"Đọa Thần tử nếu biết ngươi đến thì chắc chắn sẽ ra tay." Tên Mập nói.
"Đọa Thần tử mạnh mẽ vô biên, ấy da, liên quan tới hắn thì có nhiều tin
đồn lắm, rốt cuộc cũng đã gặp được chân nhân rồi." Thỏ nhỏ réo lên.
"Ngươi đứng bên kia hả?" Thạch Hạo gõ đầu nàng một cái.
"Ối trời, ngươi dám đánh ta hả!" Thỏ nhỏ trừng cặp mắt hồng của mình rồi duỗi thẳng chân, lập tức một quán rượu nhỏ ở trên con phố khác liền nổ
ầm.
Thế nhưng việc này cũng chẳng hề thu hút sự chú ý của người khác, trong
Táng thành thường hay tranh đấu, một vài nơi tự dưng bị phá hủy cũng là
chuyện bình thường.
"Ta sẽ chờ hắn hiện thân!" Thạch Hạo nói, hắn luôn muốn đòi lại công
bằng cho hai vị sư huynh mình, nếu như Đọa Thần tử nghĩ rằng sẽ giết hắn thì vừa khéo để thanh toán luôn.
"Đi thôi, chúng ta dạo quanh thử, nhìn xem có may mắn gì hay không." Đả Thần Thạch nói.
Tào Vũ Sinh dẫn đường, đi về một khu vực khác.
Táng thành, không có tường thành, nơi đây rộng lớn, vô cùng phồn hoa. Ở
đây có phố chợ, có khu vực cổ thành và hạng người nào cũng có cả.
Ngoài ra, trong thành còn có cả núi rừng có màu đỏ sậm, đó là thứ được
lưu lại của kỷ nguyên trước, bên dưới những mảnh đất này có chôn giấu
báu vật.
Chỉ là tầng đất này quá cứng nên khó lòng phá tan được.
Dù vậy, khu địa vực này cũng bị người xưa cày xới tới mấy chục lần,
không hề buông tha bất cứ thứ gì, mà việc khiến người khác kinh ngạc
chính là, dù có làm như thế thì vẫn có người phát hiện ra một vài thứ
tốt.
"Một hạt châu đỏ đậm như máu, có người đào được thứ tốt kìa, đừng nói là tinh hoa huyết dịch mà sinh linh vô thượng sau khi chết ngưng tụ và lưu lại nhen?"
Loanh quanh hơn nửa canh giờ thì trong vùng núi này truyền tới tiếng kinh ngạc.
Tiếp theo, khu vực ấy bùng phát chiến đấu, có người xuất thủ tranh cướp viên huyết châu kia.
Mấy người Thạch Hạo nhíu mày, nơi đây quả nhiên chẳng phải là nơi tốt
lành gì, mặc dù có thu hoạch nhưng nếu không có thực lực thì cũng đừng
mơ có thể mang đi mà còn có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Người phát hiện hồi nãy đã chết, hắn cũng chưa kịp nói câu nào thì đã bị người khác giết, sau đó một đám sinh linh tranh cướp viên huyết châu
này.
Đáng thương nhất chính là, sau khi xác định lại thì mặc dù viên huyết
châu này là huyết tinh thế nhưng vật chất thần tính ở bên trong đã tiêu
tán từ lâu, không còn giá trị nữa.
Từ khi tới nơi này Thạch Hạo vẫn luôn mở Thiên mục, phù văn trong con
ngươi lấp lánh liếc nhìn khắp vùng đất này chẳng hề rời, thế nhưng vẫn
không có phát hiện được thần trân nào.
Đúng là có một vài miếng binh khí vỡ nát cùng với đồ bình thường, thế
nhưng tới cảnh giới như hắn thì những bảo liệu như vậy không hề lọt vào
mắt.
"Từng đời đều tới nơi này thì làm sao còn sót lại thứ tốt, vẫn nên chuyển nơi khác thôi."
"Tên mập kia, ta tưởng ngươi là thổ địa ở nơi này thế nhưng không ngờ
lại dẫn tới nơi chẳng hề có chút lợi ích gì cả, nơi đây bị người khác
tìm kiếm chắc hơn cả trăm lần rồi." Thỏ nhỏ tức giận mắng.
"Táng thành không đơn giản đâu, bí mật nhiều lắm, trong đây chắc chắc
vẫn còn có thứ tốt, trăm ngàn đời trước giờ đều có những cảnh tượng kỳ
dị vờn quanh, chỉ là không có mấy người dám đi vào mà thôi."
"Vậy còn chờ gì nữa, dẫn đường!" Thỏ nhỏ vung mạnh tay rồi ra dáng làm người dẫn đầu.
Thanh Y cười khẽ.
Hắc Uyên, nằm ở trung tâm Táng thành, khi nhìn xuống dưới thì chỉ thấy
một màu đen ngòm, không cách nào nhìn thấy đáy, chỉ là màu đen tối ập
vào mắt mà thôi.
"Nơi đây hơi kinh kinh." Đả Thần Thạch líu lưỡi, nó là một tảng đá thế nhưng khi nhìn thấy nơi này lại hơi rùng mình.
Vực sâu này giống như tên gọi của nó, vẻ đen ngòm khiến người khác kinh
sợ, loáng thoáng còn có thể nghe được những tiếng u u từ sâu truyền lên, cứ như có thứ gì đó đang gào khóc.
Đồng thời, bên dưới đáy vực sâu này thi thoảng còn có thể thấy từng vệt
hào quang tuyệt diễm tỏa ra, cảnh tượng vô cùng kinh người.
"Có người suy đoán, đó là Tiên khí đã rơi xuống dưới Hắc Uyên và chờ
người xuống nhặt lên, thế nhưng không một ai xuống dưới được." Một ông
lão bên cạnh cảm thán.
"Ai có thể xuống chứ, các tiền bối đại năng từng suy đoán, luồng tiên
khí kia cách mặt đất rất xa xôi, thậm chí ở bên trong thế giới Trung
Thiên đã bị phong ấn." Có người khác thở dài.
Ở xung quanh có rất nhiều sinh linh, tất cả đều đứng nơi xa nhìn lại, cũng không có mấy người dám xuống.
Cũng vì nơi này quá nguy hiểm, những người đi xuống đều chết hết, khó có đường sống trở lên, được xưng là nơi đáng sợ nhất của Táng giới.
"Chỗ này rất kỳ lạ, bên dưới quả là có thần vật thế nhưng lại có một thứ khí thế nào đó che giấu tất cả, dù là thần thức cũng không thể cảm ứng
được." Thạch Hạo nhíu mày.
"Chính xác, đây là nơi kinh khủng nhất, thần thức ở bên trên thì không
sao thế nhưng muốn đi xuống dưới thì không thể, nếu không sẽ bị nuốt
chửng." Tào Vũ Sinh nói.
Hắc Uyên, đường kính có thể tới vạn trượng, đen kịt như mực, vách đá cổ
xưa và gồ ghề, từ trước tới nay chưa từng có ai đi tới phần đáy.
Dù là những đại năng cổ đại, những Giáo chủ tộc trưởng kinh khủng của
dân bản địa cũng không thể, có người từng nói, trong quá khứ xa xôi thì
từng có chí cường giả liên thủ tiến vào Hắc Uyên này thế nhưng cũng
không thấy ai trở về.
Đây là cấm địa đối với dân bản địa, chí cường giả trong tộc cũng không dám đặt chân tới nơi này.
"Nhiều người ghê đó chớ?" Đả Thần Thạch lẩm bẩm, bên ngoài Hắc Uyên đâu đâu cũng có sinh linh, tất cả đều quan sát nơi đây.
"Ồ, cũng không thiếu dân bản địa nữa." Thanh Y kinh ngạc.
"Mỗi lần Tiên cổ mở ra thì sẽ có không ít dân bản địa tới bảo vệ nơi
này, nếu như có người ngoại lai đạt được thứ gì đó ở bên dưới thì bọn họ sẽ đồng ý dùng bảo vật có giá trị kinh người trao đổi."
Nhân Mã tộc, thể hình mỗi người đều rất khổng lồ, nửa người nửa ngựa,
trên lưng có cung điện lớn, tục truyền, chí cường giả của tộc này có thể bắn rơi mặt trời trên trời cao.
Cổ Ma tộc, từng người đều đen như mực, mọc vảy đầy dữ tợn.
...
Bất kỳ người ngoại lai nào cũng không muốn đăc tội với họ, bên trong bộ tộc của những sinh linh này đều có nhân vật rất đáng sợ.
Con mắt của Thạch Hạo đau đớn, phù văn Thiên nhãn ngưng tụ thế nhưng
cũng không cách nào thấy rõ được, nơi đây quá yêu dị, sâu bên trong vực
sâu có quy tắc và sức mạnh nào đó ngăn cản không cho hắn nhìn xuyên
được.
Thiên nhãn đã mất đi hiệu lực, việc này khiến hắn ngạc nhiên.
"Ở cự ly gần thì có thể sử dụng Thiên Nhãn thông, còn nếu muốn xem dưới đáy thì chắc chắn là không được." Tào Vũ Sinh lắc đầu.
"Nói thế, khi tu sĩ đi xuống thì sẽ đi được bao xa?" Thanh Y hỏi.
"Ví như ta thì có thể đi được bao xa?" Thỏ nhỏ cũng lên tiếng hỏi, rất muốn tìm hiểu ngọn ngành nơi này.
"Chỗ này rất quái lạ và cũng rất nguy hiểm, nếu may mắn thì có thể còn
xa hơn cả Giáo chủ, nhưng nếu xui thì chưa tới trăm trượng là đã chết
rồi." Tào Vũ Sinh nói.
Trên vách đá của Hắc Uyên này có phù văn khó tả, xuất hiện bất định, cơ
bản không cách nào dự đoán, càng xuống dưới thì càng nguy hiểm.
Nói tóm lại, về phía cường giả Thần Hỏa cảnh thì trong khoảng trăm
trượng sẽ không gặp nguy hiểm gì cả, có thể sống sót và tự vệ.
"Vậy à." Thạch Hạo gật đầu, sau đó cẩn thận tìm hiểu được không ít tình huống.
"Ngươi không cần thiết phải xuống đâu, quá mạo hiểm" Thanh Y nhíu mày.
"Ta luôn cảm thấy, nơi đây có chút khác thường, cứ như có thứ gì đó đang hấp dẫn ta, chỉ là bị quy tắc của vách đá kia che giấu đi thiên cơ,
không cách nào cảm
ứng rõ được." Thạch Hạo nói.
Sau đó hắn nhắc nhở mọi người nên cẩn thận, đừng để bị người của Thiên quốc đánh giết.
"Yên tâm đi, sát trận của ta sớm đã được chuẩn bị kỹ càng rồi, một khi
có sát khí thì nó sẽ tự động hiện lên, lúc này khắp nơi sẽ là trận kỳ."
Tào Vũ Sinh nói.
Lần này, Thạch Hạo cũng không hề mang theo Đả Thần Thạch và Hoàng điệp, mà chỉ một mình huống xuống vực sâu mà thôi.
Không chỉ mình hắn tiến vào, trên vách đá của Hắc Uyên có không ít
người, tất cả đều đang cẩn thận trèo xuống dưới. Không thâm nhập thì
không thể biết, một khi đi vào thì mới hiểu được sự khó khăn của phi
hành là như thế nào, nó tựa như còn khó hơn cả lên trời!
"Thứ tốt, là ai mà lại có thể mang lên một mảnh vỡ của binh khí vậy, mảnh vỡ này có khảm nạm một viên Vạn Pháp thạch nhỏ!"
Có sinh linh trèo lên cùng thứ tốt nơi tay nên đã khiến mọi người kinh
ngạc, lúc này có một đám dân bản địa vot tới và nguyện lấy nhiều thánh
dược để trao đổi.
Ở nơi này, bình thường sẽ không ai động võ, bởi vì nơi đây có dân bản
địa duy trì trật tự, người ngoại lai tuy rằng cạnh tranh kịch liệt với
nhau thế nhưng cũng sẽ không phạm vào điều kiêng kỵ này.
Thạch Hạo liếc mắt một cái và cũng không trì hoãn trèo xuống bên dưới,
hắn tựa như một con khỉ nhanh chóng đi xuống mười mấy trượng.
Quả nhên, bên trong vực sâu này không chỉ không thể phi hành mà thần
thức cũng không thể tỏa ra, nếu không sẽ tựa như bị dao cắt và hao tổn
nghiêm trọng.
May mắn là nguyên thần của hắn đã được lôi kiếp gột rửa nên mạnh mẽ vô
cùng, thử nghiệm trong giây lát thì cũng không hề bị hao tổn gì. Nhưng
Thạch Hạo cũng không dám dò ra thần niệm nữa.
"Thật là kỳ lạ!"
Thạch Hạo nghi ngờ không thôi, sau khi xuống dưới thì cũng không thể
nhìn rõ trên mặt được, nơi đây có phù văn khó tả lưu chuyển và ngăn cản
tất cả những tra xét.
Lúc ở bên trên thì có thể nhìn xa đôi chút thế nhưng khi xuống càng sâu
thì tầm nhìn càng rút ngắn, nếu không dùng Thiên nhãn thì cũng chỉ nhìn
thấy cảnh vật trong phạm vi mấy trượng mà thôi.
Khi hắn mở ra Thiên nhãn võ đạo thì cũng chỉ nhìn tầm trăm trượng, việc này càng khiến hắn cẩn thận hơn.
Nhưng như thế cũng đã mạnh hơn người khác rồi, không ít tu sĩ không cách nào nhìn thấy được xung quanh, khi thử nghiệm cẩn thận thì cự li có thể nhìn thấy có hạn nên ai cũng sợ gặp phải nguy cơ kinh khủng nào đó.
Quả nhiên, khoảng cách một trăm trượng vẫn tính là an toàn, mặc dù có
phù văn nào đó lấp lánh công kích vào thân thể thế nhưng vẫn có thể dễ
dàng hóa giải.
Rõ ràng, trong khu vực này thì cơ duyên trên vách đã cũng chẳng có gì,
bất kỳ vật gì cũng có thể nhìn thấy nên sớm đã bị những người thám hiểm
trước mang đi cả.
Sau khi vượt qua ngưỡng an toàn này thì tình hình trở nên khó khăn hơn,
Thạch Hạo có thể cảm nhận được vẻ gồ ghề lạnh lẽo của những hoa văn kỳ
lạ ẩn chứa trên vách đá kia, những thứ này khiến lòng người bất an.
"A..."
Cách đó không xa có một sinh linh hét lớn và rớt từ trên vách đá xuống,
mặc cho cả người hắn phát sáng thì cũng không cách nào bay lên được, âm
thanh càng ngày càng yếu cho tới khi biến mất ở dưới vực sâu không đáy
này.
"Thật là đáng sợ!" Mấy người sợ hãi.
Khi đi xuống được khoảng một trăm năm mươi trượng thì sinh linh trên
vách đá đã ít đi rất nhiều, bởi vì nơi đây càng nguy hiểm hơn, sơ sót
chút là mất mạng ngay.
Tốc độ của Thạch Hạo rất nhanh, hắn tựa như là con thằn lằn di chuyển
trên vách đá tựa như trên đất bằng, hắn cứ thế đi xuống, trong nháy mắt
đã tới sáu trăm trượng.
Lúc này, hắn cũng không hề tìm kiếm cẩn thận những thứ trên vách đá, bởi vì những tài liệu của binh khí bình thường cơ bản không cách nào lọt
vào mắt.
Tới nơi này, bóng người đã cực ít, gần như không thấy ai nữa, bởi vì bên dưới dù có cơ duyên hay tạo hóa thì cũng không hề quan trọng hơn tính
mạng được, không ai chấp nhận đi chịu chết được.
"Hả, là một mãnh vỡ thủy tinh, dù là Giáo chủ bình thường cũng đoạt không được." Thạch Hạo kinh ngạc.
Khi xuống tới tám trăm tượng thì trên vách đá hắn nhìn thấy một chút tàn binh, năm tháng trôi qua cũng không thể phá hủy nó, ánh sáng của nó lấp lánh thế nhưng phù văn ẩn chứa bên trong đã biến mất.
Sau khi xuống tới một ngàn trượng thì dù là Thạch Hạo cũng thiếu chút
nữa đã gặp nạn, vách đá phát sáng, phù văn kỳ lạ xuất hiện xém tí nữa đã hất tung hắn rớt xuống dưới vực sâu này.
"Có chút phiền phức thế nhưng ta lại cảm thấy một loại kêu gọi nào đó, càng ngày càng gần." Hắn cau mày, không muốn dừng lại.
Khi tới một ngàn ba trăm trượng thì Thạch Hạo cảm thấy áp cực lớn, vách
đá này khiến hắn cảm thấy hồi hộp, sóng chấn động mà nó phát ra càng
ngày càng kinh khủng.
Nhưng cũng chính và lúc này, hắn lại nhìn thấy một điểm sáng bên dưới cách hắn mười mấy trượng.
Hắn nghỉ ngơi đôi chút rồi hít sâu một hơi, lần nữa leo xuống.
"Là... lá liễu!" Thạch Hạo khiếp sợ, lần nữa hắn nhìn thấy lá cây của Liễu Thần, thứ này xanh mơn mởn, sinh cơ bừng bừng.
Nơi vách đá bị xuyên thủng này xuất hiện một cái rãnh đáng sợ, bề mặt có vết máu đỏ sậm, càng có phù văn không biết tên lưu lại, tựa hồ đã từng
có một sinh linh vô thượng bị giết chết nơi đây.
Trong khe đá này, có hai chiếc lá không còn nguyên vẹn, xanh biếc, là Liễu Thần lưu lại sau đại chiến.
"Bên dưới đến cùng là có cái gì? Liễu Thần đã tới nơi này, nhưng loại
kêu gọi kia lại không phải của Liễu Thần." Thạch Hạo rung động trong
lòng.