Thấy các binh sĩ đang chần chừ mãi không tiến tới, tên tướng quân đứng dậy hét lớn.
- Các ngươi điếc sao?
Những binh lính bao vây Lý Đằng Phong nhắm mắt, cầm chắc vũ khí liều mạng xông vào bắt anh ta.
Tuy nhiên một tu sĩ như Lý Đằng Phong đâu dễ bị bắt nạt như vậy, anh ta chống hai tay xuống đất, giơ hai chân lên trời rồi xoay vài vòng, ngay lập tức toàn bộ binh lính bị đá văng xuống đài
Tuy không bị thương nặng nhưng cũng không còn sức để đứng dậy nữa, lãnh một đòn của Lý Đằng Phong khác gì bị một tảng đá khổng lồ đè lấy, không chết là may phước rồi.
Giải quyết xong đám lính, Lý Đằng Phong tiến lại cõng Ô Lãng xuống đài, anh ta đi về phía các huynh đệ trong đội hai ngàn của mình.
- Ta giao Ô Lãng đại ca cho các huynh.
- Lý Sát tiểu đệ cứ yên tâm làm những gì cần làm đi.
Tất cả người của đội hai ngàn ra hiệu cho nhau lui ra khỏi quảng trường, âm thầm quay về lều trại của mình, họ biết cho dù ở lại cũng không giúp được gì cho Lý Đằng Phong.
- Lý Sát, ngươi định làm phản sao?
Tên tướng quân trên đài cao phi thân xuống quảng trường, dáng người cao gầy lướt nhanh trên mặt đất y như một sát thủ.
- Ngươi nắm quyền ở đây muốn nói gì chẳng được.
Tốt.
Cứ đến đây ta tiễn ngươi đi một đoạn.
Lý Đằng Phong cười to, lạnh lùng đáp lời, anh ta đã có ác cảm với tên tướng quân này nên không thể tha được.
Nếu lớn chuyện, Lý Đằng Phong dư sức chạy trốn nên giết thêm một người cũng chẳng làm sao.
Bây giờ, Lý Đằng Phong không giết tên tướng quân này, ắt về sau sẽ trở thành mối họa cho anh ta.
Ngay từ đầu tên này đã nhắm vào Lý Đằng Phong nên anh ta không thể không trừ khử.
- Tiểu tử ngươi dám phá hỏng chuyện của Bạch gia, thế nên hãy ngoan ngoãn để mạng lại.
Tên tướng quân âm lãnh nói.
- Bạch gia?
Lý Đằng Phong khẽ ngẩn người một lát rồi hỏi.
- Có gì thắc mắc cứ xuống hỏi Diêm Vương, hôm nay Bạch Tàng ta sẽ giúp ngươi đi xuống dưới.
Tên tướng quân tự xưng Bạch Tàng cười lạnh nói.
Lý Đằng Phong cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, người của Bạch gia đã sớm cắm một chân vào Lý gia quân với mục đích xấu gì đó.
Có thể Lý Đằng Phong đã vô tình đối chọi với người của Bạch gia trong này nên tên Bạch Tàng mới muốn giết anh ta.
Nghĩ lại Lý Đằng Phong dường như biết được cái gì đó, đám người tinh anh trong này có thể là người của Bạch gia, kể cả hai tên anh ta vừa giết trên võ đài nên Bạch Tàng mới nộ khí như vậy.
- Khá hay cho ngươi, đến nộp mạng rất đúng lúc, thù cũ nợ mới tính một lượt lên đầu ngươi vậy.
Lý Đằng Phong cười như không cười, chậm rãi nói với Bạch Tàng.
- Tiểu tử, mạnh miệng lắm để ta xem ngươi có tài cán gì.
Dứt lời, Bạch Tàng rút một thanh gươm từ hông của mình, thanh gươm va vào vỏ vang lên tiếng kêu buốt răng, sát khí từ thanh gươm cũng không phải ít, đủ để người khác sởn gai óc.
Bạch Tàng chém một đường từ trên xẹt xuống cổ Lý Đằng Phong, tiếng gió rít từ thanh gươm đủ để người đứng cách mười mét nghe thấy.
Cụp!
Phạch!
Rất nhanh, chân phải Lý Đằng Phong đảo vài đường, ngay tức khắc thanh gươm từ tay tên Bạch Tàng rơi xuống đất, còn bản thân hắn bị đá bay về phía sau hơn hai mươi mét.
Bạch Tàng chao đảo gắng gượng đứng dậy, cơ thể của một tướng quân như Bạch Tàng không phải người thường nào cũng có thể sánh bằng, tuy nhiên ăn một cước của Lý Đằng Phong khiến hắn không dễ chịu chút nào.
Mấy tên binh sĩ đứng xung quanh nhìn Lý Đằng Phong bằng ánh mắt vừa kính vừa sợ, kính anh ta vì tài không đợi tuổi, sợ anh ta vì quá tâm ngoan thủ lạt.
Ngay cả Bạch Tàng cũng bắt đầu cảm nhận ra được một chút gì đó lo lắng khi đối mặt với Lý Đằng Phong.
- Bây giờ, ngươi chắc đã biết ai mới đi gặp Diêm Vương rồi chứ.
Lý Đằng Phong cười bí hiểm, âm trầm nói ra.
Âm thanh vừa dứt, Lý Đằng Phong đã rời khỏi chỗ đứng cũ, anh ta đang như con thú săn mồi đang lao về hướng Bạch Tàng.
Khí thế triệt hạ đường sống vô cùng bá đạo, khiến