Những người còn lại của Ngưu Sát binh vẫn chưa hiểu được việc gì vừa mới xảy ra, từ đâu xuất hiện một nam nhân lạ mặt lại khiến kẻ địch của mình phải rút lui làm cho bọn họ ngơ ngác như nai tơ.
Ở bên đây, Âu Dương Phi Thần nhìn theo bóng dáng của Giảo châu binh đang khuất dần sau đường chân trời, đến khi bọn chúng biến mất hoàn toàn y mới quay lại xem xét tình hình.
Nhìn mấy người vạm vỡ tục tằng còn lại đang đứng lơ ngơ nhìn mình, Âu Dương Phi Thần đành phải nhắc nhở một tiếng.
- Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ nơi này đi!
Nói rồi, Âu Dương Phi Thần tiến lại bên cạnh Ô Lãng, kiểm tra sơ qua một chút thương tích, tiện tay chữa trị một ít cho Ô Lãng, tuy không khá hơn bao nhiêu nhưng cũng đủ để Ô Lãng giữ lại một mạng.
Sau khi hoàn tất việc cứu chữa, Âu Dương Phi Thần ra lệnh cho mấy người còn lại của đội hai ngàn đưa Ô Lãng trở về làng dưỡng thương.
Tuy mấy người của đội hai ngàn cũng không thiếu thương tổn nhưng chỉ là những vết thương ngoài da, qua vài ngày chữa trị là khỏi.
- Các ngươi chờ khi tên Lý Sát trở về thì đưa bức thư này cho hắn.
Âu Dương Phi Thần đưa một tờ giấy cho một tên trong đám người của Ô Lãng.
Nhìn thấy mọi thứ đã an bài tốt rồi, Âu Dương Phi Thần mới quay trở về Bình châu, nếu y không phải nắm trọng trách trọng yếu trong Lý gia quân thì đã nán ở lại đây thêm ít hôm rồi.
Tuy nhiên do điều kiện đặc thù và có một số việc gấp nên Âu Dương Phi Thần phải quay về càng sớm càng tốt.
Dù sao trong thời gian ngắn Giảo châu quân cũng sẽ không đánh đến nữa nên không cần phải e ngại điều gì.
Mặc khác số người còn lại của Ngưu Sát binh cũng đủ để giải quyết đống bừa bộn ở đây, những việc nhỏ này chắc chắn vừa sức với bọn họ.
Tuy Ngưu Sát binh đã tử trận đến trên ba trăm người, số còn lại cũng không thiếu người bị thương nhưng mấy việc vặt này sẽ không làm khó được bọn họ.
Rất nhanh những việc Âu Dương Phi Thần giao phó, Ngưu Sát binh đã cơ bản hoàn thành tốt, mọi chuyện đâu đấy xem như ổn thỏa.
Âu Dương Phi Thần cũng không ở lại lâu, chỉ chốc lát sau đó đã cáo từ mọi người ở đây rồi rời khỏi nơi này.
Sau đó những người còn sống sót cũng quay trở về làng tịnh dưỡng.
Nơi đây chỉ còn lại những thứ vô tri vô giác cùng với quang cảnh còn sót lại sau cuộc chiến trông vô cùng ảm đạm, chiến trường cũ vẫn còn tanh nồng mùi huyết tinh, tuy đã được dọn dẹp cẩn thận nhưng vẫn không thể hoàn toàn xóa hết dấu vết.
Cảnh vật yên bình đến nổi có thể nghe rõ hơi thở của thiên nhiên mà đâu ngờ rằng ở nơi này đã từng xảy ra cuộc ác chiến.
***
Trải qua một thời gian, vòng sáng khổng lồ bắt đầu có dấu hiệu tan biến, vết nức lan ra khắp nơi trên bề mặt bên ngoài vòng tròn, năng lượng dao động loạn nhịp khiến không gian rung lắc dữ dội.
Sau đó đôi mắt của Lý Đằng Phong và Tiểu Ấu Tử mở ra, lập tức lực lượng khổng lồ từ cơ thể của cả hai bộc phát ra phá vỡ đi vòng sáng.
- Kẻ tám lạng người nửa cân.
Nam Phương Nghị Thế mắt tròn xoe, kinh ngạc nói.
Quan sát diễn biến vừa mới xảy ra, Nam Phương Nghị Thế có thể khẳng định rằng huyết mạch của Lý Đằng Phong và Tiểu Ấu Tử tương đương nhau.
Sau này không có kẻ nào có thể áp chế được kẻ nào, trừ khi một trong hai chấp nhận cam chịu hạ phong nếu không sẽ vô cùng rối loạn.
- Nghĩa phụ vất vả cho người rồi.
Lý Đằng Phong hổ thẹn khi thấy vẻ ảm đạm hiện rõ trên linh hồn thể của nghĩa phụ mình.
- Nói thừa!
Nam Phương Nghị Thế lườm Lý Đằng Phong một cái rồi nhẹ mắng.
- Đúng rồi ta có thứ này muốn giao lại cho tiểu tử ngươi đây.
Nói rồi, Nam Phương Nghị Thế phất tay một tay cái lập tức giữa không trung xuất hiện một khối ngọc giản liên tục thay đổi màu sắc.
Lý Đằng Phong nhanh chóng tiếp nhận khối ngọc giản, anh ta không biết bên trong thứ này chứa cái gì, tại vì nó không có khí tức