa."
Cũng không biết
có bao nhiêu bức tranh cổ lưu lạc ở bên ngoài thế nhưng mỗi khi phát
hiện một bức thì sẽ gợi nên sự chém giết đầy kịch liệt.
"Quả là vận may lớn mà!" Lộ Dịch cười ha hả.
"Chính xác, nhưng mà giữ thứ này cũng rất nguy hiểm, một khi bị người khác
biết thì sẽ bị vây công đồng loạt." Lam Nhất Trần nói.
Thậm chí,
có sơ đại vô địch sẽ canh giữ ở bên ngoài Hung sào hòng chắn đứng những
người tới để kiểm tra xem có bức tranh cổ hay không, sau đó nếu có thì
sẽ dùng thủ đoạn đẫm máu để cướp đoạt.
Thạch Hạo cầm bức tranh đá này rồi quan sát cẩn thận, sau đó cau mày suy tư.
"Sao
thế?" Lam Nhất Trần hỏi.
"Không có gì, đi thôi." Thạch Hạo nói, hắn nghĩ tới tàn dược khi ở bên trong
khu rừng Thần thụ kia, thứ ấy có thể bức lui Hắc Thần trùng.
Trong mấy ngày kế tiếp, bọn họ không ngừng tìm kiến những khu vực bên ngoài,
từ khu vực này tiến vào khu vực khác thế nhưng cũng không có gặp vận may lớn nào.
Thạch Hạo lấy làm tiếc, lúc trước khi tiến vào thì từng nhìn thấy qua một cung điện cổ xưa đang phiêu lưu trên dòng sông sinh
mệnh, tiếng tụng kinh ngân vang, những ký hiệu đại đạo bao quanh.
Đáng tiếc là, dù tìm kiếm cỡ nào, đi tới rất nhiều khu vực thì cũng không cách nào thấy được.
Trên đường đi bọn họ nhìn thấy rất nhiều cổ dược.
Thạch Hạo không thể không thán, hạ giới quả thật quá cằn cỗi khi so với nơi
này, linh khí thì mỏng manh, tuy rằng có rất nhiều dược thảo kỳ dị thế
nhưng rất ít hóa tiến hóa thành thánh dược.
"Dù sao đây cũng là Tiên cổ, linh dược có khắp nơi cũng không lạ gì."
Mấy ngày kế tiếp, bọn họ trải qua rất nhiều cuộc chiến đấu, càn quét tiêu diệt rất nhiều tên mang ý đồ xấu.
Vẫn Tiên lĩnh, đây chính là nơi khi muốn tiến vào Hung sào thì bắt buộc qua đi qua, vượt qua nó thì chính là cổ địa tràn ngập khí hỗn độn kia, đám
Thạch Hạo đã tới khu vực này.
Nơi đây các dãy núi nhấp nhô, thổ
nhưỡng cùng đá lớn đều có màu đỏ sậm, tương truyền hơn một kỷ nguyên
trước có Tiên chết ở nơi này, ngã xuống phái trước Hung sào, tiên huyết
đã nhuộm đỏ cả dãy núi.
"Chỗ này rất kỳ lạ, thật sự là bị tiên huyết nhuộm cho đỏ luôn à?" Thạch Hạo hỏi.
"Có lời đồn như thế nhưng không biết thực hư ra sao. Nghe đâu, tinh hoa
tiên huyết này không có tiêu tán mà bị Hung sào kia hấp thu và bảo tồn ở bên trong, đó cũng coi như là tạo hóa kinh người đó."
Vẫn Tiên lĩnh, phạm vi cũng không tính là nhỏ.
Ở nơi này, bóng người đông đảo, có không ít sinh linh, tất cả đều xuất phát về phía trung tâm.
Đám Thạch Hạo cất bước nên trong vùng núi hùng vĩ này, bọn họ cũng không có vội vã tới Hung sào mà là đi tới đi lui trong vùng núi được cổ mộc che
kín này, cả đám người cẩn thận cảm ứng tất cả nơi đây.
Phương xa, phù văn hừng hực, xoẹt qua trời cao, gào thét tiến tới!
Trên đất có rất nhiều ngọn núi đá và cổ mộc tách ra, ầm, một thiêu niên đáp xuống đất.
Lấy hắn làm trung tâm, từng gợn sóng màu bạc lan xung quanh đầy kinh khủng
và hình thành nên một tràng vực, quả thật muốn làm nổ tung cả hư không.
Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn hắn.
"Song cốt chí tôn của Tần tộc!" Có người biến sắc khi nhận ra thân phận của hắn.
Chính là Tần Hạo, hắn đã đi quanh khu vực bên ngoài này được mấy ngày và cũng đã đạt được chút tạo hóa cho nên quyết định tiến vào nơi gần Hung sào.
"Chí tôn trẻ tuổi của Tần tộc, không biết danh có xứng với thực không nữa.
Nghe nói một trong hai khối cốt ở trên người của tên này là thuộc về
huynh trưởng của hắn, là ca ca của hắn tặng cho hắn."
"Ta cũng
từng nghe nói qua, hắn có một vi huynh trưởng đã tặng chính khối cốt của mình, cho nên hắn mới có uy danh như hiện tại."
Mọi người đứng ở rất xa và âm thầm bàn luận với nhau, trong mắt lộ vẻ khác lạ.
"Hừ!"
Tần Hạo hừ lạnh một tiếng rồi nhìn về nơi xa, thần giác của hắn vô cùng nhạy cảm nên có thể nghe được tất cả những lời nói kia.
Sau một khắc, lấy hắn làm trung tâm, một chùm ký hiệu màu vàng hừng hực lao nhanh ra ngoài, ầm, tiếng thẳng vào khu vực kia, lập tức khiến toàn bộ
sinh linh ấy nổ tung!
Loại thủ đoạn này, vô tình và tàn nhẫn, đồng thời cũng rất mạnh mẽ khiến tất cả mọi người xung quanh ngây người.
"Nói xấu sau lưng thì có gì hay, có bản lĩnh thì tới trước mặt ta mà nói
nè!" Tần Hạo lạnh lùng nói, trên người mặc chiến y Trường Sinh lấp lánh
ánh kim loại, thần hà lưu chuyển, oai hùng hiên ngang.
Mọi người
câm như hến, cảm thấy được sự mạnh mẽ của hắn, chỉ một bảo thuật đã tiêu diệt sạch hai mươi mấy cường giả, tất cả đều kinh hãi.
"Hả?!"
Tần Hạo ngẩn ra, trong lòng nảy sinh ý nghĩ rồi nhìn vào sâu trong dãy
núi, cảm thấy nơi đó có một chùm tinh lực hừng hực tựa như đại dương
vậy.
"Một vương giả rất mạnh đã tới ư, để ta nhìn thử là thần
thánh phương nào." Thần sắc của hắn bình thản cất bước về nơi đó, chỉ
mấy lần nhấp nhô thì đã biến mất trong núi rừng núi.
"Mạnh thật,
đáng sợ thật, không hổ là song cốt chí tôn, ca ca của hắn đã tặng cốt
của bản thân quả nhiên đã tạo nên một quái vật vô địch!"
Mấy người than thở, cảm thấy không cách nào địch lại được Tần Hạo, thật sự tên này quá mạnh mẽ.
Suối chảy róc rách, cổ tùng xanh tươi.
Trong một dãy núi, đám người Thạch Hạo, Lạc Đạo từ từ cất bước quan sát Vẫn Tiên lĩnh.
Thạch Hạo nhanh chóng xuất hiện ở trong núi rừng này, hắn đứng bên trên một
ngọn núi bị san bắt nhìn mấy người bên dưới cổ thụ, lập tức con ngươi co rút lại và nhìn chằm chằm bóng lưng kia.
Vì sao lại quen thuộc như thế?
Luồng khí tức này... quá giống!
Thạch Hạo xoay người, bây giờ hắn đã lộ ra hình dáng của bản thân, vốn là dung mạo thật sự của hắn cho nên có thể nhận ra ngay.
"Cái gì... tại sao lại là ngươi!" Tần Hạo hét lớn rồi lùi về sau mấy bước,
trên mặt lộ vẻ khiếp sợ, quả thật hắn không thể nào tin được!