Dịch: aluco
Đại kiếm trì trệ, ngừng lại trên không trung.
Thanh âm âm u quanh quẩn trên không trung, một cỗ uy lực sâm nghiêm theo thanh âm truyền đền, đem cả không gian bao phủ, khóa một kiếm này lại.
Tu vi đến bực này quả thực kinh người.
Thất trưởng lão chính là Kim Đan Cảnh nhị trọng cường giả, Thiên Sinh Nhất Kiếm mặc dù không có tu luyện tới cực hạn nhưng cũng vượt xa không gian tưởng tượng. Một kiếm này ngay cả Kim trưởng lão còn không thể ngăn cản được chứ đừng nói chi là người bên ngoài.
Nhưng mà, một kiếm uy thế trầm trọng như thế chỉ bằng vào giọng nói quát bảo của một người lập tức dừng lại trên không trung, không có cách nào hạ xuống mảy may, quả thực là khó có thể tưởng tượng.
Sắc mặt Thất trưởng lão cực kỳ nghiêm trọng, trong mắt hiện ra một tia kinh hãi. Với tu vi của hắn, tại Thiên Kiếm Tông còn có người có thể dễ dàng áp chế như thế, cái này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến.
Mọi người đều kinh sợ, nhìn xem hai người đang đứng trên không trung với vẻ mặt khó có thể tin, thần sắc mỗi người mỗi vẻ.
Những đệ tử có tu vi hơi thấp thì trên mặt lộ ra vẻ mê mang, bọn hắn rất nghi hoặc tại sao tại thời khắc này Thất trưởng lão đột nhiên thu tay lại, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói mà hắn không dám tiếp tục công kích? Điều này hiển nhiên không phải là tính cách của Thất trưởng lão, đặc biệt là những đệ tử của Thất trưởng lão tại Thiên Kiếm Tông.
Nhưng mà, trong mắt của đám người Yến Trường Xuân lại đầy vẻ ngưng trọng cùng kinh hãi . Bọn họ đều có tu vi là Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ, tự nhiên có thể nhìn ra điểm mấu chốt tinh diệu trong đó.
Không phải Thất trưởng lão không muốn chém xuống mà là không chém xuống được, một cỗ lực lượng thần kỳ đã phong tỏa không gian, hai người căn bản là không thể nào nhúc nhích.
Tu vi này đến bực nào, quả thực là khó có thể tin, chỉ sợ vị sư huynh theo như lời của Mai Nghiễn Sinh có đến đây cũng không thể nào có chiến lực như thế.
“Tất Hạo, thì ra ngươi vẫn còn sống.”
Thanh âm của Thất trưởng lão vang lên, quanh quẩn trong không trung.
Bỗng nhiên, Yến Trường Xuân khẽ giật mình, lập tức sắc mặt đại biến, hắn nhìn vào hư không với vẻ mặt khó tin, khóe miệng hơi hơi co rúm.
“Thất trưởng lão, người nói cái gì?”
Thất trưởng lão nhìn hắn và thở dài, nói:” Ngươi không có nghe lầm, ta nói là Tất Hạo, sư phụ của sư phụ ngươi, chính là sư tổ của ngươi.”
Yến Trường Xuân căn bản không thể tin những gì Thất trưởng lão vừa nói ra, giọng nói run rẩy:” Thất trưởng lão người đừng có ăn nói nói lung tung, sư tổ lão nhân gia người đã sớm chết đi cách đây trăm năm nay rồi, căn bản là không còn trên nhân thế.”
Thất trưởng lão bất đắc dĩ cười khổ, nhìn vào hư không chậm rãi nói:” Tất Hạo, ngươi còn không ra?”
Tất Hạo, ngươi còn không ra!
Thanh âm của Thất trưởng lão trên không trung truyền bá ra ngoài, tiếng nói vang vang, kéo dài không dứt.
“Lão Thất, luận về bối phận ngươi so với ta nhỏ hơn, dám gọi thẳng tên ta có chút quá đáng.”
Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện rung động, lập tức hơi hơi nhộn nhạo như gợn sóng. Chỉ thấy từ chỗ rung động đó một bóng người chậm rãi thoáng hiện ra.
Râu tóc trắng noãn, áo bào trắng như tuyết, một lão giả tóc bạc mặt mày hồng hào xuất hiện giữa không trung, lẳng lặng đứng đấy.
Ánh mắt của lão giả rơi vào khoảng trồng giữa Thất trưởng lão cùng Kim trưởng lão, tay phải hắn điểm nhẹ ra, một thanh âm răng rắc vang lên tựa hồ không gian vỡ nát.
Ngay sau đó, chỉ thấy chuôi đại kiếm của Thất trưởng lão khẽ rung lên, trên không trung kéo lê một đạo lưu quang sau đó rơi vào tay Thất trưởng lão.
“Nhị sư huynh, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện.” Kim trưởng lão thấy lão giả xuất hiện, cúi người hành lễ.
“Tiểu Kim, ngươi gọi ta là Nhị sư huynh, như vậy chẳng phải là lão Thất so với ta còn lớn hơn?” Tất Hạo mỉm cười, bước vào giữa hai người.
“Lão Thất hắn mà nghĩ đến tôn ti trật tự? Đừng nói là Nhị sư huynh ngươi, nếu là lão nhân gia có tái thế chỉ sợ lão Thất cũng sẽ gọi thẳng tên ra.” Kim trưởng lão nhàn nhạt nói ra.
“Chuyện đó cũng không phải là không có, tính tình lão Thất vốn là như thế, cứ mặc kệ hắn đi.” Tất Hạo ừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía mọi người.
Trong mắt Yến Trường Xuân hiện lên vẻ khó có thể tin, thân thể hắn kịch liệt run rẩy, bỗng nhiên mãnh liệt bay lên và rơi xuống trước người Tất Hạo.
“Trường Xuân bái kiến sư tổ.”
“Đứng lên đi, ta ẩn nấp trăm năm, giả chết lánh đời, cũng không trách ngươi được. Nhớ năm đó, thời điểm mà ta thu sư tôn ngươi nhập môn thì hắn mới chỉ là một tên tiểu gia hỏa, không thể tưởng được nhoáng cái đã trăm năm qua đi, thậm chí ngay cả ngươi cũng đã leo lên đến vị trí tông chủ.” Tất Hạo vẫy vẫy tay, đối với gã đồ tôn Yến Trường Xuân này hắn cũng không có nửa phần cảm tình.
Yến Trường Xuân đứng lên, nhìn xem dung mạo của Tất Hạo mà trong lòng cảm thán. Hắn mặc dù là đồ tôn của Tất Hạo nhưng lại chưa từng bái kiến qua Tất Hạo, chẳng qua là thời điểm sư tôn truyền thụ thần thông tuyệt học, đã nghe lão nhân gia nhắc đến vô số lần. Hơn nữa tại chính giữa mật thất của sư tôn có treo một bức họa của Tất Hạo, người trong bức họa giống lão giả trước mặt như đúc.
Nhưng mà theo như lời của sư tôn hắn, Tất Hạo hơn trăm năm trước đã đi “bán muối”, thân tử linh tiêu. Hai mươi năm trước, sư tôn của Yến Trường Xuân trùng kích Kim Đan Cảnh thất bại, tẩu hỏa nhập ma, cỡi hạc chầu trời.
Không thể tưởng được hôm nay lại nhìn thấy người đã được cho là chết đi cách đây cả trăm năm, sư tổ Tất Hạo. Giờ phút này tâm tình của hắn quả thật không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ.
Tất Hạo vừa ra tay đã áp chế cả hai cao thủ Kim Đan Cảnh, tu vi như thế thật không thể tin nổi, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của mọi người.
Diệp Vân nhìn vào lão giả đang đứng giữa hư không, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác nguy cơ không thể giải thích nổi.
Trò khôi hài này của Thiên Kiếm Tông, xem ra người đứng giật dây đằng sau chính là lão giả có địa vị cao vô cùng này, Tất Hạo. Hắn đợi đến thời điểm Thất trưởng lão ra tay đả thương Kim trưởng lão thì đột nhiên ra tay, cứu Kim trưởng lão. Bởi vậy có thể thấy hắn cũng không phải cùng một đường với mình, đối mặt với một nhân vật mạnh như thế, cục diện sẽ có bao nhiêu cải biến đây?
Tô Linh tựa hồ cũng cảm nhận được lo lắng của Diệp Vân, bàn tay nhỏ bé không biết từ lúc nào nắm chặt lấy bàn tay của Diệp Vân, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Tô Ngâm Tuyết cũng đứng ở