Lâm Siêu gật gật đầu không nói gì cả. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một người khách qua đường mà thôi, chờ trời sáng hắn sẽ bỏ đi.Diệp Phỉ thấy Lâm Siêu không tự giới thiệu bản thân nên nghĩ rằng hắn đang cảm thấy lo lắng, cô an ủi:- Anh nghỉ ngơi trước đi, ban nãy chắc đã mệt lắm rồi. Hai người này đều là người thân của anh ư?Lâm Siêu gật đầu.Lâm Thi Vũ không có phản ứng gì nhưng Phạm Hương Ngữ khi thấy hắn gật đầu thì trong lòng bỗng giật nảy. Bởi vì Diệp Phỉ nói là người thân, nó bao gồm cả cô ả luôn...- Hừ! Ai muốn làm người thân của tên ác ma này cơ chứ, đợi sau khi mình tiến hóa sẽ chà đạp hắn mỗi ngày một trăm lần!Phạm Hương Ngữ hung dữ nghĩ thầm.Diệp Phỉ để ý cả ba người đều đang mặc quần áo mỏng nên lập tức cởi chiếc khăn quàng cổ xuống đeo lên người Lâm Thi Vũ, cô cảm thấy đau lòng, nói:- Còn lạnh nữa không?Lâm Thi Vũ lắc đầu.- Lại đây ngồi hơ lửa đi.Diệp Phỉ dẫn ba người Lâm Siêu đến bên cạnh đống lửa, cô nói với một cô gái mặc đồng phục nữ sinh:- Tiểu Lệ, em ngồi dịch ra bên kia đi, mọi người dồn lại với nhau nào.Cô nữ sinh kia dù không tình nguyện nhưng vẫn đứng lên chuyển sang chỗ khác.- Cảnh sát Diệp, hôm nay không tìm được thức ăn sao?Lúc này, một người phụ nữ trung niên lo lắng hỏi Diệp Phỉ. Ở bên cạnh là một bé gái khoảng mười một, mười hai tuổi đang ngồi dựa đầu vào vai cô ta, nhìn khuôn mặt của hai người thì chắc rằng họ là mẹ con.Diệp Phỉ lắc đầu, cô áy náy nói:- Thực xin lỗi, hôm nay đám quái vật ở con phố đối diện hơi nhiều nên muốn đi vào siêu thị rất khó. Ngày mai tôi sẽ thử lại lần nữa.Nghe thấy lời cô, sắc mặt của tất cả mọi người đang ngồi hơ lửa đều trở nên chán nản hơn mấy phần.- Mẹ ơi, con đói quá...Cô bé mười một, mười hai tuổi khẽ nức nở, nó nói một cách yếu ớt.Người phụ nữ trung niên vỗ nhẹ lên lưng nó rồi an ủi mấy câu. Nhưng ngay sau đó, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Phỉ một cách khẩn cầu, nói:- Cảnh sát Diệp, cô không còn chút thức ăn nào ư, chỉ cần một ít thôi cũng được.Trên mặt Diệp Phỉ hiện lên vẻ không nỡ, cô lấy từ trong người ra một viên kẹo sữa hình con thỏ, nói:- Chỉ còn một viên cuối cùng thôi đó, mau cho đứa bé ăn đi.Người phụ nữ trung niên vội vàng nhận lấy rồi nói cảm ơn không ngừng.Lâm Thi Vũ nhìn thấy cảnh này thì trong lòng bỗng cảm thấy rất rung động. Cô không ngờ những người may mắn còn sống sót này lại có cuộc sống khó khăn và bần tiện như vậy. Thế mà cô... Mỗi ngày cô đều có cơm ngon canh ngọt, có kẹo bánh để ăn vặt, lúc nào cũng được sử dụng nguồn nước tinh khiết và còn được tắm rửa, hưởng thụ chiếc giường ấm áp nữa chứ.Tất cả những thứ này đều là do Lâm Siêu mang lại.Nếu như không có người em trai này, có lẽ cô sẽ giống như những người này, sống sót như một con côn trùng bé nhỏ mà thôi.Nhìn bé gái kia vừa nhận được viên kẹo sữa còn chưa kịp bóc hết vỏ giấy đã cho thẳng vào mồm. Trong lòng cảm thấy khá thương xót, cô theo bản năng thò tay vào trong túi muốn lấy mấy viên sô-cô-la mà mình vẫn hay ăn vặt ra để cho nó.Nhưng, tay cô bỗng nhiên bị nắm lại.Lâm Siêu nhìn cô, hắn lắc đầu nhè nhẹ.Lâm Thi Vũ cảm thấy hơi ngỡ ngàng. Mặc dù cô hiểu ý của Lâm Siêu nhưng cô không rõ tại sao hắn lại làm như vậy. Bọn họ kiếm thức ăn rất dễ dàng, đối với những người bình thường may mắn còn sống thì đám hủ thi trong siêu thị và những khu dân cư đúng là một cơn ác mộng. Thế nhưng, trong mắt bọn họ thì chúng chả là thứ gì cả.Hiện giờ, chỉ cần cô bỏ ra một chút lương thực là có thể cứu được những người này rồi, việc này giống như tiện tay mà thôi.Cô không hiểu tại sao Lâm Siêu lại không cho mình làm vậy. Tuy nhiên, mặc dù không tìm ra lý do nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng hắn.Mấy người khác nhìn cô bé ăn kẹo mà cổ họng tự nuốt nước bọt.Diệp Phỉ thở dài, cô ngồi ở bên đống lửa để sửa ấm.Vì bọn họ đang ở trong một tầng hầm rộng nên tiếng nhai kẹo của cô bé rất vang. Dường như người phụ nữ trung niên ý thức được việc đó nên cô khẽ đẩy đẩy bé gái muốn bảo nó nhỏ tiếng nhai và ăn nhanh lên.Bé gái liền nuốt nhanh chiếc kẹo xuống bụng.Mọi người ngồi bên đống lửa đói tới mức đã không có sức để nói chuyện nữa. Tất cả chỉ ngồi nhìn ngọn lửa đang cháy đến xuất thần, mỗi người đều nghĩ đến tương lai và vận mệnh của mình... Hoặc là, còn có tương lai nữa hay không.Trong khung cảnh rất yên tĩnh bỗng phát sinh một việc kinh hoảng. Một người thanh niên bình thường ngồi bên cạnh Diệp Phỉ bỗng đứng lên, những người còn lại đang nhìn ngọn lửa đến xuất thần cũng chẳng chú ý tới. Chỉ đến khi nghe thấy tiếng quát kinh sợ của Diệp Phỉ thì bọn họ mới rối rít ngẩng đầu lên nhìn.Chỉ thấy trong tay người thanh niên này đang cầm một khẩu súng. Đó chính là súng của Diệp Phỉ!- Anh làm gì đó!Bộ ngực Diệp Phỉ phập phồng vì thở gấp, cô hoảng sợ nhìn gã.Người thanh niên chỉ họng súng về phía cô, vẻ mặt khá dữ tợn, nói:- Đừng tới đây, đừng tới gần đây!Ngoại trừ Lâm Siêu ra, tất cả mọi người đều ngây người không biết gã nổi điên làm gì.Diệp Phỉ