Nghe qua, Tô Ngữ Nhân liền nhìn thấu được âm mưu trong câu chuyện, y quá hiểu những chiêu trò nhện giăng tơ bắt mồi này.
Rõ ràng tên thừa tướng muốn lôi kéo Tô Ngữ Nhân vào một cái tròng, một khi y đã chui vào sẽ khó có thể thoát ra.
Nếu thật sự tên thừa tướng có khúc mắc với người của Bắc Bình Vương, với địa vị của hắn chỉ cần đơn giản nói vài câu là mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa hoặc khó hơn hắn có thể trực tiếp đến gặp Bắc Bình Vương để được phân giải.
Tô Ngữ Nhân cũng biết đôi chút về con người của Bắc Bình Vương, người này không hề chú trọng vào chuyện địa vị, càng không phân biệt kẻ sang kẻ hèn.
Vậy không có lý do gì mà tên thừa tướng lại không thể gặp mặt Bắc Bình Vương để xin vài lời phân xử.
Trừ khi sự xích mích nhỏ với mấy tên tiểu tốt kẻ này vừa nói không phải là thật, mà sự thật là hắn đã gây chuyện lớn với người đứng đầu của Bình châu, chỉ có như vậy hắn mới không dám đơn độc đứng ra phân bua.
Ngoài ra, Liên Túc Hậu cũng thoái lui trong sự việc này, điều đó càng chứng tỏ hậu quả của chuyện này khó có thể đo lường được.
Mà Tô Ngữ Nhân cũng không xa lạ gì tính cách của Liên Túc Hậu, người này làm gì để ý đến chuyện mặt mũi, hắn chỉ quan tâm đến lợi ích cuối cùng.
Nếu Liên Túc Hậu đã cố ý lùi bước về phía sau thì những gì Tô Ngữ Nhân đã nghĩ đến chắc chắn có xác suất đúng vô cùng cao.
Những chuyện ngay cả chủ nhân của nó cũng không thể tự mình xử lý, làm sao người khác có thể giúp được, cho nên Tô Ngữ Nhân càng khó có thể ra tay.
Tuy nhiên, nếu như Tô Ngữ Nhân đồng ý yêu cầu của tên thừa tướng thì rất có khả năng y phải chính thức khép lại cánh cửa hảo hữu trong tương lai với Bắc Bình Vương.
Bởi vì có những thứ chưa cần biết được thực hư đúng sai mà chỉ cần nói vài lời hoặc làm vài hành động vô ý là đã có thế biến nó thành mối họa khôn lường.
Nói cách khác tên thừa tướng đang muốn mượn sự nhân từ của Tô Ngữ Nhân để đẩy y ra làm vật đối trọng với chủ nhân của Bình châu, lấy số đông áp bức người khác.
Từ đó cho thấy mục đích chính của tên này không phải là cầu mong Tô Ngữ Nhân giúp một tay đứng ra hòa giải, mà là muốn y vô tình sụp hố dẫn đến phải đối nghịch trực diện với Bắc Bình Vương.
Chính xác hơn đây là âm kế của Liên Túc Hậu, hắn muốn cùng Tô Ngữ Nhân kết minh để chống lại Bắc Bình Vương nhưng hắn không trực tiếp nói ra mà lại mượn tay thuộc hạ của mình để diễn tuồng.
Tô Ngữ Nhân thầm nghĩ có khi nhân vật chính trong vở tuồng này không phải là tên thừa tướng và đám tiểu tốt kia mà chính là Liên Túc Hậu với Bắc Bình Vương.
Vì rất nhiều lần Tô Ngữ Nhân chứng kiến Liên Túc Hậu giương đông kích tây, có thể lần này cũng sẽ không khác gì là mấy.
- Nếu chuyện nghiêm trọng như vậy thì một người ngoài cuộc như ta làm sao có thể hỗ trợ được?
Tô Ngữ Nhân nhíu nhẹ đôi mài rồi ẩn ý lãng tránh nói ra.
Tuy Tô Ngữ Nhân có mối quan hệ vô cùng tốt với Liên Túc Hậu nhưng y không thể vì lẽ đó để rồi phải vô duyên vô cớ tạo thêm một kẻ thù.
Trong khi giữa Tô Ngữ Nhân và Bắc Bình Vương lại chẳng có chút khúc mắc hay ân oán nào, có khi còn rất hữu nghị là đằng khác.
Ngoài ra, thế lực của Bắc Bình Vương cũng không hề nhỏ, nếu một khi đắc tội, Tô Ngữ Nhân ít nhiều gì cũng sẽ nếm một ít quả đắng.
Cho dù vị chủ nhân Bình Châu này không có qua lại với Tô Ngữ Nhân hoặc phía sau người này chẳng có chút gì đáng lo ngại, y cũng sẽ không bao giờ chấp nhận chống đối người này.
Bởi vì Bắc Bình Vương là một vị Vương tốt nhất Nam Long quốc, chẳng có một kẻ nào sánh ngang được, kể cả Tô Ngữ Nhân hay là vị Hoàng Đế cửu ngũ chí tôn kia.
- Nếu ngài lo mình là người ngoài thì chỉ cần cho công tử kết hôn ước với tiểu thư nhà ta là được