Dịch: Ngân
Biên: ronkute
"Kẻ ở Thiên Vẫn châu quả nhiên là ngươi, lại sống sót đi tới thượng giới này!" Thạch Hạo đứng bên dưới cây cổ thụ nhìn người đối diện ở trên ngọn núi kia, sau đó cảm thán như vậy.
Gần nhất, lúc hắn ở đảo Ác Ma từng nghe được sơ đại Lý Vân
Thông bị một Trùng Đồng giả đánh bại, lúc đó hắn có chút hoài nghi rồi,
hôm nay đã được chứng minh.
"Ta biết ngươi sẽ không chết một cách dễ dàng như vậy, quả nhiên sức chịu đựng vô cùng mạnh mẽ, đăng lâm cả
thượng giới!" Thạch Nghị than nhẹ.
Hắn với một thân chiến y lấp
lánh ánh sáng nhu hòa, tay áo phấp phới, hai con mắt thâm thúy, nơi đó
có tinh không đang diễn hóa, có khí hỗn độn mờ ảo, vô cùng kinh người,
rất siêu phàm nhập thánh.
Thạch Nghị vô cùng anh tuấn, vóc người
cao ráo và cường tráng, khí chất xuất chúng, chỉ đứng nơi đó cũng có thể khiến người khác nhận ra được, là rồng phượng trong loài người!
Hai người gần như mở miệng cùng một lúc, hơn nữa lời nói tương tự nhau
khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, đây là kiểu hiểu ngầm hay là tâm có
giao cảm?
Bọn họ đứng cách rất xa đối diện nhau, giữa bọn họ vốn
là cổ mộc liên miên, đá lớn ngang dọc thế nhưng dưới một tràng vực vô
hình nào đó cứ thế hóa thành bột mịn.
Đặc biệt, một ngọn núi đá nứt thành từng khối biến mất trước mặt mọi người!
Việc này khiến người khác ngẩn ngơ, hai người cách xa như thế, chỉ là khí
tức tự nhiên bên ngoài lại tạo nên hậu quả đáng sợ như vậy.
Sắc
mặt của Thạch Hạo bình tĩnh thế nhưng trong lòng lại chấn động, đối thủ
của ngày xưa, anh họ trong tộc, sự đáng sợ càng biến lớn.
Hắn nhìn Thạch Nghị thì phát hiện cặp mắt của hắn vô cùng sâu lắng, không hề nhìn thấy trùng đồng, có khả năng đã hợp nhất rồi!
Ở "Dược đô" dưới hạ giới, hắn từng thấy một cô gái Trùng đồng mặc áo xám, từng nhìn thấy vẻ trong suốt của mắt thần, con ngươi hợp nhất, hoàn
toàn khác với của người bình thường.
Cô gái kia có phong thái
tuyệt địa, uy thế thiên hạ, nàng từng nói, Trùng đồng tới cực điểm thì
có thể quy nhất, cũng có thể diễn lại trùng đồng, có thể thăng hoa cực
điểm.
Bây giờ, hiển nhiên Thạch Nghị đã bước lên một con đường vô địch!
Trong khu vực này có rất nhiều sinh linh, tất cả đều tới vì Hung sào, sau khi phát hiện được dị thường cho nên mới lại và nhìn thấy được bọn họ.
Như đám người Lạc Đạo, Lam Nhất Trần quan sát Thạch Nghị thật kỹ thì không
nói, thế nhưng một vài sinh linh vừa nhìn Thạch Nghị thì trong lòng run
rẩy, cảm giác ánh mắt mình tựa như tiến vào trong một vũ trụ thần bí nào đó.
Cảnh tượng trong mắt của hắn quá kinh khủng, từng ngôi sao
lớn chuyển động kèm theo sương mù, chúng khô cằn diễn biến trong vũ trụ, tái tạo thiên địa.
Cảnh tượng này kinh người tới mức nào chứ,
thế nhưng lại xuất hiện ở trong con ngươi của một người, càng nhìn chằm
chằm thì càng cảm thấy thần hồn của bản thân trầm luân vào trong, muốn
dập đầu quỳ lạy hắn.
"Bụp!"
Một vài tu sĩ mạnh mẽ ho ra
máu, dùng ý chí mạnh mẽ của bản thân để rời khỏi trạng thái như vậy, lúc này trong lòng vô cùng ngơ ngác, người này không thể nhìn chằm chằm
được.
Còn có một vài người có bản không cách nào khống chế được
bản thân nên cứ đứng yên nơi đó, còn có một vài người xụi lơ bên tỏng
núi rừng.
"Kẻ này đáng sợ thật!" Cường giả quanh đó sợ hãi, cũng
không dám dò ra thần thức và cũng không dám nhìn thẳng vào con mắt của
hắn.
Một cơn gió thổi qua, tất cả mọi người tựa như nghẹt thở,
vùng núi này trở nên ngột ngạt tựa như có một con chân long và một con
cổ phượng đang đối đầu, đang quyết chiến!
"Các ngươi lùi lại đi." Thạch Hạo nhắc nhở đám Lộ Dịch, Lạc Đạo không nên đứng cạnh mình.
"Đệ đệ, ngươi rất mạnh, mạnh tới mức đã vượt qua cả dự liệu của ta, vẫn
xuất sắc như thế." Trên ngọn núi, Thạch Nghị mở miệng, chiến y phát
sáng, cả người hắn đều lấp lánh, âm thanh nhẹ nhàng, không cừu chẳng
oán, không tức chẳng giận.
Vào giờ phút này, hắn vô cùng siêu nhiên, bình tĩnh, tự tin, phong thái tuyệt thế hơn người.
"Ngươi cũng vượt qua cả dự tính của ta." Thạch Hạo nói, hắn chưa hề xem thường Trùng Đồng giả, thậm chí có thể nói là xem trọng, coi như là đại địch.
Lúc tuổi nhỏ, trong lòng hắn chỉ có đúng một tên đối thủ này, có thể nói
cũng là một mục tiêu duy nhất mà hắn từng đặt ra để vượt qua.
Từ đó tới nay, cũng chưa hề có mục tiêu tương tự như thế này nữa.
Vào lúc ấy, Thạch Nghị thật sự rất mạnh, đối với một kẻ đã mất đi Chí tôn
cốt, không còn bất cứ thứ gì như Thạch Hạo thì chính là một mục tiêu
không thể chiến thắng.
Thạch Nghị vừa có Chí tôn cốt lại thêm
Trùng đồng, thiếu niên vô địch. lực đè ép anh kiệt khắp tám vực, không
người nào có thể chống lại!
Thạch Hạo vì muốn vượt qua hắn cho
nên năng nổ khổ tu, vì thế mới dám nuốt Thái Nhất chân thủy - vốn là một thứ không thể dùng trực tiếp ở Bách Đoạn sơn, còn ăn qua cả cát vàng
bên dưới Bất Lão tuyền.
Điên cuồng làm tất cả mọi việc, là muốn vượt qua được Thạch Nghị này!
Sự mạnh mẽ của Thạch Nghị, từ những thứ đó có thể suy ra.
Bức Thạch Hạo phải đi tới bước kia, loại thù vinh này thì ngày sau khó mà có được.
Chỉ là, Thạch Nghị chung quy lại vẫn thất bại, bị tiểu Thạch chém giết ở Hư Thần giới, do khinh địch, chưa từng vận dụng tới đồng thuật chí cường
của bản thân, và cũng có những nguyên nhân khác nữa, thế nhưng bất kể
nói gì thì hắn vẫn là bại vong.
Cũng chính vì trận chiến đó thì
tiểu Thạch mới quật khởi, uy chấn thiên hạ, tạo nên niềm tin vô địch,
bước lên một con đường huy hoàng không hề thất bại!
"Răng rắc!"
Song Thạch tái hiện, hai người khuấy động cốt văn, một luồng thần mang nổ tung trong hư không, khiến nơi đây gần như nổ nát.
Đây là sự đối lập đỉnh cao, còn là sự va chạm trong vô hình!
Song Thạch tái ngộ, sóng lớn động thiên hạ, đã kinh động tất cả sinh linh
trong Vẫn Tiên lĩnh, tất cả đều vô cùng chấn động ngóng nhìn về phương
hướng này, ai cũng không cách nào tin được.
Bởi vì, gợn sóng vô hình kia quá đáng sợ khiến trong lòng mỗi người đều run rẩy.
"Ngươi chính là Trùng Đồng giả Thạch Nghị?"
Tần Hạo mở miệng, hắn cũng cất bước tiến tới trong hư không nhìn chàng trai xuất chúng đứng trên ngọn núi phía đối diện kia.
"Ngươi nên gọi ta là anh họ." Thạch Nghị nở nụ cười hiền lạnh nói.
Lông mày của Tần Hạo nhíu lại, nói: "Từng bị ca ca chém qua mà cũng xứng để ta gọi anh họ?"
"Không quan hệ thắng bại, không liên quan đối địch hay không, chúng ta thật sự là anh họ với nhau, về tình về lý ngươi đều phải gọi ta là như thế."
Sắc mặt của Thạch Nghị nhã nhắn, hai mắt thâm sâu như biển.
"Trùng đồng, từ lâu ta đã nghe qua nên cũng muốn khiêu chiến người như thế
này, ngươi có dám chiến với ta một trận?" Tần Hạo hỏi.Bầu không khí lập
tức thay đổi, vốn tưởng rằng sẽ luận bàn với Thạch Hạo nhưng giờ nhìn
thấy vương giả chí cường có quan hệ phức tạp này khiến hắn lại muốn
tranh tài cùng Thạch Nghị.
"Ngươi tuổi còn nhỏ, đợi thêm ba năm nữa đi, đứng bên xem ta cùng với ca ca ngươi quyết đấu là được rồi." Thạch Nghị nói.
Ánh mắt của Tần Hạo sáng rực, cả người bùng phát phù văn, khí thế kinh
khủng ngập tời tựa như là đại dương bao phủ về trước khiến khu cổ địa
này chấn động.
Lúc này, toàn bộ sinh linh đều nghe được lời đối thoại của bọn họ cho nên vô cùng sợ hãi, là người của bộ tộc nào?
"Đều tới từ hạ giới, đều thuộc về Thạch tộc, ta biết bọn họ là ai rồi!"
"Trời ạ, một tộc có ba chí tôn, hảo huyền tới mức nào chứ, còn muốn người khác sống nữa hay không đây?!"
Vẫn Tiên lĩnh trở nên sôi trào.
Giờ khắc này, không cần nói nơi đây dù là các đại giáo ở ngoại giới cũng chấn động cả, ai cũng trợn tròn mắt nhìn tình cảnh này.
Còn có thiên lý ư?
Bộ tộc có tới ba chí tôn thì vinh
quang cỡ nào, đây quả là một sự tình vô
cùng kinh người và chấn động khiến tất cả đại giáo nghẹn họng.
Ba chí cường giả trẻ tuổi gặp nhau thế nhưng lại có máu mủ với nhau, nếu
như cùng nhau liên thủ thì sẽ vô địch tới cỡ nào? Có thể xới tung cả
Tiên cổ này!
Các tộc không cách nào bình tĩnh được, nhân mã các
giáo đứng ngồi không yên, quá nghịch thiên, từ một mạch, cùng chung
Thạch tộc, việc này khiến các đại Giáo chủ khó mà tin được.
Các giáo đều đố kỵ, nếu như có thể diễn ra ở trong bộ tộc của bọn họ thì nhất định sẽ vô cùng hưng thịnh!
Việc khiến bọn họ vui mừng nhất chính là, ba huynh đệ này không được hòa
thuận, thậm chí gọi là đối địch, có thể sẽ xảy ra đại chiến sinh tử.
"Hi vọng bọn họ chiến với nhau, nếu không Lục Quan vương đang chạy tới, lúc đó sẽ không ổn..." Có nhiều người lo lắng.
Tiên cổ, Sào giới.
Ninh Xuyên với áo trắng như tuyết, chân khong chạm đất đạp cỏ mà đi, hắn cứ
như là một vị Tiên vương xuất thế, hắn đã tiếp cận nơi sâu nhát trong cổ địa này.
"Bái kiến Lục Quan vương!"
Trên đường đi có người hành lễ cúi chào, ai nấy đều kích động, trong mắt tràn ngập vẻ nóng bỏng và hưng phấn.
Nhóm người này hơn mười người, bọn họ thuộc về Hỏa Vân động, Yêu Long đạo
môn, tất cả đều là đệ tử của đạo thống cổ xưa tồn tại để trấn áp Tội
chậu.
Lục Quan vương tuân theo khí vận thiên địa mà sinh, siêu
phàm thoát tục, khi rời khỏi cơ thể mẹ thì đã đảm nhiện thiên đồ, nơi
trán sinh long văn, đêm đó thần quang rọi sáng toàn bộ bầu trời.
Lục Quan vương có rất nhiều sở học, có liên quan đôi chút với Hỏa Vân động, La Phù chân cốc cho nên mới được tôn lên làm nhân kiệt vô thượng bảo vệ đại đạo!
Ninh Xuyên ra hiệu cho bọn họ đứng lên, cả người hắn
lấp lánh ánh hào quang, tay đeo vòng xuyến chỉ về một phương, vẻ mặt ôn
hòa nói: "Đời sau tội huyết, đã không còn xa."
"Nguyện đi theo Lục Quan vương đại nhân, cùng nhau diệt trừ dư nghiệt tội huyết!" Có người hô lớn.
Trong mười mấy người này không ngờ lại có một tên sơ đại, cũng đang cúi chào và cùng nhau hành động.
Lục Quan vương Ninh Xuyên gật gật đầu đồng ý, nói: "Được."
Vẫn Tiên lĩnh cũng không tính là xa xôi, có thể cảm nhận được một luồng gợn sóng như có cường giả đang đối đầu.
Cổ mộc che trời, dòng suối róc rách.
Dãy núi không hề yên tĩnh, rất nhiều sinh linh đã kinh động, tất cả đều nhìn về phương hướng này.
"Trời ạ, lại có đại nhân vật tới nữa rồi, đó là... Lục Quan vương!"
Khu vực này trở nên náo động khó mà bình tĩnh được, tất cả mọi người đều
kinh ngạc tới ngây người, vương giả trong hàng ngũ quái thai cổ địa,
Ninh Xuyên đã xuất hiện?!
Ninh Xuyên được hào quang bao phủ, một
thân tuyết y, ngay cả giày cũng màu trắng, không dính chút bụi trần, mái tóc bay lượn lấp lánh ánh sáng, khuôn mặt anh tú tới mức không chân
thật, sợ còn xinh đẹp hơn cả con gái.
Theo nhịp bước tiến của hắn thì mưa ánh sáng tràn ngập cả vùng núi, an lành và thánh khiết, hắn tựa như là từ Tiên giới đạp sóng tiến tới, siêu trần thoát tục không gì
sánh nổi.
Hắn đã xuất thế sáu lần, phong tuyệt thiên hạ, thần
dũng vô địch, sở hữu những thần thoại bất bại, là một trong mấy người
mạnh mẽ nhất trong cổ kim ở cảnh giới này!
"Ta tới là vì đời sau
tội huyết, những người khác lui về sau." Giọng nói của Ninh Xuyên rất ôn hòa, cả người đang tỏa ra hào quang thần thánh, từ khi hắn xuất hiện
thì tất cả mọi người đều trở bên yên lặng, ai cũng kính nể và muốn quỳ
lạy.
Lục Quan vương Ninh Xuyên nhìn về phía vùng núi phía trước,
nơi đó có ba người hoàn toàn khác với tất cả mọi người, họ đứng nơi đó
khiến hắn nảy sinh cảm ứng khó tả.
Trong tay của hắn, chiếc vòng đẹo tay tỏa ra hào quang lấp lánh nhắm thẳng về phía trước.
"Các ngươi còn không mau lùi lại!" Những cường giả đi bên cạnh Ninh Xuyên quát lớn mọi người.
Đồng thời, một trong số đó tay cầm cốt kính quát to: "Đời sau tội huyết còn
không mau hiện hình? Lục Quan vương đại nhân giá lâm để bảo vệ đại đạo,
sẽ chém giết ngươi ngay tại đây!"
"Đại đạo cần phải bảo vệ, không cho phép kẻ khác khinh nhờn!" Những người khác cũng đồng thanh hét lớn
chấn động cả thiên địa, khí thế ép người tựa như là sấm sét nổ vang
trong khu vực này.
Nhưng mà, sự tình khiến người khác kinh ngạc
lại diễn ra, sau khi mặt cốt kính kia chiếu qua, thần quang quét về phía đó thì, ầm, thiên địa rung lên bần bật!
Trong vùng núi đó có ba
người lộ vẻ kỳ lạ, xương trán của bọn họ vô cùng lấp lánh, tất cả đều
chiếu sáng thánh quang khiến đám mây bị đánh tan, trên vòm trời lưu một
chữ "Tội" đi kèm là thần âm đại đạo.
Tội huyết phá tang mây trắng, thánh quang chiếu rọi trời cao!
"Chuyện gì... xảy ra vầy?!" Người cầm cốt kính ngớ người, lông tóc dựng đứng.
Phía sau, mười mấy tên cường giả vừa đồng thành hô lớn kia cũng cảm thấy khiếp sợ, cả người lạnh toát/.
Một người có biểu hiện như vậy thì đủ chấn thế rồi, nhất định sẽ vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng làm sao lại xuất hiện lần ba người?
"Ta... hơi chóng mặt, khả năng là nhìn nhầm rồi." Lời nói của người cầm cốt
kính trong tay kia run run, chân không người bước lui, hắn thật sự rất
sợ.
Ba tên đời sau tội huyết đều có thánh quang ngút trời nơi
trán, tất cả đều có dị tượng kinh người, có thể... Lục Quan vương đại
nhân sẽ hít vào ngụm khí lạnh chứ? Cả đám người đều sợ hãi.
Đáng
sợ nhất chính là, vốn ba người này đang đối đầu với nhau, vẻ mặt mỗi
người chẳng hề hiền lành gì lúc này tất cả đều xoay người nhìn về nơi
đây, dĩ nhiên... có chung một mối thù!