"Cô ra ngoài cửa chờ tôi, tôi còn chút việc phải làm."Mắt Lâm Siêu mang đầy vẻ thâm trầm, thanh âm lạnh lùng nói:"Một khi tôi phát giác được khí tức của cô thoát khỏi phạm vi mà khứu giác của tôi có thể cảm ứng được, tôi sẽ giết cô!"Phạm Hương Ngữ khẽ cười khổ, tên thanh niên nhân loại này thật sự quá thông minh, không giống những kẻ nàng đã từng gặp, chẳng những có lực lượng sâu không lường được, về mặt trí tuệ càng làm cho người khác không thể tin nổi, để cho nàng càng thêm khiếp sợ chính là, Lâm Siêu rất hiểu rõ hủ thi, tựa hồ còn hiểu rõ hơn kẻ điều khiển hủ thi như nàng!"Tôi biết rồi."Nàng bất đắc dĩ đáp ứng.Lâm Siêu rời khỏi phòng chứa đồ trước, sau một hồi ánh sáng vặn vẹo, hắn biến mất khỏi tầm mắt Phạm Hương Ngữ.Một đường đi nhanh, Lâm Siêu đã đến lầu hai khách sạn, tới trước cửa một gian phòng sang trọng đắt tiền, ở đây không có ai canh giữ, hắn dễ dàng mở khóa, khi cánh cửa vừa mở, một cảm giác nguy hiểm cực độ xuất hiện, lập tức thân thể hắn theo bản năng tránh qua một bên.Xoát!Một thanh đao nhỏ cực kì sắc bén, đâm sượt qua vai hắn.Lâm Siêu tránh được cây tiểu đao này, đưa tay chộp tới, đoạt được cây tiểu đao vào trong tay, quay qua nhìn, chợt bắt gặp một đôi mắt quen thuộc, cả hai đều sững sờ.Lâm Siêu vuốt vuốt phi đao, tiện tay nhét vào trong túi áo, khẽ cười nói:"Em vẫn không hiểu vì sao phi đao lại tự nhiên mất đi mấy thanh, thì ra là bị chị giấu a."Người núp sau cánh cửa chính là Lâm Thi Vũ, nàng nghe thấy thanh âm tiếng cửa mở ra, chuẩn bị núp sau cửa đánh lén, không ngờ người mở cửa là Lâm Siêu, trong nội tâm nàng thầm hô "Thật nguy hiểm", lập tức nhào vào trong ngực Lâm Siêu, qua mấy giây sau, nàng mới như bị điện giật nhảy ra, kinh ngạc nhìn Lâm Siêu nói:"Tiểu Siêu, em… em sao lại ở đây, chẳng lẽ em cũng bị..."Lâm Siêu sờ sờ cái mũi nhỏ của nàng, nói:"Em đến đón chị trở về, sao vậy, không muốn về nhà à?""Chứ không phải em bị bắt tới đây sao?"Lâm Thi Vũ lập tức kịp phản ứng, lo lắng nói:"Em mau chạy đi, bọn chúng có rất nhiều người, hơn nữa trong tay có súng, một mình em đánh không lại đâu, chị sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, khi nào em tìm được súng hãy tới cứu chị."Lâm Siêu sờ dấu tay màu hồng trên mặt nàng, nhẹ nhàng nói:"Đừng lo, có em ở đây rồi, không ai có thể làm chị bị thương nữa đâu."Ngữ khí của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng mang tới một cảm giác rất chắc chắn.Lâm Thi Vũ sau khi bình tĩnh trở lại, hai má ửng đỏ nói:"Chớ đụng lung tung, không nói những chuyện này nữa, em thật sự có biện pháp thoát khỏi nơi này? Có thật không?"Nàng ngẩng đầu, chân thành nhìn Lâm Siêu.Lâm Siêu nhìn vào mắt nàng, sau đó gật đầu.Lâm Thi Vũ hít một hơi thật sâu, nói:"Được, chúng ta đi thôi, chị tin tưởng em sẽ không làm chuyện điên rồ!"Lâm Siêu nắm bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng, bước ra ngoài hành lang trải thảm đỏ, hướng lầu ba đi đến, rất nhanh, đã tới một nơi bố trí tựa như lầu ba, dừng lại trước một căn phòng nằm ở giữa bên tay phải.Lâm Thi Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Siêu, không hiểu vì sao nhưng không có mở miệng hỏi, sợ kinh động người ở trong phòng, sau đó nàng nhìn thấy một màn thần kỳ, em trai mà nàng ôm ấp từ nhỏ, lục lọi chỗ lỗ khóa trong chốc lát, rất nhanh, Chip khóa cảm ứng từ màu đỏ chuyển thành màu xanh.Két một tiếng, cửa phòng vô thanh vô tức mở ra.Nàng rút cuộc rõ ràng, Lâm Siêu mở cửa phòng của nàng như thế nào rồi.Từ lúc nào em trai mình học được những thứ kỹ xảo trộm cắp này? Nàng chợt phát hiện, mình không thật sự hiểu rõ người em trai thân thuộc từ nhỏ đến lớn này.Lâm Siêu nắm tay nàng, tiến vào trong phòng, đóng cửa lại.Lúc còn ở ngoài cửa, hắn thông qua khứu giác cảm ứng, cảm nhận được khí tức nhân loại trong căn phòng , người đó đang ở gian phòng tận cùng bên trong, khí tức nhân loại tỏa ra từ mùi mồ hôi nhàn nhạt trên chăn đệm, hiển nhiên người này đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, cho nên hắn có thể thong dong mở cửa, không cần lo lắng bị người ở bên trong nhìn thấy kinh hô, làm bại lộ hành tung của mình.Hắn không sợ hành tung bị bại lộ, chỉ là khi không cần thiết, hắn không muốn giết người.Sau khi vào bên trong, vượt qua đoạn hành lang gấp