Hàn giới, lạnh lẽo thấu xương.
Từng có người suýt nữa thành Tiên nhưng lại gặp nạn, bản nguyên Thái Âm khuếch tán làm đóng băng tiểu thiên thế giới này, mặc dù mấy chục mấy trăm vạn năm qua đi vẫn lạnh lẽo như vậy.
Tuy nhiên, sinh mệnh vẫn ngoan cường như trước.
Trừ khu vực trung tâm tuyết bay vạn dặm, nơi xa khu vực biên giới ngoài những nơi đóng băng của bộ lạc cổ thì từ lâu đã không còn tuyết đọng, mặt đất chỉ còn khô cứng lạnh lẽo và trong môi trường này có một ít thực vật xuất hiện ngoan cường.
Đây là một dãy núi, từng ngọn từng ngọn rộng lớn và cao vút.
Tới nơi này tựa như là tiến vào trong thần thoại, mỗi một ngọn núi đều nguy nga tựa như nơi tĩnh tu của Tiên, nhưng đáng tiếc lại quá yên tĩnh.
Dãy núi này có không ít thực vật nhưng đều vô cùng kỳ lạ, có ngọn núi trắng xóa một màu bởi những cây đào tuyết trưởng thành, cánh hoa bay bay thoảng hương thơm ngào ngạt.
Có ngọn núi vàng rực óng ánh lóa mắt, là toàn những cây Hoàng kim bách với sức sống mãnh liệt, hấp thu chất dinh dưỡng trong trời đất lạnh lẽo này mà lớn lên.
Nhìn từ xa, dãy núi này rất kỳ lạ, các loại thực vật màu sắc khác nhau tạo nên cảnh sắc cực kỳ đẹp đẽ.
Xoẹt!
Một mỹ nhân xuất hiện, áo trắng như tuyết, tóc đen bay bay, phong hoa tuyệt đại!
Vẻ đẹp của nàng không nhiễm chút bụi trần, nghiêng nước nghiêng thành, trong tay nhấc theo một thanh niên, đó chính là Thạch Hạo, đang tiến vào dãy núi rộng lớn này.
Chân nàng không chạm đất, cực kỳ nhẹ nhàng, chạm trên hoa đào, phóng qua Hoàng kim bách, kỳ ảo gần như mộng.
Mặc dù nhấc theo một người cũng khó che lấp dáng người tuyệt mỹ của nàng, như tinh linh trong sáng thánh thiện sinh ra trong trời đất, cách biệt với trần gian.
Cuối cùng, nàng tới chân một ngọn núi cổ xưa, tìm thấy một động phủ của tu sĩ đời trước để lại rồi tiến vào.
Tháng năm có thể phai mờ tất cả, động phủ này chịu sự ăn mòn của trăm vạn năm, tất cả vết tích đều phai nhạt, cái gọi là trận pháp đều hư hại, không còn tồn tại nữa.
Trong động rất sạch sẽ, có giường đá, có tĩnh thất, là nơi tu luyện rất tốt, linh khí nồng đậm.
Mỹ nhân áo trắng vung tay áo, sử dụng thuật hút bụi làm cho nơi này càng thêm sạch sẽ.
Trên thực tế, băng giá khắp đất trời, cả Hàn giới cơ hồ đều không có hạt bụi nào, thời gian đằng đẵng trôi qua nhưng trong động phủ vẫn sạch sẽ như trước.
Bạch y tiên tử tùy tiện ném Thạch Hạo xuống đất.
"Ầm!"
Thạch Hạo nhíu mày, thân thể chạm mạnh vào vách đá, nếu là người bình thường thì dưới sức mạnh này thì hơn phân nửa sẽ gãy xương đứt gân, dù gì cũng do thần linh ném đi.
"Nguyệt Thiền, ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi!" Hắn than khẽ.
Tuyết y nữ tử nở nụ cười tươi như hoa, mái tóc đen nhánh, da thịt trắng như tuyết, có một vẻ đẹp vừa xuất thế lại vừa ướt át, nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
"Lâu rồi không gặp, phong thái của Thạch huynh càng hơn năm đó." Nguyệt Thiền ôn hòa cười, động lòng người.
"Thanh Y đâu, dính độc thủ của người rồi hả?" Thạch Hạo hỏi.
"Nguyệt Thiền chính là Thanh Y, hai chúng ta vốn là cùng một người, có gì khác nhau chứ?" Nguyệt Thiền điềm đạm cười, nói thế.
"Ít nhất, Thanh Y sẽ không đánh lén ta." Thạch Hạo nói.
"Thanh Y sa đọa rồi, mới rời khỏi ta mấy năm đã bị hồng trần làm ô nhiễm tâm tính không minh, ta sẽ làm cho nàng biến hóa trở lại, trong vắt như thủy tinh." Nguyệt Thiền cười nhạt nói.
Trong lúc nói, nàng giơ tay và không ngừng kết ấn, sau đó từng vệt sáng bay ra hóa thành ký hiện kỳ lạ tựa như sao trên trời tiến vào cơ thể Thạch Hạo.
"Thạch huynh không cần bận tâm, cứ nghỉ ngơi một lát đi."
Nàng vừa nói vừa triển khai phong ấn, từng sợi dây xích phù văn siết chặt thân thể Thạch Hạo.
Thực tế, lúc ở núi tuyết nàng cũng đã bố trí nhiều lớp phong ấn, giờ ra tay lần nữa nên "quấn chặt" Thạch Hạo như cái bánh chưng.
Hơn nữa, nguyên thần lại là nơi quan tâm mật thiết của nàng, vận dụng thủ đoạn mạnh nhất của Bổ Thiên giáo để trấn phong giam cầm nơi đây thật chắc chắn.
"Đây là lớp phong ấn thứ ba mươi sáu rồi, ngươi có cần cẩn thận quá như vậy không?" Thạch Hạo dựa vào vách đá lạnh lẽo, không nhúc nhích rồi nói như vậy.
"Với một người bước ra bước cuối cùng, vượt qua tiên hiền cổ đại, tu thành một tia tiên khí, ta bội phục tận đáy lòng, kính trọng sâu sắc, vì thế nên phá lệ đối xử phải thật đặc biệt." Nàng cười nhẹ tựa như một đóa hoa tuyệt đẹp đang nở.
"Ta có chút không hiểu, sao linh hồn của ngươi và Thanh Y không khác nhau chút nào thế, hoàn toàn tương tự?" Thạch Hạo hỏi.
Mặc dù vốn là một thể nhưng vẫn có sự khác nhau nhất định, Thạch Hạo từng tiếp xúc với chủ thân, càng quen thuộc với Thanh Y nên hiểu rất rõ.
Chủ thứ thân hơi có chút khác biệt, hắn tuyệt đối có thể phân biệt được gợn sóng linh hồn khác nhau đó.
Bất kể là ai, chỉ cần vận dụng hồn lực hướng về người khác thì tuyệt đối có thể phân biệt được, mỗi người đều khác với tất cả mọi người, chưa từng có hai sinh linh hoàn toàn như nhau.
"Bổ Thiên giáo tồn tại từ cổ xưa nên không đơn giản như ngươi thấy đâu, khổng lồ hơn nhiều so với tưởng tượng của ngươi, có chút bí bảo kỳ dị cũng không có gì là lạ."
Trên mặt Nguyệt Thiền mang theo nụ cười nhẹ, trong lúc nói chuyện, nàng lấy ra một tinh thể màu xanh được điêu khắc thành hình một cái đỉnh nhỏ, có thứ này che phủ nguyên thần nên có thể mô phỏng sóng linh hồn.
"Quả là kỳ bảo nghịch thiên." Hai mắt Thạch Hạo phát sáng.
"Biết thì đã chậm." Nguyệt Thiền nói, đồng thời tung chân, đùi đẹp trắng nõn vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng, liên tiếp đá lên người Thạch Hạo khiến hắn bay lên đập mạnh vào vách đá.
"Tiên tử của Bổ Thiên giáo không phải siêu phàm thoát tục, thánh khiết xuất trần sao, không ngờ lại có thể thô bạo như vậy." Thạch Hạo nói.
"Tiên tử cũng nóng nảy mà." Nguyệt Thiền cười ngọt ngào, gót sen uyển chuyển từng bước đi tới, nàng vén mái tóc trước cái trán trắng mịn, cúi đầu nhìn Thạch Hạo, nói: "Bắt thứ thân của ta, làm chân thân ta bị thương, còn nói lời bậy bạ, chút đau khổ nhỏ nhoi đó tính là gì chứ."
"Đùng!"
Cánh tay như ngó sen óng ánh của nàng vung lên, đánh bay Thạch Hạo, lần nữa đập vào phía khác của vách động, nơi đó hình thành nên một vết lõm hình người.
Khóe miệng Thạch Hạo chảy máu, nhưng rất nhanh lại bị đối phương lôi ra, lại là một chân quét hắn bay ra ngoài.
Hắn vốn bị thương khi ngộ đạo, bị lửa đại đạo thiêu suýt chút "người chết đạo tiêu", bây giờ có thể nói là đau càng thêm đau, vô cùng nguy hiểm.
"Đừng có cộc cằn như vậy nữa được không, nhẹ nhàng một chút xem nào, nói thế nào thì chúng ta cũng đã bái thiên địa, vào động phòng." Thạch Hạo tựa lưng vào vách đá nói.
"Có đúng không,
vậy nhẹ nhàng thêm chút xíu nữa nghe." Nguyệt Thiền bình thản nói, điểm ra một chỉ, một vệt sáng tiến vào mi tâm Thạch Hạo, trông thì rất nhẹ nhàng và thánh khiết thế nhưng loại đau nhức này khó có thể chịu đựng, đây là thương tổn nguyên thần.
"Ngừng, chúng ta tuy động phòng nhưng cũng chỉ là tình thương mến thương, rất thuần khiết, rất thần thánh, đừng hiểu lầm." Thạch Hạo hô.
"Hiểu lầm, hì hì... " Nguyệt Thiền tuy phong thái tuyệt mỹ, đẹp gần như mộng ảo nhưng nụ cười lúc này lại làm cho người ta cảm thấy có mùi vị ác ma nhập vào người.
"Ầm!"
Thạch Hạo lần nữa bị đánh bay, trên người nhuốm đầy máu.
"Có phải hiện giờ thừa cơ hăm dọa ta, cảm thấy vô cùng đắc ý chứ gì? Ngươi đã quên chuyện năm xưa tại hạ giới, lúc đó bị thần thông Luân hồi của ta biến thành một cô nhóc, bị nhốt lại và cặp mông nhỏ xinh ấy bị đánh tới bầm dập luôn rồi à?".
Nguyệt Thiền nghe cầu này xong thì trên gương mặt trắng nõn đang nở nụ cười hiện lên một tia đỏ ửng, ánh mắt vô cùng chói rực, ý cười trên mặt càng không giảm thế nhưng lại xách bổng Thạch Hạo lên.
"Còn dám nhắc chuyện xưa, ngươi nếu không nói thì ta cũng quên bén đi mất."
Phịch, nàng lia mạnh Thạch Hạo xuống đất, sau đó giẫm chân mạnh mẽ nghiền ép cơ thể hắn, cái chân xinh đẹp tuyệt trần kia không lớn thế nhưng khi đạp lên người Thạch Hạo thì lại vận dụng thần thông vô thượng phát ra ánh sáng, sức nặng hơi cả núi đè.
Thạch Hạo bị giẫm vào trong đất, xương lưng kẽo kẹt vang vọng như muốn đứt rời, huyết nhục từ lâu đã bị thương đến nỗi không thể tổn thương thêm.
"Ầm!"
Cuối cùng, hắn lại bị chân đẹp đá bay.
"Không nhắc nhở ngươi thì sao tăng thêm ấn tượng chứ, nói gì thì nói, đã từng có một người động phòng cùng ngươi, đánh mông ngươi, chuyện như vậy nhất định phải nhớ kỹ, khắc thật sâu mới được, cả đời không thể quên." Thạch Hạo nói.
Ánh mắt Nguyệt Thiền càng sắc bén hơn, cười lạnh nói: "Rất tốt, ngươi vẫn mạnh miệng đúng không, có lúc sẽ khiến mình hối hận đấy."
"Đã sớm hối hận rồi, nếu như trời cao lại cho ta một cơ hội, chúng ta lại động phòng lần nữa đi." Thạch Hạo làm ra dáng vẻ ảo não, nói tiếp: "Ta nghĩ nhất định sẽ có một ngày kia."
"Xoạt!"
Tay phải Nguyệt Thiền phát sáng, tỏa ra ráng lành tựa như một con Tiên Hoàng giương cánh, phát ra một sức mạnh kỳ dị tiến đến mi tâm của hắn, sau đó đột nhiên lùi lại.
Thân thể Thạch Hạo chấn động, mi tâm đang rạn nứt, từng tia mẫu khí tràn ra, đó là "tiên chủng" đang bị giam cầm cũng bị lôi ra bên ngoài.
Thứ này không thể mạnh mẽ lấy ra, nếu không một tia mẫu khí đủ để ép sập một mảnh núi sông, nặng đến không thể nào tưởng tượng được.
Dù thân thể mạnh mẽ như Thạch Hạo bây giời cũng không chịu nổi, khiến hắn trúng phải đòn nghiêm trọng.
"Bà điên này, ngươi đã dung hợp Thanh Y rồi ư, sao cái gì cũng biết hết vậy?" Thạch Hạo lần đầu tiên biến sắc.
"Ồ, tia tiên khí kia của ngươi đâu, sao vẫn chưa ra, giấu ở nơi nào, không hiện ra liền không còn cơ hội đâu, ta vẫn đang chờ ngươi phát động một đòn trí mạng với ta đây." Nguyệt Thiền cười nói, rất xán lạn.
Nàng dùng tán thủ trong bảo thuật Tiên Hoàng dẫn dắt "tiên chủng" hướng ra ngoài, làm cho thân thể Thạch Hạo run lẩy bẩy, mi tâm không ngừng chảy máu, tình huống vô cùng nguy hiểm.
"Ài, thật đáng tiếc, ta vẫn chờ ngươi ra tay đây này, muốn nhìn một chút tia tiên khí kia có hình dạng ra sao, ngươi phối hợp chẳng hề ăn ý chút nào, như thế này ta đành phải không cho ngươi cơ hội nữa đâu." Nụ cười của Nguyệt Thiền rất ngọt ngào, thế nhưng ra tay lại quyết liệt và vô tình.
Cánh tay của nàng phát sáng, ráng lành tràn ngập động phủ cổ xưa, lần nữa lôi tiên chủng kia ra thêm một chút, mẫu khí tràn ra làm thân thể Thạch Hạo run bần bật, hình và thần đều khó có thể chịu đựng.
Sau đó Nguyệt Thiền lấy ra một cái tháp nhỏ phát ra ánh sáng xanh nhạt, thứ này nhanh chóng đánh vào trong đầu Thạch Hạo, thu nguyên thần vốn đang bị trói kia vào.
Tháp nhỏ không hề bay ra mà ở lại sau mi tâm Thạch Hạo.
"Tỏa hồn tháp, dù ngươi có thần thông ngút trời cũng chỉ có thể ngoan ngoãn, chấp nhận số mạng bị trói buộc đi nghe." Nguyệt Thiền bình tĩnh nói.
Lúc này, nàng dừng việc dẫn dắt tiên chủng, để nó trở lại trong mi tâm Thạch Hạo, tất cả đều đã nằm trong tay nàng, không cần lo lắng điều gì.
"Nếu không sợ bảo thuật Côn Bằng bị thất truyền, bí thuật Lôi đế đoạn tuyệt thì ta đã lập tức lấy tiên chủng kia ra rồi." Nàng lạnh nhạt nói.
Không nghi ngờ gì, một khi mạnh mẽ lấy ra thì tất cả mẫu khí đều bạo động, mi tâm Thạch Hạo tất nhiên sẽ nổ tung, nguyên thần của hắn cũng theo đó dập tắt.
"Bái thiên địa lần nữa, ta truyền đại pháp cho ngươi." Thạch Hạo tựa trên một tảng đá và nói.
"Đã tới bước này rồi mà vẫn còn châm chọc ta, mặc kệ ngươi có thủ đoạn gì cũng đều chậm rồi!" Nguyệt Thiền cười lạnh nói.