Xa xa, Lý Đằng Phong thấy một nam nhân mặc giáp được thiết kế cầu kì, kiểu dáng tinh xảo hơn rất nhiều so với giáp lính bình thường, anh ta dự đoán người nam nhân đó có thể là một vị tướng quân.
Nếu vậy, Lý Đằng Phong có thể nhờ y giúp tìm lều đội của mình.
Rất nhanh Lý Đằng Phong đã đến trước mặt nam nhân đó, anh ta nở nụ cười thân thiện, nói.
- Chào huynh đài, ngươi có thể chỉ cho ta lều hai ngàn nằm ở vị trí nào được không?
Nam nhân mặc giáp mặt lạnh tanh, cọc cằn đáp.
- Ngươi gọi cho cẩn thận vào, ta là Lý Cai Tướng tiền doanh Lý gia quân, Lý Cơ, không phải là huynh đài này huynh đài nọ.
Còn tái phạm ta lấy mạng của ngươi.
Nhìn tên Cai Tướng họ Lý đang tự mãn, Lý Đằng Phong cười thầm, chỉ là một tên tướng quèn mà cũng lên mặt thị uy lính mới.
Ở nơi nào cũng vậy, không thiếu những kẻ ỷ quyền ỷ thế ức hiếp kẻ yếu, dường như nó đã trở thành quy luật bất biến trong vũ trụ hiện hữu.
- Bái kiến Lý Cai Tướng, thuộc hạ là lính mới của lều hai ngàn, mong tướng quân chỉ giúp thuộc hạ chỗ lều đó đang đóng.
Lý Đằng Phong bằng mặt không bằng lòng, bên ngoài tôn kính đối phương, nhưng trong lòng đang âm thầm chửi mười mấy đời tổ tông của hắn.
Qua những việc này, Lý Đằng Phong cũng hiểu sao Lý gia quân thiếu thốn lực lượng như vậy.
Không kẻ nào muốn đầu quân vào nơi mà cấp trên luôn hiếp đáp cấp dưới.
Tuy Lý gia quân có nhiều tướng đánh trận giỏi nhưng đánh giỏi chưa chắc quản lý giỏi, một phần cách giám sát của Bình Châu về quân chính chưa tốt.
- Tốt, thức thời đó.
Cố gắng giữ vững thái độ này nếu không đừng trách ta không nể tình tướng sĩ.
Bây giờ đi theo ta!
Lý Cơ nói xong, cất bước về phía trước.
Lý Đằng Phong cũng nhanh chóng đi theo.
Băng qua hàng trăm cái lều, cuối cùng Lý Cơ cũng dừng trước một cái lều nằm gần cổng trại, vị trí nhìn qua là biết không được tốt lắm.
- Ô Lãng, nhanh chóng có mặt cho ta!
Tên Cai Tướng họ Lý hô lớn, dáng người nghiêm túc, đứng thẳng, trông rất oai vệ, đúng bộ dáng của một vị tướng quân.
Sau đó, từ trong lều bước ra một nam nhân có thể trạng cao to, thân mặc giáp bạc đơn sơ.
Người nam nhân này bước nhanh đến trước mặt Lý Cơ, nghiêm trang đứng, nói.
- Thuộc hạ Ô Lãng có mặt, sẵn sàng nhận nhiệm vụ từ Lý Cai Tướng.
Ô Lãng nghiêm túc đứng thẳng không dám thở mạnh, cho dù bây giờ có bị kiến cắn y cũng không dám gãi.
- Đội của ngươi hiện đang thiếu một người, trùng hợp có tên tân binh mới vào nên được Phiên Giám Quân điều vào đội của ngươi cho đủ số lượng.
Từ bây giờ tên này sẽ do ngươi quản lý.
Lý Cơ mặt không biến sắc nói ra, hắn vẫn như cũ dùng giọng điệu trịch thượng ra lệnh.
- Thuộc hạ đã rõ!
Ô Lãng chậm rãi đáp lời.
Xong việc, Lý Cơ không nói lời nào rời đi, cơ bản hắn không xem trọng những binh lính ở đây, hắn cho rằng những kẻ thế này chỉ để thí mạng là cùng.
Chờ tên Lý Cơ khuất bóng, Lý Đằng Phong mới cung kính mở lời.
- Bái kiến Ô đội trưởng, ta là Lý Sát vừa mới gia nhập Lý gia quân, mong ngươi chỉ bảo thêm.
Ô Lãng cười đáp lời.
- Ha ha, tứ hải giai huynh đệ, đâu cần phải lễ nghi như thế này.
Ngươi cứ gọi ta là Ô Lãng đại ca là được.
Ô Lãng tuy không thích lễ nghi nhưng thấy Lý Đằng Phong hữu lễ như vậy, y cảm thấy rất là thưởng thức.
Mặc dù trong này không thiếu trường hợp ma cũ ức hiếp ma mới, nhưng đội của Ô Lãng không bao giờ xảy ra tình trạng đó.
Bởi vì những người vào đây là để phục vụ đất nước chứ không phải để hơn thua tị nạnh nhau.
Không đợi lâu, Ô Lãng bảo Lý Đằng Phong cùng vào trong lều, đứng bên ngoài không thích hợp cho việc tán gẫu.
- Nào các huynh đệ, hôm nay chúng ta có một vị tiểu đệ mới vào, mọi người cùng nhau làm quen đi.
Ô Lãng nói với những người bên trong lều rồi quay qua nói với Lý Đằng Phong.
- Đằng Phong tiểu đệ, ngươi nhanh làm quen với các huynh đệ đi.
Do ngươi vào cuối cùng nên sẽ là người