Tác giả: Lam Bạch Sắc
Editor: Mỏng
Tag: Hiện đại, đô thị, sủng, ngọt, ngược nhẹ, HE
Độ dài: 79C
Tình trạng: Hoàn Edit
Văn án:
Diệp Nam Bình, nhiếp ảnh gia có giá cao nhất ở Trung Quốc, lần đầu tiên chấp nhận phỏng vấn.
Đội của Tân Vãn Thành vất vả chụp lấy cơ hội này.
Diệp Nam Bình xuất hiện trước ống kính, mọi người đều than thầm:
Sao người cao cấp trong ngành lại… ngon miệng vậy.
Trước ống kính máy ảnh, anh theo thói quen cau mày né đi.
Cô lấy máy ảnh ra khỏi chân máy, đưa nó lại gần anh hơn:
“Anh hãy tưởng tượng như ống kính là người yêu anh, dùng ánh mắt vuốt ve nó.”
Anh nhìn vào máy ảnh theo lời cô nói, nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt lại nhìn cô với nụ cười vừa ngang tàng vừa xấu xa:
“Tưởng tượng em là người yêu anh thì có lẽ sẽ dễ hơn.”
________
????????????Lưu ý: có spoil, cân nhắc trước khi đọc????????????
Đầu tiên, mình muốn nói là đọc bộ này thật sự rất ấn tượng về nu9.
Nu9 Tân Vãn Thành là một cô gái thẳng thắn hiểu chuyện, lại vừa bướng bỉnh, có chút ngang ngạnh, dứt khoát, có niềm yêu thích chụp ảnh, khi quyết định chuyện gì thì sẽ làm tới cùng, 'không đụng tường thì sẽ không biết quay đầu', cầm lên được buông xuống được.
Na9 Diệp Nam Bình - nhiếp ảnh gia tài năng có cả một Studio do anh làm chủ, lạnh lùng chỉ coi trọng người có thực lực, từng là phóng viên chiến trường, mắc hội chứng PTSD, là một người bị quá khứ ràng buộc.
Ban đầu nu9 cố gắng tiếp cận na9 vì muốn đến gần đam mê chụp ảnh, sau mới phát hiện chính bản thân lại vì một chút ấm áp của na9 mà sinh ra thích anh. Một người luôn lạnh lùng như anh thỉnh thoảng lại lộ ra một chút ấm áp như vậy mới càng khiến người khác chịu không nổi.
Nu9 theo đuổi na9, na9 cũng nhiều lần tỏ ý là không thể, mặc dù bản thân cũng có cảm xúc vs nu9, cho đến một ngày nu9 cưỡng hôn na9 hôn đến trời đất quay cuồng, na9 chịu không nổi nữa, ổng mới đẩy nu9 ra kêu bả về đi, sau đó nu9 lại tiếp tục cưỡng hôn, ổng mới nói 'anh đã cho em cơ hội để về', sau đó...sau đó...hí hí hí
Trong đoạn tình cảm này của hai người, mình rất thương nu9, mình cảm giác cô ấy bỏ ra rất nhiều cho na9, dùng tất cả sự tự tin chân thành và ấm áp dành cho na9. Nhưng mà thật ra trong lòng na9 cô ấy chỉ xếp thứ hai. Chính na9 cũng cảm thấy anh không phải thích cô đến mức không thể sống thiếu cô.
Na9 lúc trẻ vì lý tưởng chụp ảnh đã đến vùng thường xuyên xảy ra nội chiến - Syria để thực hiện lý tưởng, cùng lúc đó bạn thân thời thơ ấu - Hứa An Bình cũng một mực đi theo, khi trở về cô bạn đó bị mất một chân, vì chuyện này mà na9 luôn áy náy và trách nhiệm với cô ấy, còn hứa nếu như không ai chịu lấy cô ấy thì anh sẽ chịu trách nhiệm. Na9 sau đó đã mắc hội chứng PTSD trong khoảng thời gian rất dài, mất ngủ nghiêm trọng, anh phải dùng thuốc rượu bia, thuốc lá mới có thể miễn cưỡng đi ngủ. Ngoài chuyện đó ra, na9 không hề có tình cảm trên mức bạn bè với cô ấy.
Hứa An Bình chính là nút thắt lớn nhất trong đời của na9, mình thấy không thương cũng không ghét cô này, cô ấy rất độc lập, luôn tràn ngập tự tin với bản thân, không muốn ngkh lo lắng cho mình, cho dù cô rất yêu na9 nhưng mà cô thà đẩy na9 ra xa chứ không hề muốn na9 vì áy náy và trách nhiệm mà dùng cả đời để trả giá. ( đừng ghét cô ấy )
Na9 đã bỏ rơi nu9 hai lần, cả hai lần đều là tin dữ của Hứa An Bình, nu9 lúc đó không khóc cũng không nổi giận, nhưng trong đầu đã hiện lên nhiều suy nghĩ miên man, sau lần thứ hai, cô chợt cảm thấy không còn đủ tự tin để giữ na9 ở lại nữa, lỡ như sau này chuyện này lại tiếp diễn thì phải làm sao ? Cô mệt mỏi, không muốn tiếp tục.
Rất đau lòng cho nu9, nhưng cô ấy không hề lụy tình, chia tay dứt khoát, không ầm ĩ, không nháo, dọn đi trong âm thầm, đến na9 còn tưởng cô giận dỗi cho đến khi cô xóa kết bạn, đổi số điện thoại và đi theo đuổi đam mê nhiếp ảnh, na9 mới nhận ra cô thật sự muốn thoát khỏi anh.
Đoạn sau na9 truy lại nu9, nút thắt về Hứa An Bình cũng đc giải quyết, nhưng con đường của na9 rất gian nan????????????, nhưng mà mình thấy na9 lúc bị nu9 bỏ rất đáng đời !!! Chỉ tiếc ngược nam hơi ít????
___
Truyện nhẹ nhàng, ngọt và sủng, chỉ hơi ngược xíu thôi, na9 vừa lạnh lùng nhưng mà cũng vừa ấm áp cũng khá là tinh ý, nu9 cũng vì một chút ấm áp mà sa vào lưới tình của na9, nói chung truyện hay lắm, cũng không hề cẩu huyết đâu, bạn nào muốn na9 có nyc thì đây ông ấy có tận 3ng, nhưng mà cũng hông xuất hiện, nên là truyện không tiểu tam gì hết, mọi nút thắt trong truyện đều đến từ hai nhân vật chính thôi, các bạn cứ yên tâm nhảy hố.
___
????Trích đoạn na9 từ chối nu9:
Cô quay lại nhìn anh.
Vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
“Thầy Diệp, anh hỏi em một vấn đề, em cũng có thể hỏi anh một vấn đề đúng không?”
Cô gái này, đúng là không chịu thua thiệt chút nào.
Diệp Nam Bình nhướng mày ý bảo cô nói tiếp.
Cô thật sự nói thẳng: “Anh thích kiểu con gái thế nào?”
“Hỏi chuyện này làm gì?”
“Nếu em nỗ lực, trở nên xứng với anh, anh sẽ thích em chứ.”
Cô nhìn vào mắt anh, nói.
Thổ lộ trắng trợn táo bạo thế này, Diệp Nam Bình thoáng nhíu mày.
Anh chưa từng gặp cô gái nào thẳng thắn như cô.
Thích cái gì thì tranh thủ cái đó, nghĩ muốn cái gì thì cứ việc nói thẳng, không hề quanh co lòng vòng.
Diệp Nam Bình không nhịn được mỉm cười. Nụ cười che giấu chút cay đắng.
Anh thu nụ cười lại, xoa xoa đầu cô:
“Ngoan. Đừng yêu tôi.”
Nói xong thì xoay người đi rót rượu.
___________
????Nu9 cưỡng hôn na9:
Đây đúng là anh biết, cô gái bướng bỉnh, nhận định chuyện gì thì chết cũng không quay đầu.
Nhưng đáng tiếc là, anh cũng bướng bỉnh.
Hai mắt nhìn nhau, xem ai ngoan cố hơn ai.
Diệp Nam Bình bắt đầu nhắn tin nhắn thoại cho nhân sự:
“Chấm công tháng này của Tân Vãn Thành…”
Không ngờ, những lời tiếp theo chưa nói đã bị một đôi môi chặn lại.
…
Làn môi nóng bỏng.
Hôn anh, rồi lại thoáng cách ra.
Khoảng cách tầm ba tấc.
Lon bia anh còn nắm trong tay bị bóp chặt lại, lon bia bị móp méo hẳn.
Anh lại không nói tiếng nào, chỉ nhìn cô.
Cô đứng từ trên cao nhìn xuống anh, ánh sáng trong mắt rực rỡ.
Cô nhìn anh, hỏi từng chữ một:
“Có phải không cay chút nào đúng không?”
Nụ hôn ngắn ngủi như vậy, anh làm sao phân biệt được cay hay không cay?
Ngay sau đó, môi cô lại rơi xuống.
Nụ hôn này gần như cạy mở hàm anh ra.
Rốt cuộc anh cảm giác được vị cay theo môi răng cô mà tiến vào hơi thở anh.
Sao mà không cay?
Đủ cay tới mức muốn trừ hết tiền lương của cô.
Anh lại không động đậy.
Không biết là bị vị cay này giữ chặt lại hay là, bởi hơi thở ngọt mềm mang theo hương rượu của cô…
...
Nhưng ngay khi cô định cạy mở khớp hàm anh, hủy diệt mọi phòng tuyến của anh thì trong nháy mắt, cô lại tách ra.
Môi dán môi, như có như không, cô hỏi anh:
“Sau này, để em ở bên anh được không?”
_______________
????Trích đoạn chia tay:
“Chúng ta kết hôn đi.”
Cô nói: Anh không đồng ý, chúng ta chia tay…
Anh nói: Đừng gây chuyện…
Cô cười nói: Được. Không gây chuyện.
Anh hỏi cô: Nghĩ gì?
Cô ngáp một cái nói: Em mệt rồi.
Khóe mắt cô vương giọt nước mắt, phảng phất như ngáp chảy nước mắt…
Nụ hôn triền miên xưa nay chưa từng có của cô trong buổi sáng.
Cùng với câu “tạm biệt” nói với anh khi rời đi…
Cô mệt rồi.
Cho nên, không cãi cọ, không gây rối, nói tạm biệt với anh…
______
Trình độ viết của mình không được tốt, sợ là hông truyền tải đc hết ý nghĩ của mình.
Nhưng cảm ơn mọi người đã đọc tới đây !
Thân ???? ~
Bình luận truyện