Tôi vuốt khuôn mặt đang trở nên khó coi của mình, kiềm chế lại thứ cảm xúc sắp trào ra khỏi lồ ng ngực, cố gắng níu lấy chút lí trí cuối cùng.
Tôi không biết chỉ với chừng đó thông tin thì Lý Diễm An có thể biết được những gì từ tôi, những thứ mà cô ấy biết có thể trở thành điểm yếu của tôi khi hiện tại tôi còn chưa biết được cô ấy là bạn hay là kẻ thù.
Tôi ôm mặt mình, dùng chất giọng trầm trầm cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Sao bà chuyển vào lớp chồn?"
Lý Diễm An đáp: "Vì mình muốn ở cạnh bạn."
"..."
Thấy tôi không nói gì, Lý Diễm An cũng nói tiếp: "Mình cần sự bảo vệ của bạn và lớp chồn, thật sự thì mình chỉ muốn tốt nghiệp cấp ba rồi thi vào đại học thôi, mình không muốn vướng vào tranh đấu, hay mấy thứ như bạn cùng lớp là kẻ bắt nạt có trong lịch sử đời học sinh của mình."
Nói trắng ra là muốn tốt nghiệp cấp ba theo cách bình thường rồi thi vào đại học sau đó kiếm việc làm và một lịch sử đời học sinh trắng như giấy không một vết nhơ.
Thi vào trường này rồi mà còn đòi không có vết nhơ, đây là sự ngây thơ của gái đẹp hay chỉ là nghĩ cái này mà không nghĩ cái kia vậy?
Tôi nhìn Lý Diễm An qua khe hở ngón tay, dù sao thì người tính kế Cao Chí Kiệt cũng là Lý Diễm An, tôi đang phân vân có nên tin theo cảm nhận của mình hay không, nếu tôi tin tưởng cô ấy thì trong thời gian sắp tới tôi chắc chắn bị một nửa lớp học tẩy chay, nhưng nếu tôi không làm gì thì sau này Lý Diễm An sẽ bị Cao Chí Kiệt lợi dụng ngược lại.
Theo học trường đã lâu mà lại xuất hiện một người không thích tranh đấu như Lý Diễm An, tôi khá bất ngờ đấy, có khi cô ấy còn không biết lý do tại sao trường học lại cho học sinh tranh đấu với nhau nữa ấy chứ.
Cao Chí Kiệt dù chỉ là người mới, nhưng từ lúc tôi nói về luật trường thì cậu ta đã thể hiện sự xuất sắc khi biết ngay một số lỗ hỏng trong luật lệ, trước đó cậu ta còn chưa biết luật mà vẫn để ý thấy Trần Minh đã lén nhìn tôi.
Cậu ta rất tinh ý và thông minh, có lẽ vì đã nghi ngờ từ trước nên mới kéo tôi đi để tôi giải thích luật trường cho cậu ta thay vì Mỹ An, ép tôi nói luật lệ cho cậu ta rồi gài câu hỏi để quan sát biểu cảm của tôi, sau khi xác nhận được thứ mình muốn thì cậu ta đã bắt đầu bám theo tôi.
Tên đó sau này khi thuần thục mọi thứ trong trường rồi, có khi còn giỏi hơn cả những người học lâu năm ở đây.
Vậy nên, việc một Lý Diễm An ngây ngô học mấy năm ở trường còn không biết rõ điều gì và một Cao Chí Kiệt vừa vào mới một tuần đã tìm ra mối nối của lớp là tôi thì chắc chắn sau này Lý Diễm An sẽ bị Cao Chí Kiệt lợi dụng triệt để, cả cái năng lực thấy ma quỷ này nữa.
Tôi sẽ bất ổn lắm nếu Cao Chí Kiệt biết tôi còn bí mật đang che giấu, cậu ta ghét tôi như vậy nên chắc chắn sẽ không để tôi yên, cho dù không làm hại tôi vì nhà tôi là đại bàng, thì cũng sẽ tìm cách khác để học sinh lớp cao trị tôi.
Sao tự nhiên tôi cứ thấy năm nay mọi thứ đều nhằm vào tôi thế nhỉ, thật mệt mỏi.
Tôi nên đặt Lý Diễm An và Cao Chí Kiệt ra xa một chút.
Lý Diễm An thấy tôi không nói gì nên hơi sợ hãi, lắp bắp giải thích: "Thật ra, bạn không cần phải tin mình cũng được, cứ coi như mình nói đùa thôi, chỉ là mình mong bạn đừng nói với ai thôi, kể cả việc mình nói chuyện một mình trong mê cung cũng vậy nữa."
Vẻ mặt cô ấy dần dần trở nên méo mó, đôi mắt hoảng loạn và cả nụ cười cứng đơ, giọng nói như van xin hướng về tôi sợ hãi đến mức run rẩy.
"Bạn, bạn sẽ giữ bí mật cho mình mà đúng không?"
Nhìn vẻ mặt như đang cầu xin tôi trong sự sợ hãi đó, tôi cảm thấy có chút không đành lòng nên thở ra một hơi dài.
Lý Diễm An nhận thấy thái độ của tôi, tự hiểu lầm gì đó liền kinh hãi đứng dậy.
"Mình, mình thật sự sẽ không làm phiền gì bạn đâu, chỉ cần bạn đừng nói cho ai biết việc đó là được, mình xin bạn!"
Đôi mắt xinh đẹp bắt đầu ướt đẫm, cô ấy trông thật hèn mọn và đáng thương, sự sợ hãi cùng lời nói van xin đó khiến ai nghe thấy cũng đau lòng.
Lý Diễm An run rẩy, cố nặn ra một nụ cười hướng về tôi, cả cơ thể gồng lên một cách bất lực.
Tôi nhìn cô ấy, lại cảm thấy không thể để cô ấy như vậy mãi được: "Được rồi, tôi giữ bí mật cho, bà ngồi xuống ghế đi."
Lý Diễm An thấp thỏm nhìn tôi, từ từ ngồi xuống ghế.
Tôi đặt hai tay đang ôm mặt xuống bàn, nở nụ cười mỉm mang theo vẻ thân thiện và dễ gần: "Diễm An, tôi hứa là sẽ không nói gì về việc bà thấy ma quỷ, nhưng bà biết hiện tại bà ở lớp có vị trí thế nào không?"
Lý Diễm An nghẹn giọng, lí nhí trong miệng: "Mình biết việc mình tự ý lợi dụng tên cậu là rất xấu, mình thật sự rất xin lỗi."
"Tôi không nói về việc đó, ý tôi là bây giờ tình trạng trong lớp rất căng thẳng, có rất nhiều người không tin bà chuyển vào lớp mà không mang ý định gì, họ rất bài xích bà."
Lý Diễm An cúi đầu thật thấp trước câu nói của tôi.
Tôi nói tiếp: "Tôi cũng chưa hoàn toàn tin bà đâu, nhưng bà đã nói bí mật của bà cho tôi thì tôi sẽ miễn cưỡng tin bà một lần, sau này làm theo chỉ thị của tôi, bà có lưu số của tôi rồi đúng không?"
Lý Diễm An gật đầu.
Chúng tôi kết thúc cuộc hẹn trong im lặng, vì quán cà phê gần nhà nên tôi chỉ cần đi về luôn là được, nhưng nhà của Lý Diễm An thì khá xa nên tôi đã nhờ anh mình đưa cô ấy về, nhưng cô ấy cứ rối rít từ chối, còn anh Hạo Thiên cũng lười đưa người ta về mà quay đầu đi vào nhà luôn.
Lý Diễm An khó xử mỉm cười: "Còn sớm mà, mình về một mình không sao đâu, bạn vào nhà đi."
Tôi nhìn Lý Diễm An rất lâu, cuối cùng cũng dám nói ra câu hỏi mà mình đã giữ trong lòng từ nãy đến giờ: "Diễm An, bọn họ đang nói cái gì?"
Lý Diễm An ngơ ngác nhìn tôi, sau một lúc mới hiểu được tôi đang ám chỉ điều gì, cô ấy mím môi nhìn tôi: "Mình xin lỗi, bọn họ nói ngôn ngữ gì đó rất lạ nên mình cũng không biết rõ."
Tôi đã đoán được điều đó, cũng nói lại: "Được rồi, một câu nào đó thôi, bà có thể bắt chước nói lại một câu không?"
Lý Diễm An chần chừ một lúc rồi gật đầu.
Cách phát âm của cô ấy rất tệ, ngữ âm cũng sai hoàn toàn, nhưng tự tôi biết được, tự tôi hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Cũng chỉ vừa mới gần 8 giờ tối nên đường xá còn đông người qua lại, tôi nhìn Lý Diễm An đi về nhà một mình nhưng vẫn không an tâm mà đợi cô ấy đi khuất bóng rồi mới chịu vô nhà.
Đi thẳng lên tầng và vào phòng, tôi nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại rồi tựa lưng lên cửa nhìn căn phòng tối đen trước mắt, trong lòng dâng lên cảm xúc mất mát đã lâu không cảm nhận được.
Nhớ đến câu nói của Lý Diễm An vừa rồi, trái tim tôi như bị nghẹn lại, cảm xúc ứ đọng đến mức nặng nề đè lên trái tim của tôi khiến nó đau đớn.
Câu nói tưởng chừng như đã quên lãng nay lại từ quá khứ ập về cùng giọng nói của cố nhân, cứ như chỉ vừa mới hôm qua, cứ như mọi thứ vẫn còn tồn tại, cứ như tất cả chỉ là cơn ác mộng.
"Ⱌï ᏖᏬФᏁՑ ᶅშï ፈᏬშ ᙢშᏖཞ٢ïيʞშ"
"Vì tương lai của Matriska."
Lặp lại câu nói đó, tôi lặng lẽ rơi lệ, giữa căn phòng tối chỉ còn