"Xin thông báo, bây giờ đã là sáu giờ rưỡi tối.
Hiện tại đang thu được ba mươi tám tín hiệu phát ra từ trường, không có gì nguy hiểm."
Đinh Hạo Thiên lặng lẽ đóng lại bảng thông báo sau đó quay người lại nhìn đám người tụ tập trước cổng trường để điều tra chuyện mà cô giáo giao cho, bao gồm em gái của anh Đinh Phương Thanh, ba người bạn cùng lớp Quốc Anh, Bảo Ngọc, Bích Đào và Quân Vương, anh trai của Bích Đào, ngoài nhóm người đã quen mặt đó ra thì có một người khiến anh thấy xa lạ, cô bạn nhỏ nhắn học cùng lớp được em gái của anh gọi đến, tổng cộng số người đến đây là bảy người.
* * *
Chắc tôi trầm cảm mất, tôi không muốn ngồi kế Cao Chí Kiệt đâu, tuần sau ơi đừng có tới, để chủ nhật ngày mai kéo dài vô tận đi.
Ái Linh vui vẻ ngồi bên cạnh tôi, vỗ vai an ủi: "Thôi mà, đừng có buồn, ông Cao Kiệt vui tính lắm chứ không có phải như vẻ bề ngoài đâu, đừng có lo nữa nè."
Nghe Ái Linh nói, tôi nghĩ rồi lại nghĩ tới vẻ mặt âm u của Cao Chí Kiệt, hoang mang đáp lại: "Vui tính chỗ nào?"
Ái Linh ngồi bên cạnh tôi không ngừng an ủi để tôi cảm thấy tốt hơn, nhưng dường như cô nàng chẳng biết cách an ủi một chút nào khi từng lời nói ra đều như xát muối vào lòng tôi khiến tôi càng trở nên trầm cảm.
Sở dĩ tôi không có ý định gọi Ái Linh đi theo tới trường Thiên Bẩm đâu, trước khi bị kéo tới trường của anh Hạo Thiên là tôi đã gọi cho Ái Linh để đi cà phê đêm giải tỏa căng thẳng, nhưng vào lúc tôi chuẩn bị đồ xong xuôi, vừa bước ra khỏi phòng thì anh tôi không nói không rằng tự nhiên túm cổ lôi tôi tới đây, bất đắc dĩ nên tôi mới hẹn Ái Linh tới đây luôn vì không dám hủy hẹn.
Cô giáo giao nhiệm vụ lần này có nói vì để đạt được thành quả tốt nhất nên sẽ cho phép dẫn một vài người có năng lực khác tiếp sức, ý là sẽ cho người ngoài vào trường để giúp đỡ việc điều tra vậy nên bây giờ tôi có gọi Ái Linh tới cũng không có gì là không được.
Nhìn mấy anh chị cùng lớp với anh Hạo Thiên mặc thường phục tới trường vẫn tỏa ra khí chất cao quý ngời ngời, tôi có chút lóa mắt không dám nhìn thẳng vào họ, chỉ là tôi không hiểu vì sao chị Bảo Ngọc, chị Bích Đào với anh Quân Vương lại ở đây, họ gần như không hề có liên quan gì tới vụ này mà vẫn tới đây để trợ giúp.
Anh Quân Vương như nhận ra ánh nhìn khó hiểu của tôi nên quay sang mỉm cười, thân thiện nói: "Em tò mò vì sao bọn anh lại đi tới đây hả? Vì đội bóng rổ thấy chuyện này quá phiền phức nên không ai chịu tới ngoài Quốc Anh, còn đội bóng đá thà chịu phạt chứ không làm chung việc với thành viên đội bóng rổ nên cũng không ai tới, thành ra chỉ có mỗi Quốc Anh với Hạo Thiên tới trường điều tra thôi, nhưng mà em biết đó, quan hệ hai đứa nó không tốt, bọn anh lo sẽ xảy ra chuyện nên mới tới đây để giúp đỡ."
Tôi há miệng gật đầu, ra là như vậy, hình như anh Quốc Anh với anh Hạo Thiên đi chung với nhau thì không tốt lắm, trước khi bắt được cái bóng đen kia thì chắc hai anh ấy đánh nhau trước rồi.
Anh Quân Vương mỉm cười nhìn tôi sau đó lấy trong túi quần ra một bịch khăn giấy, anh từ tốn đưa cho tôi dịu dàng bảo: "Đừng ngồi trên đất nữa, đứng dậy đi nào."
Tôi bị nụ cười như thiên sứ đó làm cho đứng hình vài giây, dù đây mới là lần thứ hai gặp mặt nhưng tôi đã có thể cảm nhận thấy sự ấm áp và dịu dàng đến từ anh Quân Vương, anh thân thiện đến mức làm một người như tôi cũng phải mở lòng ra một chút với trai lạ, sau một lúc bị lóa trước nụ cười thiên sứ đó thì tôi cũng đã có thể đứng dậy và xoay người tiến đến bụi hoa gần cổng trường, nơi mà anh ba nhà tôi đang đứng hái hoa gắt lá, bắt bướm nuôi ong ở trong.
Tôi túm lấy anh, hét lên đầy bất mãn: "Anh mau nhìn anh ấy kìa! Anh mau học hỏi anh trai của người ta đi kìa!"
Như biết trước phản ứng của tôi ra sao, anh Hạo Thiên chẳng mấy quan tâm mà còn thờ ơ đẩy tay tôi ra, tặc lưỡi đầy khó chịu.
Anh trai nhà người ta thấy mà ham, sao anh trai nhà mình thì không được như vậy nhỉ, đau ở trong tim đây này.
Sau một hồi láo nháo thì bọn tôi đã tiến vào bên trong trường, vào ban đêm trường Thiên Bẩm như một tòa cung điện đang mở dạ hội mà tỏa sáng, trên sân thượng hay các nhánh cây dưới sân, đèn phòng học đều được bật lên, ánh sáng rực rỡ đó khiến nơi này trông không khác ban ngày là bao, hơn nữa trông có chút hào nhoáng.
Tôi và Ái Linh trầm trồ nhìn quang cảnh xung quanh như người nhà quê mới lên thành phố, đúng là trường có lượt bầu chọn cao, đến cảnh về đêm mà cũng khác xa so với các ngôi trường khác, nếu nói đây là một khu sân trống đang chuẩn bị mở hội chợ thì tụi tôi cũng tin.
Trong lúc tôi đang hí hửng cùng Ái Linh thăm thú xung quanh, anh tôi vẫn đi phía sau cả nhóm làm gì đó rất mờ ám, mỗi lần tôi quay đầu lại nhìn đều thấy anh đi rất thong dong như không hề làm cái gì đó bất thường, dù vậy tôi vẫn cảm thấy anh rất đáng nghi khi mỗi lần quay đầu lại là đều chạm mắt với anh, cứ như anh đang giấu giếm cái gì đó nên nới đề phòng những lúc tôi quay đầu lại.
Chị Bảo Ngọc đi phía trước đột nhiên dừng lại, chỉ tay về trước: "Lần đầu tiên các học sinh báo là thấy bóng người đó xuất hiện nằm ở tầng bốn hành lang phía tây, sau đó thì được một nhóm học sinh khác nói thấy bóng người đó lại xuất hiện ở phòng mỹ thuật và phòng thanh nhạc ở tầng ba khu phía đông, tần suất xuất hiện của cái bóng người đó đều chỉ quanh quẩn ở mấy khu này nên phạm vi tìm kiếm của chúng ta chỉ quanh quẩn ở hai khu này thôi."
Anh Quốc Anh nhăn mày: "Tầng bốn hành lang phía tây với tầng ba khu đông hả? Vậy là phải chia ra hai nhóm rồi."
"Ừm, để cân bằng sức chiến đấu của mỗi đội thì phải suy xét thêm một lúc đã, việc chia nhóm ra hành động có thể có sai sót nếu chia một nhóm chỉ có một người biết tự vệ còn những người khác thì không thể." Chị Bảo Ngọc quay đầu nhìn Quốc Anh.
Lúc này, Ái Linh đang đứng bên cạnh tôi thì chuyển hướng đi đến gần bọn họ nhỏ giọng: "Chia nhóm ra có ổn không á? Trong phim kinh dị không phải toàn bị ma bắt lẻ vì chia nhóm đi riêng hả?"
Không khí tự nhiên trùng xuống, vài giây trôi qua mà cứ tưởng như như vài phút, tôi bất lực đi đến gần kéo Ái Linh về sau, mới lơ là một chút mà nhỏ đã chạy đi đâu mất rồi.
Chị Bích Đào mở to mắt, vui sướng nhìn Ái Linh nói: "Ha ha ha, con bé này nói hay này, mới gặp lần đầu mà chị mày thấy thích em rồi đấy, em tên gì?"
Ái Linh nhanh nhảu đáp lại: "Em tên Linh, Trịnh Ái Linh."
"Còn chị tên Bích Đào, bé chia đội qua bên chị đi, hai chị em ta đi chung."
Chị Bảo Ngọc gắt: "Không được, chia sao cho cân bằng sức chiến đấu kìa, cô Thủy đã nói có thể là người khác đột nhập vào trường, nếu chúng ta chia đội mà không cân bằng thì nguy hiểm lắm."
Chị Bảo Ngọc nói rất đúng, nếu như cái bóng đó thật sự là người lạ đột nhập vào trường vậy nếu một trong hai nhóm bắt gặp được thì có nguy cơ người yếu nhất trong nhóm sẽ bị bắt làm con tin, cho dù nhóm đó có anh tôi, người giỏi đánh nhau thì cũng không có nghĩa con tin sẽ được cứu ra mà không bị thương gì, suy cho cùng anh tôi chỉ lớn hơn tôi có một tuổi mà thôi, vậy nên nếu chia nhóm qua loa thì rất nguy hiểm cho người có bất lợi về thể chất và không có sức phòng vệ.
Là tôi kéo Ái Linh vào vụ này, tôi cảm thấy tội lỗi quá đi.
Sau khi chia nhóm xong, vì có bảy người nên sẽ có một nhóm bốn người, và nhóm đó là nhóm của tôi, Ái Linh, anh ba và anh Quốc Anh, bọn tôi sẽ kiểm tra ở tầng ba khu đông và mấy phòng dạy học ở gần đó.
Nhìn nhóm ba người bên kia, hình như việc chia nhóm chẳng có tác dụng gì khi ba người họ đã quen với nhau và hiểu nhau thế nào, chẳng có gì tách ba người họ ra được cả, nhóm của mấy anh chị đó sẽ kiểm tra ở hành lang tầng bốn.
Ái Linh thân thiết ôm lấy cánh tay tôi: "Rồi tụi mình bắt ma mà không có dụng cụ bảo hộ à?"
Nhỏ vẫn đinh ninh là bọn tôi sẽ đi bắt ma.
Tôi nửa đùa nửa thật đáp: "Có tin đồn nếu gặp ma thì cứ hét lớn tên nó ba lần là nó sẽ tan thành tro bụi."
Ái Linh bất ngờ nhìn tôi, đôi mắt sáng lấp lánh cứ như vừa nghe được thứ gì đó rất cao siêu và tiếp thu thành công kiến thức mới: "Còn có thể làm thế luôn à? Kinh khủng quá đi! Con người tuyệt vời quá đi!"
Nhỏ tin sái cổ mà không nhận ra vấn đề ở đây là gì, đôi khi chọc Ái Linh chẳng vui gì cả, nhỏ cứ như người trên mây chẳng hiểu gì về trò đùa ấy, nói cái gì cũng tin, có lần còn theo người lạ đi vào xe hơi kỳ quái nào đó nữa cơ, may mà lúc đó có mấy đứa cùng trường ngăn lại không là nhỏ bị bán sang nước ngoài luôn rồi.
Anh Quân Vương mỉm cười rồi nhìn bọn tôi dịu dàng nói: "Vậy mấy đứa cẩn thận vào, bọn anh đi trước.
Trời đêm nay sẽ có mưa, nhìn thì có lẽ