Hỏa Vân Thánh Giả bị năm người vây quanh nhưng trên mặt không có chút nào sợ hãi vẫn bình tĩnh thong dong như trước, trong ánh mắt thậm chí hiện lên một tia trào phúng cùng khinh thường, dường như vây quanh hắn không phải là năm tên cao thủ Kim Đan Cảnh mà chỉ là năm con…kiến hôi.
“Còn có thêm tên nào nữa hay không?” Hỏa Vân Thánh Giả nhàn nhạt hỏi.
“Hặc hặc, Hỏa Vân Thánh Giả ngươi thật cho rằng vượt qua thất trọng đại kiếp nạn là có thể vô địch hay sao? Thật sự là ngây thơ. Hôm nay bị chúng ta vây khốn thì ngươi có chắp cánh cũng khó thoát. Bất quá hôm nay ta có thể mở ra cho ngươi một con đường sống, chỉ cần dâng lên năm miếng Kim Đan đang cầm trong tay, hơn nữa đem tất cả công pháp, đan được, tài liệu, pháp bảo,… đưa hết ra đây sau đó tự chặt một tay thì ta có thể thả cho ngươi rời đi.” Tất Hạo liên tục cười lớn, trong mắt hắn thì Hỏa Vân Thánh Giả đã là cá nằm trên thớt tùy ý chặt chém.
“Ta hỏi một câu nữa, thật sự là không còn ai nữa phải không?” Hỏa Vân Thánh Giả lạnh lùng đảo qua mặt của Tất Hạo, hỏi lại một lần nữa.
“Nói nhảm nhiều quá, đã có năm người chúng ta đây không cần ai nữa.” Đoàn Viêm tuy rằng đã hơn hai trăm tuổi nhưng mà tính tình vẫn nóng nảy như trước, nghe vậy quát lên một tiếng đầy phẫn nộ, vầng sáng trong tay lóng lánh, muốn xông thẳng đến.
“Đừng vội, chúng ta cho hắn lựa chọn.” Đỗ gia lão tổ vẫy vẫy tay, ngăn trở Đoàn Viêm.
“Đúng vậy, dù sao tu luyện đến Kim Đan cực kỳ không dễ, vượt qua thất trọng đại kiếp nạn lại càng không dễ, không phải trời cao có đức hiếu sinh sao, chính là trên người của Hỏa Vân Thánh Giả sẽ phải có một chút lĩnh ngộ đặc biệt đối với Thiên Đạo chí lý.” Tề Dương Tông lão tổ Tưởng Hướng gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tham lam.
“Lời nói của Tưởng Hướng lão đệ không sai, ngoại trừ pháp bảo cùng công pháp thì Hỏa Vân Thánh Giả ngươi đối với Thiên Đạo lĩnh ngộ cũng đem giao ra đây, bằng không đợi khi chúng ta bắt thì sẽ thi triển thủ đoạn sưu hồn, loại đau đớn này chắc hẳn là ngươi đã từng nghe nói qua rồi.” Con mắt Tất Hạo híp lại, gật đầu nói.
Kim trưởng lão tu vi khá thấp, hắn căn bản không có tâm tư đi bức bách Hỏa Vân Thánh Giả, vì tu vi yếu nhất nên trong lòng hắn chỉ suy nghĩ làm thế nào có thể giữ được tính mạng trong cuộc chiến này, dù sao cao thủ Kim Đan Cảnh thất trọng nếu như phản công trước khi chết thì nhất định sẽ nhằm vào hắn.
“Nhị sư huynh đừng có dài dòng với hắn, bày trận đi.” Kim trưởng lão lạnh giọng quát, chỉ có bố trí trận pháp đem tất cả lực lượng của mọi người tương liên* với nhau cùng một chỗ thì hắn mới có thể ngăn cản được Kim Đan thất trọng Hỏa Vân Thánh Giả trùng kích.
*tương liên: liên kết hỗ trợ
“Cũng tốt, bày trận.”
Tất Hạo hét lớn một tiếng, trong khoảnh khắc thân hình lóng lánh, mấy đạo Pháp bảo trong tay bắn ra tập trung giữa hư không, lơ lửng bất động.
Tưởng Hướng cùng đám người Đoàn Viêm nghe vậy cũng không do dự chút nào, vầng sáng trong tay lóng lánh, mấy đạo Pháp Bảo bắn vào không trung.
Chỉ trong nháy mắt trọn vẹn mười lăm kiện Pháp Bảo rơi quanh năm người, vầng sáng lóng lánh liên kết năm người lại tập trung vào một quang ảnh sáng chói chính giữa.
“Ngũ Hành phục ma trận!”
Tất Hạo hét lớn một tiếng, trong khoảnh khắc quang hoa lớn mạnh, trên không trung xuất hiện năm tượng thần đứng sừng sững giữa hư không.
Năm tượng thần như năm tòa núi nhỏ, mỗi một tòa có một hình thái khác nhau, có cái trợn mắt nhìn, có cái bình tĩnh thong dong, có cái mặt mũi hiền lành, có cái âm trầm quỷ dị, chỉ có một tòa không nhìn thấy rõ gương mặt, toàn thân nổi lên quang mang kim sắc nhàn nhạt.
“Ồ, không thể tưởng được một địa phương nhỏ không ai biết đến của Tấn quốc lại tồn tại Ngũ Hành phục ma trận, bất quá cái này chỉ là bản không hoàn chỉnh của tiểu Ngũ Hành phục ma trận, căn bản không được coi là Ngũ Hành phục ma.” Ánh mắt Hỏa Vân Thánh Giả đảo qua, không có chút nào sợ hãi ngược lại trên mặt còn hiện lên vẻ vui mừng.
“Ngũ Hành phục ma này chính là bổn tọa trăm năm trước ngẫu nhiên lấy được từ một tòa kỳ trận, hàng ngàn năm trước đã chôn vùi ở thế gian, hôm nay mới xuất hiện thì ngươi làm sao biết được?” Tất Hạo hừ lạnh một tiếng.
“Ta làm thế nào biết được ngươi không cần biết, bất quá nếu là hôm nay mới xuất ra thì làm thế nào để bọn họ có thể kết trận? Chỉ sợ vừa rồi ngươi dùng Thần Niệm truyền thụ cho bọn hắn, lúc này mới bố trí ra.” Hỏa Vân Thánh Giả nhàn nhạt nói ra.
“Đó là tự nhiên, chúng ta đều là tìm hiểu Không Gian Pháp Tắc của Kim Đan Cảnh cường giả, một pháp trận tất nhiên có thể hiểu được.” Đoàn Viêm cười to nói.
“Đúng vậy, ngươi cũng là Kim Đan Cảnh cường giả chẳng lẽ không biết đối với lĩnh ngộ trận pháp có tốc độ thần tốc sao?” Tưởng Hướng lạnh lùng nói.
Trong mắt Hỏa Vân Thánh Giả mang theo một tia thương cảm nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng nói:” Ngũ Hành phục ma trận chính là sát trận thời thượng cổ Nhân tộc tuyệt thế cường giả dùng để đối kháng Ma tộc, há lại để cho bọn gia hỏa không ra gì như các ngươi có thể nắm giữ? Còn nữa, cái trận pháp tiểu Ngũ Hành phục ma không đầy đủ này mà cũng dám xưng là trận pháp, thật sự là không biết sống chết.”
“Bớt nói nhảm đi, tên gia hỏa ngu xuẩn này, đem hắn giết chết để lấy Kim Đan .” Lông mày Đỗ Hoa Sinh chau lên, tượng thần trên đỉnh đầu hắn trợn mắt như Kim Cương trong khoảnh khắc phát ra tiếng gầm giận dữ, giống như mưa bão sấm chớp nổi lên, đem cả bầu trời nổ tung lung lay sắp đổ.
“Ngũ Hành phục ma, vạn thánh tụ lực!”
Năm người Tất Hạo đồng thời hét lớn một tiếng, chỉ thấy năm tòa tượng thần trên đỉnh đầu bọn họ lập tức bộc phát ra hoa quang chói mắt, mỗi một đạo hào quang đều ẩn chứa uy năng đã đạt đến cảnh giới cường hãn đến khó tin. Nếu có thể tinh tế cảm ngộ được thì sẽ phát hiện mỗi một đạo hào quang đều là do tu vi của năm người tụ họp cùng một chỗ mới có thể có được, nhưng mà quang mang như thế lại đồng thời xuất hiện năm đạo, chia làm năm phương hướng nhắm phía Hỏa Vân Thánh Giả nhanh chóng bắn tới.
Hỏa Vân Thánh Giả mặc dù là Kim Đan Cảnh thất trọng Địa Kiếp Cảnh, chẳng qua Kim Đan thất trọng cùng lục trọng lực lượng thuần túy cũng không chênh lệch bao nhiêu, Kiếp Cảnh ưu thế ở chỗ vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, thần hồn đã hoàn toàn ngưng luyện, Kim Đan trong sức mạnh Lôi Kiếp xuất hiện một ít rạn nứt, những vết rạn này theo thời gian trôi qua cùng với lĩnh ngộ Thiên Đạo mà triệt để nứt vỡ,