Tiếp nhận tờ giấy từ tay Lục Thiết, Lý Đằng Phong xem sơ bên ngoài qua một lượt rồi nhét vào trong ống tay áo.
- Lục huynh, ngươi cho người xây cho ta một chỗ vững chãi, cách xa ngôi làng một chút, sớm thôi ta sẽ cần dùng tới.
Lý Đằng Phong dự định sẽ làm việc này sau nhưng anh ta thấy Lục Thiết có thể đảm nhận được nên dứt khoác giao cho y làm luôn.
Dù sao công việc xây dựng cũng tương đối đơn giản, làm mấy ngày là có thể xong rồi.
Tuy nhiên nếu chờ Lý Đằng Phong ra tay không biết khi nào mới được khởi công, cơ bản là anh ta không có thời gian cho nên tới khi cần dùng lại không có cái để sử dụng.
Sau đó, Lý Đằng Phong dặn dò thêm vài câu với Lục Thiết rồi dứt khoát rời khỏi chỗ này.
Đến một gốc vắng người, Lý Đằng Phong lấy bức thư Lục Thiết vừa mới đưa ra, lúc nãy anh ta cảm thấy trong tờ giấy này có cái gì đó rất lạ nhưng lại không tiện kiểm tra kĩ.
Nếu là một bức thư bình thường, Lý Đằng Phong không ngại xem trước mặt người khác nhưng bức thư này dường như có ẩn giấu gì đó vô cùng bí ẩn.
Cẩn thận xem tới xem lui, Lý Đằng Phong vẫn chưa thấy một chữ nào trên tờ giấy mình đang cầm trên tay.
Lý Đằng Phong thầm nghĩ chẳng lẽ thứ này cần chân nguyên nhưng ngay lập tức anh ta liền cười chế giễu chuyện hoang đường mình vừa mới nghĩ ra.
Mặc dù Lý Đằng Phong cười cợt ý nghĩ vừa mới xuất hiện của mình nhưng anh ta vẫn không ngại tay vận chuyển một ít chân nguyên vào trong bức thư.
Tuy nhiên ngay sau đó, Lý Đằng Phong phải trợn mắt há hốc mồm nhìn trân trối, dưới cặp mắt của mình, anh ta rõ ràng trông thấy tờ giấy đang dần hóa thành tro rồi sau đó có một thứ có hình dáng quen quen lập tức xuất hiện.
- Ngọc Truyền Âm!
Lý Đằng Phong không nhịn được, kích động la lên, chuyện này làm anh ta không thể nào bình tĩnh được.
Cũng may địa phương Lý Đằng Phong đang đứng không có người tới lui nếu không anh ta đã bị người khác chú ý đến rồi.
Tuy nhiên nguyên nhân khiến Lý Đằng Phong kinh ngạc không phải hoàn toàn do mảnh ngọc thạch mà là vì một vài phần đến từ chủ nhân của mảnh ngọc này.
Dựa theo kiến thức hiện có của mình, Lý Đằng Phong có thể khẳng định chắc nịch rằng người sở hữu và sử dụng được Ngọc Truyền Âm chắc chắn không phải là người bình thường.
Những điều đó đồng nghĩa đã chứng minh Âu Dương Phi Thần chính là một tu sĩ hoặc là đại loại giống như vậy.
Nghĩ đến việc Âu Dương Phi Thần là tu sĩ, Lý Đằng Phong khó lòng chấp nhận đây là sự thật, bởi vì anh ta đã tiếp xúc với Âu Dương Phi Thần khá nhiều lần và cũng đã từng giao chiến mấy chục hiệp với y.
Những lần đó Lý Đằng Phong không hề mảy may phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường cả nên anh ta có phần hơi sốc trước thông tin mới mẻ này.
Tuy nhiên cho dù Âu Dương Phi Thần thật sự là tu sĩ thì điều đó chẳng có gì đáng ngại cho Lý Đằng Phong cả, vì cơ bản mối quan hệ giữa Lý Đằng Phong và Âu Dương Phi Thần vào thời điểm bây giờ không hề tệ, có khi còn khá tốt là đằng khác.
Mặc dù Lý Đằng Phong không biết rõ thực lực của Âu Dương Phi Thần như thế nào nhưng có một tu sĩ đang âm thầm ở sau lưng mình khiến Lý Đằng Phong cảm thấy an toàn hơn không ít.
Tuy nhiên đổi lại có một tu sĩ ở kế bên mà mình không biết rõ nông sâu, cùng những ẩn tình trong đó cũng khiến Lý Đằng Phong hơi e ngại.
Dù sao tính tình của tu sĩ cũng không giống người thường, bởi vì bọn hắn chỉ dựa vào thực lực và lợi ích mà nói chuyện, không hề để lí lẽ vào trong mắt.
Tuy Lý Đằng Phong lo lắng như vậy không hề dư thừa nhưng trước mắt chuyện này vẫn còn trong tầm kiểm soát của anh ta, ít nhất vẫn chưa dẫn đến việc gì nguy hiểm.
Nếu bồi đắp tốt mối quan hệ với Âu Dương Phi Thần, Lý Đằng Phong tin rằng đây sẽ