Lý Đằng Phong bỉu môi tỏa thái độ, trong lòng thầm nghĩ vị sư phụ của mình thật là keo kiệt, chỉ có một món bảo bối thôi cũng không cho anh ta sử dụng nữa.
- Con ra ngoài hít thở không khí đi, chờ căn cơ ổn định hãy tiếp tục.
Ra ngoài nhớ cẩn thận dã thú đấy, con chưa phải là đối thủ của chúng nó đâu.
Cầm lấy tấm thẻ ngọc này, khi nào gặp nguy hiểm hãy bóp nát nó, ta sẽ lập tức tới ứng cứu ngay.
Đông Phương Trác Tuyệt ném cho Lý Đằng Phong một cái thẻ bằng ngọc kích cỡ y hệt một lá bài tây nhưng cứng cáp và vuông vắn hơn, lão ta dặn dò vài lời rồi biến mất không còn bóng dáng.
Lý Đằng Phong đón lấy tấm thẻ, lật qua lật lại xem xét vài lần, thấy không có gì đặc biệt dứt khoác nhét vào thắt lưng, anh ta đang định rời khỏi hang động, đột nhiên lại thấy sư phụ của mình một lần nữa xuất hiện.
Lý Đằng Phong không khỏi thầm nói một câu, sư phụ của mình thật là có sở thích kì quái, thoắt ẩn thoắt hiện không biết đường đâu mà lường.
Đông Phương Trác Tuyệt cầm trên tay một quyển ngọc giản màu xanh lục đưa cho Lý Đằng Phong rồi nói:
- Ta quên mất còn một thứ muốn đưa cho con.
Đây là Bách Tự Thiên Thư, con giữ lấy mà nghiên cứu cho cẩn thận, chỉ cần đưa linh hồn lực vào là xem được ngay.
Nó là sở học cả đời của ta, khôn hồn mà học cho kĩ vào.
Lý Đằng Phong thử cho một tia linh hồn lực vào quyển ngọc giản, quả nhiên là thấy được bên trong có những gì nhưng anh ta lập tức nhăn nhó mặt mài nói:
- Sư phụ, người cho con xem mấy con lăng quăng xếp hàng này để làm gì?
- Cái gì mà lăng quăng xếp hàng?
Đông Phương Trác Tuyệt cau mài khó hiểu nhìn Lý Đằng Phong.
Tuy nhiên ngay sau đó Đông Phương Trác Tuyệt phát hiện ra cái gì đó, tủm tỉm cười nói:
- Vi sư quên mất con không thể đọc hiểu được ngôn ngữ của Tu Chân giới.
Nói xong, Đông Phương Trác Tuyệt đánh một tia sáng vào đầu Lý Đằng Phong.
Thật kì diệu, Lý Đằng Phong lập tức hiểu những gì trong ngọc giản đã viết, định quay qua nói vài lời với Đông Phương Trác Tuyệt nhưng anh ta lại phát hiện sư phụ của mình đã biến mất không còn tâm hơi.
Lý Đằng Phong chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, anh ta dự tính hỏi sao lúc trước mình lại đọc được khẩu quyết trong ngọc giản ghi công pháp mà không có sự can thiệp của sư phụ.
Tuy nhiên Lý Đằng Phong không biết rằng, do ngọc giản trước đó đã nhận chủ nên nó mới chuyển về cùng hệ ngôn ngữ so với chủ nhân, còn ngọc giản này không có nhận chủ và cũng không thể nhận chủ.
Lý Đằng Phong thu lại tinh thần, cất quyển ngọc giản đi, sau đó chậm rãi bước ra khỏi hang động, nhắm hướng đông mà thả chân bước đi.
Đã mấy ngày nhốt mình trong hang động bí bách, giờ được ra bên ngoài nên Lý Đằng Phong cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trời đang trưa nắng nhưng Lý Đằng Phong không cảm thấy nóng nực gì cả, vì xung quanh cây cối xanh tươi đã bao trùm cả bầu trời.
Ọt!
Bụng Lý Đằng Phong bắt đầu đánh trống, anh ta dáo dác nhìn xung quanh hòng tìm thú rừng để săn lấy một bữa.
Ngặc nổi xung quanh chỉ toàn cây là cây, ngay cả một dòng suối cũng chẳng thấy, anh ta thầm trách sư phụ sao lại biết lựa chỗ để định cư thế này.
Ột, ột, ột!
Đang mãi tìm kiếm một tiếng kêu quen quen vang lên, Lý Đằng Phong lập tức vui mừng vì đó là tiếng của một con lợn rừng.
Lần theo hướng âm thanh phát ra, Lý Đằng Phong nhanh chóng bắt gặp một con lợn rừng đang đứng tè.
Con lợn này tầm khoảng năm mươi ký, bộ lông xơ cứng đen ngòm, đang quay lưng về phía Lý Đằng Phong.
- Há, há, há.
Ngươi chết với ta.
Lý Đằng Phong miệng đầy nước bọt, đang dần tiếp cận con lợn từ phía sau.
Định bất ngờ dùng một quyền bằng tay trái gi3t chết nó.
Rắc!
Lý Đằng Phong lỡ chân dẫm vào một cành cây khô, tuy tiếng phát ra nhỏ nhưng cũng đủ con lợn nghe thấy, nó quay người lại nhìn về phía anh ta.
Cặm răng nanh dài ngoằng nhọn hoắt của con lợn đang chỉa thẳng về phía trước, nó bất ngờ tấn công về phía Lý Đằng Phong.
Tập tính của lợn rừng khác với lợn nhà và nó cũng rất là hung dữ, nó sẽ tấn công bất cứ thứ gì làm phiền nó.
Tuy dáng vẻ bên ngoài của lợn rừng tương đối nhỏ nhưng sức mạnh của nó không phải là tầm thường.
Người nào không biết cách săn nhất định không bao giờ bắt được lợn rừng, có khi còn chết dưới cặp răng nanh của nó.
Thấy con vật đang phóng về phía mình, Lý Đằng Phong đứng như trời trồng, trước giờ anh ta toàn đánh nhau với người chứ chưa bao giờ đối chiến với dã thú, thật sự