"Lợi dụng máu của hàng vạn sinh
linh để tưới đẫm hung sào hòng thu lấy tạo hóa, dùng phù văn bên trong
cơ thể của bọn họ để tu hành, đây chính là nguyên nhân mà hắn sắp xếp
tới sáu, bảy đời ư? Hiện giờ đạo quả sắp thành." Trường Cung Diễn nói
nhỏ rồi nhìn chằm chằm bóng lưng mơ hồ kia.
Hắn lờ mờ thấy được, hàng loạt phù văn đang nhảy múa cùng với huyết dịch trong vùng núi kia, chúng vờn quanh tấm thân đó, bên dưới ánh trăng đêm chúng lưu chuyển ra hào quang thần bí. Những ký hiệu tựa như được tạo
thành từ tiên kim kia ngưng tụ lại một chỗ, tựa như hóa thành một vòng
tròn bất diệt tôn lên vẻ siêu nhiên của bóng lưng đang dần dần biến mất
kia.
Thạch Nghị là người rời đi đầu tiên, hắn không có chiến đấu với Thạch
Hạo mà muốn bế quan ngay lập tức, bởi vì nơi đây đã tạo nên kích thích
rất lớn cho hắn, trong lòng có cảm ngộ rất nhiều.
Mấy người còn lại sau khi vượt qua mười vạn dặm thì rốt cuộc cũng rời khỏi Sào giới.
"Ca ca, đệ cũng nên đi rồi, ca bảo trọng nhen." Tần Hạo cũng rời đi, hắn nhận phải đả kích rất lớn trong khu cổ địa này nên muốn chú tâm suy
nghĩ về đạo của chính mình.
"Đời này rất chói sáng thế nhưng nhưng cũng rất tàn khốc, đã có người
bước ra bước kia, đã vượt qua tiên hiền thì người khác làm sao sẽ không
cảm thấy thua thiệt chứ, sẽ như con thiêu thân lao vào biển lửa thôi."
Trường Cung Diễn than nhẹ.
Trên đường đi, hắn, Thạch Hạo và Long Nữ đi cùng nhau, cả ba muốn tiến
vào một vài tòa thành lớn để tìm manh mối xem thử người bí ẩn kia là ai.
"Chính xác, dù là vương của cổ đại, tu hành và tìm hiểu tới mấy đời cũng chưa chắc đã bước ra được bước kia, thật sự quá khó khăn mà." Long Nữ
cảm thán.
Bởi vì, nàng cũng là người tranh đoạt trên con đường này, chỉ có tự mình bước lên thì mới có thể hiểu được gian nan tới mức nào, hơi bất cẩn một xí thì sẽ 'thân tử đạo tiêu'.
Vốn là, quái thai cổ đại nhiều hơn hiện tại rất nhiều, vì lý do gì lại
ít tới mức thảm thương như thế này, đó cũng là bởi vì phải bước ra bước
kia, muốn vượt qua cổ nhân, chín phần mười đều gặp bất hạnh chết đi cả.
Có rất nhiều người đều thuộc hạng người tuyệt diễm nhất, ngạo thị một
đời, thậm chí vô địch mấy đời, thế nhưng kết quả cũng dần lờ mờ rồi chết trên con đường này.
Vân giới, là một trong những tiểu thiên thể giới của Tiên cổ.
Sau khi ba người sau khi tiến vào một tòa thành cực lớn thì Long Nữ dùng một thủ đoạn đặc biệt in lên trên tường thành bức hình của chàng trai
thần bí kia và khắc lên một đoạn chữ viết.
Đương nhiên đây cũng chỉ là bắt đầu, quái thai cổ đại có rất nhiều người theo đuổi, tựa như Long Nữ đã thành lập Long cung, trong một vài tiểu
thiên thế giới đều có cứ điểm của mình.
Hiện giờ, nàng đưa ra một mệnh lệnh nên một đám nhân vật mạnh mẽ đã xuất động đi tới những thành trì quan trọng trong Tiên cổ để thông báo treo
giải thưởng hòng tìm kiếm chút tin tức của người bí ẩn kia.
Thạch Hạo, Trường Cung Diễn không hề rời đi mà cùng với Long Nữ vào một
tòa phủ đệ, cả ba cùng ngồi chờ tin tức, ai cũng hi vọng sẽ tìm được
chút manh mối để hiểu rõ lai lịch của địch thủ kia.
"Ta cá chắc một vài vương của cổ đại gần chết khi biết có người bước ra
được bước kia thì sẽ quyết chí tiến lên, đi ra bước kia, nhưng mà có mấy ai có thể thành công?" Trường Cung Diễn nói.
Đây là sự thật, búp hoa Tiên đạo nở rộ ba ngàn cánh, mỗi một đời đều có
một người chiến thắng, những quái thai cổ đại tự phong cho mình không
tính là ít thế nhưng có mấy ai sống sót tới cuối cùng?
Có người chết trận thế nhưng cũng có rất nhiều người khi tới ngõ cụt đã phải dừng lại, tiêu hao hết tâm huyết rồi chết đi.
Hiện giờ, những người như thế này đều có thể đếm được, từ việc này có thể thấy được con đường kia gian nan đến cỡ nào!
Người bí ẩn nhìn thấy vừa rồi có thể nói là rất nghịch thiên, bởi vì hắn đã thành công bước ra con đường mà rất nhiều cường giả khát vọng thế
nhưng không thể thành công kia.
"Lẽ nào hắn chính là người đầu tiên thành công?" Lông mày của Thạch Hạo cau lại.
"Cũng chưa chắc đâu, Thập Quan vương cũng thành công mà." Long Nữ nói,
hiển nhiên nàng biết một vài chuyện của Thập Quan vương, bởi vì nàng
không chỉ đề cập tới hắn một hai lần.
"Lục Quan vương Ninh Xuyên hẳn cũng sắp thành công rồi, người này tuyệt
diễm khắp cổ kim, chuẩn bị rất đầy đủ, nhất địch sẽ là cá vượt long môn
hóa thành rồng lượn khắp trời cao." Trường Cung Diễn nói.
Thạch Hạo nhíu mày, một trong hai người này chính là đại địch của hắn,
nếu như chân thân kẻ này thành công thì sẽ trở thành uy hiếp có tính trí mạng đối với hắn!
"Tiên khí, tu làm sao để được đây?" Hắn nhíu mày suy nghĩ, một khi tu ra được luồng tia khí kia thì sức chiến đấu sẽ tăng một đoạn dài, sẽ nhìn
khắp quần hùng.
Theo như những gì Long Nữ nói thì nếu như có thể bước ra được bước kia,
dù là bị trùng triều bao vây thì vẫn chẳng hề sợ hãi, có thể mạnh mẽ
giết xông ra bên ngoài.
Chuyện này... chẳng khác nào giữa trời với đất, khiến Thạch Hạo không thể không chấn động!
Nói tóm lại, người bí ẩn kia do kiêng kị Thạch ấn không trọn vẹn của
Thạch Nghị, sừng cổ của Long Nữ cho nên mới không truy kích theo.
Thần Hỏa cảnh, là căn cơ, là thứ sẽ dựa vào sau khi nhen lửa để phóng vút lên cao, bay lượn cửu thiên.
Vì lẽ đó, đây chính là một nền tảng trọng yếu nhất, ảnh hưởng tới thành tựu trong tương lai của một đời.
Hôm nay Thạch Hạo đã trải nghiệm vô cùng sâu sắc, thấy được sự khác biệt trong đời này và cũng vô cùng bức thiết khát cầu thành công, muốn con
đường của chính mình trở nên viên mãn.
Có thể ngồi cùng chỗ với hai vị quái thai cổ đại này nên hắn cũng có không ít vấn đề để hỏi bọn họ.
"Ninh Xuyên, Thâp Quan vương, bọn họ bước ra con đường như thế nào vậy?"
"Ninh Xuyên thì không biết, người này quá thần bí, chân thân của hắn
xuất hiện thì hơn nửa Tiên cổ này cũng chỉ có mấy người có thể địch mà
thôi." Trường Cung Diễn nói và cũng là đang nhắc nhở Thạch Hạo, hắn biết ba huynh đệ Thạch tộc này đã giết chết một bộ linh thân của Ninh Xuyên.
"Chân thân hơn xa linh thân nhiều, không thể so sánh với nhau được. Mà
hắn chắc chắn sẽ tu ra tiên khí và lượn lờ quanh thân thể, khi đó trong
Tiên cổ này có mấy ai còn là đối thủ của hắn chứ." Vẻ mặt của Long Nữ vô cùng nghiêm túc.
"Thập Quan vương, có thể dùng bốn chữ 'sâu không lường được' để hình
dung." Trường Cung Diễn nói, bởi vì từa xưa tới nay chưa có ai biết được cực hạn của hắn ở mức nào.
Long Nữ nói: "Nghe đồn, hắn đạt được một cái cây nhỏ có tuổi hơn một kỷ
nguyên, dùng thứ này làm căn cơ để thành nền móng cho bản thân, cho nên
từ đó ta suy đoán, hắn sớm đã bước ra bước kia, ngày sau không cách nào
chống lại, không cách nào đối địch."
"Có thể là cổ thụ Tiên đạo." Trường Cung Diễn nói.
"Cái gì?!" Thạch Hạo khiếp sợ.
Thứ nghịch thiên như thế này mà có thể chiếm được, hơn nữa còn cấy vào
trong cơ thể, quả thật không cách nào tưởng tượng được, việc này kinh
người tới mức nào chứ? Nhắc tới tiên khí, nhắc tới những việc vượt qua
tiên hiền thời cổ đại thì sẽ có vô vàn câu chuyện xoay quanh, bởi vì tất cả đều muốn đi tới đỉnh cao nhất ở trên con đường này sau đó là thăng
hoa tới cực điểm, phá kén thành bướm, thực hiện loại lột xác cuối cùng.
"Đời này tuy rằng phần lớn vương của cổ đại sẽ chết, thế nhưng cũng có vài người nhất định sẽ thành công." Long Nữ nói.
Con đường này rất khó đi, không hề thấy chút hi vọng nào, nó cứ như là
một con đường chết, đây chính là nhận thức chung của mọi người, tất cả
mọi người đều biết kết quả này.
Thế nhưng, nếu như có người thành công thì nhất định sẽ thuộc nhóm quái
thai cổ đại, bởi vì bọn
họ đã tích lũy tới mấy đời, trước giờ luôn luôn
nghiên cứu vấn đề này.
Loại tích lũy này, không phải một đời là có thể thành công, cần phải tích lũy trong vô tận năm tháng.
Thạch Hạo gật đầu, nếu như những người này đều có mục tiêu kia thì hoàn
toàn chính xác, bọn họ chính là những người tiên phong và có hi vọng
thành công lớn nhất.
Năm tháng là một chiếc lò luyện, hỏa luyện chân kim, mạnh còn yếu diệt,
rất nhiều quái thai đều chết sạch thế nhưng nhóm người còn lại hiện giờ
tuyệt đối là nhóm mạnh nhất.
Bởi vì, có một ít quái thai cổ đại từng gặp gỡ với nhau, cùng thức tỉnh
trong cùng một đời, và chỉ có người mạnh hơn mới có thể sống.
Vì thế, tới đời cuối này, những người còn sống đều là những tồn tại không cách nào tưởng tượng được.
"Ta muốn bước ra bước kia!" Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên kiên định, hắn phải thành công, nếu không chắc chắn sẽ bị giết chết trong Tiên cổ này.
Sau đó, ba người cùng nhau trò chuyện, nói tóm lại, là nhắc hắn phải
thật cẩn thận, việc này tựa như đi vào ngõ cụt, không chỉ đơn giản như
vậy.
Thạch Hạo biết, hai người đang lựa lời để nói, hắn chỉ mới tích lũy có
một đời nên tựa như hơi vội vàng so với những vương của cổ đại khác,
chuẩn bị như vậy là không đủ.
Nếu như cứ tiếp tục thì chỉ cần sơ sẩy một chút là chết ở trên con đường này ngay.
Hai ngày sau, ba người từ biệt, bởi vì dù có manh mối của người bí ẩn kia thì cũng chưa chắc đã có tin tức ngay lập tức được.
"Rốt cuộc cũng ra ngoài rồi." Lộ Dịch kêu lên.
Thạch Hạo đưa Lạc Đạo, Lam Nhất Trần ra ngoài, những người này cảm nhận
rõ cảm giác sống sót sau tai nạn là như thế nào, tuy rằng không có trải
qua tình thế nguy hiểm sau đó thế nhưng cả nhóm đều biết chắc chắn sẽ
rất gian nan.
"Hung sào kia quá nguy hiểm, không nghĩ rằng lại có người tới trước như
vậy và còn nắm giữ một phần trận pháp nữa chứ." Lam Nhất Trần tiếc nuối.
Thạch Hạo cũng thở dài một tiếng thế nhưng cũng không có cách nào cả,
thế gian này có không ít tạo hóa và cũng không thể đều bị một người đoạt được được.
"Hắn chưa chắc đạt được toàn bộ trong Hung sào, hơn nữa chúng ta cũng
đang ở trong Tiên cổ nên ngày sau sẽ còn cơ hội." Thạch Hạo nói.
"Tức quá đi mà, nhưng thôi có thể trốn ra ngoài là tốt lắm rồi." Lộ Dịch nói, hắn cảm thấy còn sống là tốt nhất.
Trên thực tế, còn có một nhóm người khác cảm thấy tức tối hơn cả hắn nữa.
Ngoại giới, tu sĩ các giáo, bao gồm cả các đại Giáo chủ cũng bó tay bó
chân, bởi vì không cách nào nhìn thấy được chuyện đang xảy ra ở trong
Hung sào, thậm chí sinh linh thần bí kia cũng không thể nhận ra được,
bởi vì hắn được tiên khí vờn quanh không cách nào quan sát được.
Mặc dù bọn họ biết đã xảy ra thảm án thế nhưng từ đầu tới cuối vẫn không cách nào nhìn thấy người bí ẩn ấy.
Cảm giác này rất tệ hại.
Mãi tới khi chân dung kia được dán lên trên các tường thành thì bọn họ
mới thấy được hình dáng của kẻ ấy, thế nhưng cũng chỉ biết nhíu mày,
không một ai nhận ra, cảm thấy vô lực.
"Chuẩn bị tới sáu bảy đời, vậy đã giết bao nhiêu sinh linh đây? Dựa vào
thứ này để bước lên con đường của chính mình, mãi tới đời cuối này mới
từ trong Hung sào đi ra, có thể nói hắn đã thành công."
Có người nghiêm túc nói, linh cảm tới một hồi bão tố sắp sửa xảy ra trong Tiên cổ.
Vân giới, trong một tòa thành lớn.
Thạch Hạo từ biệt Lam Nhất Trần, Lộ Dịch, Lạc Đạo, trước khi đi thì hắn
giao cho bọn họ một vài hóa thuật bên trong Bảy mươi hai biến để bọn họ
thay đổi dung mạo hòng bảo vệ bản thân.
Hắn chỉ có một yêu cầu, nhờ mọi người ráng sức tìm kiếm những nơi nào
trong Tiên cổ này có thần dược để ngày sau hắn liều chết đi hái.
Sau đó, đôi bên chia ra.
Đương nhiên Thạch Hạo sẽ phải đi bế quan, hoàn thiện con đường của chính mình, xây dựng nên căn cơ hoàn mỹ nhất, tới lúc đó mới có thể ngạo thị
quần hùng được.
"Tới Quang Minh thành lần nữa xem sao."
Hắn từng đại náo nơi đó nên nếu như có cố nhân biết được thì nói không chừng họ sẽ tới nơi này quan sát một chút.
Quang Minh giới, gần đây xuất hiện không ít người, tất cả người đến đều
tìm kiếm tin tức, bởi vì từng có người cướp sạch bảo khố của Tiên điện,
Thần miếu, Hắc Ám thần cung... cho nên đã tạo nên chấn động cực mạnh.
"Trời ạ... Ma vương lại tới rồi!"
Trong nháy mắt khi Thạch Hạo xuất hiện ở cửa thành thì ban đầu đường phố yên tĩnh không chút tiếng động nào, sau đó là ầm, tất cả mọi người quay đầu chạy tứ tung, trong nháy mắt... đã chẳng thấy bóng dáng một ai.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho chạy trối chết, bởi vì có tin tức truyền về, hắn từng nấu nướng tám vị cao thủ cấp sơ đại ở Ngân Ma sơn.
Hơn nữa, hắn chẳng hề kiêng dè, dù là phủ đệ của quái thai cổ đại hắn cũng dám tới, vậy ai mà không sợ?
Thạch Hạo cũng hơi ngạc nhiên, hắn vừa vào thành thì liền trở nên náo loạn, tu sĩ chạy trốn, khu vực này trở nên trống không.
Cuối cùng, hắn hỏi một vị tu sĩ đi đường, nơi này đã xảy ra biến cố gì à, có phải có vài người đặc biệt đã tới?
Hiển nhiên, dù có người đến đây cũng không dám biểu lộ có quan hệ gần gũi với Ma vươn, nếu không sẽ làm cho mọi người tức giận.
"Từng có một cô gái tới đây, nàng vô cùng xinh đẹp, trên đầu có một vầng Thanh nguyệt thánh khiết hoàn mỹ, thế nhưng nàng cũng chỉ ở lại đây nửa ngày rồi sau đó rời đi." Người này nói.
Cô gái kia tuy không thể hiện bất cứ hành động gì thế nhưng nàng quá
xinh đẹp, khí chất siêu phàm thoát tục khiến người khác khắc sâu ấn
tượng.
Trong lòng Thạch Hạo hơi động, hắn biết người này quá nửa là Thanh Y,
cũng chính là thứ thân Nguyệt Thiền. Hắn dạo quanh một vòng nơi Thanh Y
xuất hiện rồi sau đó rời đi ngay.