Đang chìm sâu vào suy ngẫm, Lý Thiên Thường đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc, âm thanh mà lão ta sợ cả đời vĩnh viễn không còn nghe thấy nữa.
- Ông nội!
Âm thanh tuy không lớn nhưng đủ vào tai Lý Thiên Thường, lão ta nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Lý Thiên Thường đôi mắt ngấn lệ khi nhìn thấy hình ảnh thân quen đang trèo qua hàng rào, thân ảnh trước mắt lão ta không ai khác chính là cháu nội của lão, Lý Đằng Phong.
Lý Đằng Phong ngó nghiêng ngó dọc, khi không thấy có gì nguy hiểm, anh ta mới trèo qua cái hàng rào rồi nhảy xuống.
Ban đầu Lý Đằng Phong dự định tấn công thẳng vào cửa chính nhưng anh ta suy nghĩ lại tính được mất của chuyện này.
Nếu lỡ như cha, sư phụ và ông nội bị giam giữ ở đây, chẳng phải xông thẳng vào sẽ gây nguy hiểm cho họ sao.
Mặt khác Lý Đằng Phong cũng muốn thăm dò tình hình của kẻ thù, anh ta hiểu đạo lý biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Mặc dù Lý Đằng Phong không sợ thế lực bên cạnh Lý Y Tam nhưng cẩn thận vẫn hơn, chuẩn bị càng kĩ càng nắm chắc phần thắng trong tay.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trước mắt mình, Lý Đằng Phong vui mừng đến nổi nhảy cẩng cả lên, ông nội anh ta vẫn còn đang sống rất mạnh khỏe, vậy cha và sư phụ anh ta có thể vẫn an toàn.
Lý Đằng Phong ôm chầm lấy ông nội của mình, đã lâu rồi không gặp, bao nhiêu nổi nhớ nhung đều đang tuôn trào.
Lý Thiên Thường tỉ mỉ kiểm tra cháu nội của mình, lão ta muốn biết xem thời gian gần đây cháu lão có sống tốt không.
- Cánh tay trái của cháu...
Sau khi quan sát Lý Đằng Phong một lúc, Lý Thiên Thường ngạc nhiên không thôi khi thấy phần tay trái bị đứt lìa của cháu mình rõ ràng bây giờ đã hoàn mỹ vô khuyết.
- Cháu may mắn được một vị thần y cứu chữa, nên cánh tay mới giữ lại được.
Lý Đằng Phong đem mọi chuyện kể lại cho Lý Thiên Thường, riêng chuyện bái sư và tu tiên là anh ta không có nhắc đến.
Không phải Lý Đằng Phong không tin tưởng ông nội của mình, chỉ là chưa đúng lúc thích hợp để nói ra sự thật.
- Cha và sư phụ của cháu hiện tại ở đâu?
Hỏi thăm tình hình ông nội của mình một lúc, Lý Đằng Phong nóng lòng cũng muốn biết hai người thân còn lại của mình như thế nào.
- Cha và sư phụ của cháu...
Nét tươi tắn trên mặt Lý Thiên Thường khi gặp được Lý Đằng Phong, bây giờ chuyển thành vẻ buồn man mác cùng với sự hổ thẹn.
- Họ sao rồi...
Lý Đằng Phong nóng lòng hối thúc.
- Họ...!họ đều chết cả rồi...
Lý Thiên Thường ngập ngừng đáp lại trong sự nghẹn ngào khó nói nên lời, lão ta ước gì mình không phải là người nói ra câu đó mà là một người khác.
Lý Thiên Thường không hiểu ông trời đang nghĩ gì, lão đã đến từng tuổi này cần gì phải sống nữa, sao không để lão ta chết thay hai người họ hoặc là được cùng họ đi xuống dưới âm ty.
Nghe qua những lời ông nội mình nói ra, Lý Đằng Phong như thể đang rơi vào vực sâu không đáy, nó khó chịu ngộp ngạt vô cùng.
Tất cả đều khác những gì Lý Đằng Phong suy nghĩ trước đây, anh ta cho rằng cha và sư phụ vẫn còn sống, bất quá là chịu khổ một chút.
Không ngờ hai người họ đã đều ra đi, không ngờ hôm đó là lần gặp cuối giữa Lý Đằng Phong và họ.
Lý Đằng Phong hồi tưởng lại những ngày tháng còn bên cạnh cha và sư phụ.
"- Đằng Phong, sau này con muốn trở thành người như thế nào?
Lý Y Nhất vừa cõng Lý Đằng Phong trên lưng, vừa hỏi cậu ta.
- Con muốn mình là một người đứng trên toàn thiên hạ.
Đánh bại kẻ mạnh để bảo vệ kẻ yếu.
Giọng nói non nớt của Lý Đằng Phong vang lên, cậu ta khua tay múa chân trên lưng cha của mình.
- Con đang đứng trên toàn thiên hạ đây còn gì.
Lý Y Nhất nhấc người Lý Đằng Phong lên vai mình.
- Hi hi hi...
Lý Đằng Phong thích chí cười to.
Sau đó, cả hai cùng ngắm nhìn hoàng hôn đang diễn ra cuối chân trời, bầu trời đỏ rực như lửa, cánh chim chiều bay về tổ trú."
"Côn Khanh Thành đứng chấp tay sau lưng nhìn Lý Đằng Phong đang đứng tấn trên hai cây trụ gỗ cao khoảng hai mét.
Hai tay Lý Đằng Phong đang giữ hai cái thùng to tướng, bên trong nước đã lên phân nửa thùng.
- Nặng không?
Côn Khanh Thành mặt không biến sắc hỏi Lý Đằng Phong.
- Không nặng!
- Thêm nữa nhé!
Côn Khanh Thành đổ thêm một ít nước vào trong hai thùng.
Bịch!
Gầm!
- Ui da, đau quá!
Lý Đằng Phong té lộn nhào thẳng xuống đất, toàn thân lắm lem nước cùng với bụi đất.
- Đằng Phong, cẩn thận một chút chứ, đi vào trong thay đồ kẻo nhiễm bệnh đấy.
Côn Khanh Thành dìu Lý Đằng Phong vào trong ngôi biệt thự, miệng luôn xuýt xoa hỏi thăm đứa đệ tử của mình."
Lý Đằng Phong nhìn về