Thi trưởng lão hai con ngươi màu đỏ tươi như máu, cùng với tàn ảnh lúc trước của Yêu Tộc đại năng là Huyết Mâu Định Thần độc nhất vô nhị.
Như thế xem ra, tựa hồ là Thi trưởng lão được Yêu Tộc đại năng đoạt xá trùng sinh.
Bất quá, đối với những kẻ tu hành cao thủ có một chút lý giải đều sẽ không cảm thấy Thi trưởng lão bị đoạt xá. Đoạt xá nếu dễ dàng như …đi chợ, Hoa Vận cũng không tại mộ lớn mưu đồ nghìn năm. Yêu Tộc cũng không có khả năng vì điều đó mà mai danh ẩn tích trên vạn năm.
Trùng sinh đoạt xá thoạt nghe tưởng rằng không có chuyện gì khó khăn, kỳ thật không phải là chuyện dễ. Mỗi một người đều là độc nhất vô nhị, trên hai người chắc chắn sẽ có những điểm khác nhau, huyết mạch bất đồng, thể chất bất đồng, Linh Hồn bất đồng… chỗ bất đồng đó sẽ để cho giữa hai người không có cách nào dung hợp.
Đoạt xá về sau, Linh Hồn có hay không cùng với thân thể hoàn mỹ dung hợp đây là mấu chốt lớn nhất, hầu như có thể nói, mỗi người thân thể cùng Linh Hồn là một sự dung hợp hoàn mỹ nhất, nếu như đột nhiên từ bên ngoài có một Linh Hồn của người khác đến muốn đoạt xá, tất nhiên sẽ cùng Linh Hồn bản thân phát sinh xung đột kịch liệt, dù cho ban đầu có thành công đem Linh Hồn bản thân áp chế thì như thế nào mới có thể cùng thân thể dung hợp hoàn mỹ, hoàn toàn khống chế?
Quá trình này thống khổ lại cực kỳ khó khăn, hầu như rất khó hoàn thành, ngàn vạn năm qua, có thể đoạt xá trùng sinh cường giả chỉ có thể rải rác đếm được. Dù cho tại sách cổ ghi chép cũng cực kỳ hiếm thấy, phóng nhãn Thiên Kiếm Tông nghìn năm, phóng nhãn Tấn Quốc mấy nghìn năm tựa hồ cũng chỉ có một hai người miễn cưỡng thành công, nhưng cũng chỉ duy trì độ mười năm thì thân thể và Linh Hồn phát sinh xung đột, thân tử linh tiêu.
Giờ phút này, Thi trưởng lão thoạt nhìn thật giống như được Yêu Tộc đại năng tàn hồn đoạt xá, toàn bộ trên người Yêu khí tràn ngập, cực kỳ quái dị.
“Ta bây giờ nên gọi ngươi là Thi trưởng lão hay là Yêu Tộc?” Tô Hạo mặt không biến sắc, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người Thi trưởng lão.
“Tô Hạo a Tô Hạo, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta bị đoạt xá hay sao? Đoạt xá khó khăn như thế nào chẳng lẽ ngươi còn không biết? Thật sự là quá ngây thơ.” Thi trưởng lão phát ra tiếng cười kèn kẹt, giọng nói lạnh như băng.
“Thi lão đầu, ngươi toàn thân Yêu khí tràn ngập, người không giống người, quỷ không giống quỷ, nói tóm lại là chẳng giống con giáp nào cả. Như vậy còn có thể trở thành Đại trưởng lão của Thiên Kiếm Tông ta sao? Ngươi mới thật sự là Yêu Tộc, còn không cúi đầu chịu trói.”
Bỗng nhiên, Diệp Vân dưới đài hét lớn một tiếng, lập tức ánh mắt của hắn rơi vào trên người Yến Trường Xuân, cất cao giọng hỏi:” Tông chủ đại nhân, ngài thấy thế nào?”
Yến Trường Xuân sắc mặt nghiêm trọng, hắn hiển nhiên cũng thật không ngờ Thi trưởng lão lại biến thành bộ dáng như vậy. Chuyện hôm nay tuy rằng hắn đã sớm biết được, cũng nằm trong dự tính, nhưng dù thế nào cũng thật không ngờ lại biến thành tình huống thế này, rõ ràng Tô Linh mang Yêu Tộc Huyết Mạch nhưng lại không có bất kỳ dấu hiệu yêu hóa nào, mà tth lại đứng ra thừa nhận nàng đến từ Hi Linh Yêu Tộc. Quan trọng nhất là Thi trưởng lão dã tâm bừng bừng lại thi triển ra yêu tộc thần thông, hy sinh thọ nguyên triệu hoán ra Yêu Tộc đại năng tàn hồn. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải xử lý như thế nào mới tốt.
“Thi trưởng lão, ngươi triệu hoán ra Yêu Tộc đại năng tàn hồn, nên cho mọi người một cái công đạo a?” Yến Trường Xuân thở sâu, lạnh lùng quát.
“Yến Trường Xuân, ngươi đừng nghe tiểu tử này ăn nói bậy bạ, ta làm sao có thể triệu hoán ra Yêu Tộc đại năng tàn hồn, tàn hồn này chính là tiền bối của tộc chúng ta, chẳng qua là tu luyện thuật pháp có chút không giống người thường mà thôi, đừng nghe người bên ngoài ăn nói bậy bạ.” Thi trưởng lão cười lạnh liên tục.
“Thi lão đầu, da mặt của ngươi quả thật là dày, nó cũng dày như mấy thằng chuyên “chôm truyện” của người khác về post lên mà không ghi nguồn với người dịch. Ngươi ngày hôm nay nếu không chết thì ngày sau đi lại trên giang hồ cũng không cần tu vi gì cả, ai đánh ngươi cứ đưa mặt ra đỡ bảo đảm đối phương bị phản đam mà chết. Chỉ cần dựa vào gương mặt này, à không, dựa vào cái không biết xấu hổ là có thể đi khắp thiên hạ rồi, ở đâu cũng có thể đi.” Diệp Vân cười ha hả, hết sức trào phúng.
“Tiểu tử muốn chết, chờ ta đem Tô Hạo chém giết, nhất định phải cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.” Thi trưởng lão giận dữ đến xịt khói, toàn thân tràn ngập Yêu khí nhàn nhạt màu đen, đôi mắt màu máu càng ngưng thực sát ý như đao, tực hồ muốn chém rách hư không.
“Bớt nói nhảm đi, có bản lĩnh thì xuống đây cùng ta một trận chiến.” Diệp Vân lớn tiếng hô, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua Thi trưởng lão, tựa hồ không để hắn vào mắt.
“Muốn chết.” Thân hình Thi trưởng lão lóe lên, biến mất trong hư không sau đó xuất hiện phía trên Diệp Vân, hai tay kéo một phát, toàn thân Yêu khí huyễn hóa thành một thanh trường đao màu đen chém xuống đầu Diệp Vân.
Tiếng sấm nổ ùng oàng, điện quang lập lòe.
Sau một khắc, thanh trường đao hung hăng chém xuống, trực tiếp đem Diệp Vân chém thành hai nửa.
Uy lực còn lại của đao mang không giảm, tiếp tục chém xuống quảng trường trên mặt đất, một âm thanh trầm đục vang lên, chỉ thấy một cái khe rãnh sâu vài trượng xuất hiện.
Chẳng qua là, theo như tưởng tượng huyết nhục sẽ văng tung tóe, xí quách rơi ra từng khúc cũng không có xuất hiện, thân thể Diệp Vân giống như quang ảnh từ từ tiêu tán, cùng lúc đó ở khoảng cách không đầy mười trượng, thanh âm đầy trào phúng của Diệp Vân lại bồng bềnh đến.
“Cái này là yêu thuật thần thông sao? Cũng chả có gì đặc biệt.”
Huyễn Diệt Lôi Quang Độn!
Diệp Vân đã sớm tính đến Thi trưởng lão nhịn không được sẽ ra tay, ngay khoảnh khắc khi thân thể Thi trưởng lão biến mất trên Tài Quyết