Thế Giới Tiên Hiệp

Bạo Nguyên Đan


trước sau

Dịch: aluco

“Giả vờ giả vịt?” Trong lòng Diệp Vân tràn đầy kinh ngạc, chỉ suy nghĩ một chút đã minh bạch, Hỏa Vân Thánh Giả mặc dù là Kim Đan thất trọng cường giả nhưng mà đối mặt với Ngũ Hành Phục Ma Trận của đám người Tất Hạo bố trí thì dù cho có phá giải được cũng phải trả một cái giá thật lớn là điều tất nhiên, hiện tại thần hồn cùng chân khí của hắn bị tiêu hao thật lớn cũng là chuyện bình thường.

“Sư tôn, có lẽ chúng ta có cơ hội ly khai.” Diệp Vân quay người lại nhỏ giọng nói.

Thất trưởng lão cùng Tô Hạo nhìn hắn có chút khó hiểu.

“Đám người Tất Hạo cũng không bị tổn thương quá nặng, mà Hỏa Vân Thánh Giả tuy rằng phá giải được Ngũ Hành Phục Ma Trận chắc hẳn cũng tiêu hao không nhỏ, giữa bọn họ chắc chắn sẽ còn một trận chiến, rất có thể hai bên sẽ lưỡng bại câu thương, dù cho Hỏa Vân Thánh Giả có thắng được thì thực lực cũng trăm không còn được một.” Diệp Vân thấp giọng giải thích.

“Trăm không còn lại một là như thế nào? Thần thức ấn ký trên người Linh nhi lại không có cách nào tiêu trừ.” Tô Hạo chau mày, thấp giọng trả lời.

“Nếu như bọn hắn lưỡng bại câu thương, mặc dù trên người Linh nhi có thần thức ấn ký của bọn hắn nhưng khi tu vi của bọn hắn đại giảm thì cảm ứng khoảng cách sẽ ngắn lại, chỉ cần chúng ta chạy qua khỏi khoảng cách ấy thì chúng sẽ không thể cảm ứng được, tối thiểu có thể kéo dài một ít thời gian, sau đó chỉ cần nghĩ biện pháp đem thần thức ấn ký trên người Linh nhi tiêu trừ đi là xong.” Diệp Vân nhanh chóng nói ra.

Trong mắt Thất trưởng lão cùng Tô Hạo tràn đầy kinh ngạc, lời nói của Diệp Vân tự nhiên có một chút đạo lý.
Chẳng qua Diệp Vân chỉ là một thiếu niên xuất thân từ thị trấn nhỏ xa xôi, tu luyện cũng chỉ có thời gian mấy năm, khoảng cách đến Kim Đan Cảnh còn một khoảng cực xa làm sao có thể hiểu được những thứ này?

Tất nhiên là Diệp Vân không biết những thứ này, chẳng qua là khoảnh khắc Hỏa Vân Thánh Giả phá vỡ Ngũ Hành Phục Ma Trận Kiếm Đạo lão tổ liền lên tiếng nhắc nhở, bảo cho hắn biết hiện tại có lẽ là một cơ hội.

Tu vi chân thật của Kiếm Đạo lão tổ cường hãn đến trình độ nào, Diệp Vân không có cách nào đánh giá được. Lão nhân này hiện nay chỉ có một phần ba thần hồn, rất nhiều trí nhớ bị thiếu thốn nhưng lão đối với Kim Đan Cảnh, thậm chí là Nguyên Anh Cảnh cũng không xem trọng, như vậy tu vi chính thức của lão chắc hẳn cũng đã đạt đến Nguyên Anh Cảnh. Lão đã nói như thế hiển nhiên không phải là bắn tên không đích, hẳn là có chút đạo lý.

“Kim Đan Cảnh cao thủ đã vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp bố trí thần thức ấn ký nếu muốn tiêu trừ cực kỳ khó khăn, nếu chúng ta cứ như vậy chạy trốn hoàn toàn có khả năng tránh thoát được sự đuổi giết của bọn chúng, nhưng mà cũng chỉ là thời gian ngắn, chỉ sợ đến khi Hỏa Vân Thánh Giả khôi phục tu vi ngự kiếm mà đến dù cho chúng ta có chạy trốn đến chân trời góc biển cũng vô dụng. Không bằng thừa dịp bọn hắn có khả năng xuất hiện lưỡng bại câu thương lúc này, thừa cơ hội này tại đây đem ân ân oán oán trực tiếp giải quyết.”

Ngay thời điểm Thất trưởng lão cùng Tô Hạo muốn ra quyết định thì thanh âm của Thủy Thanh Huyên bỗng nhiên vang lên.

Ba người Diệp Vân khẽ giật mình tò mò nhìn về phía nàng, không phải không minh bạch lời nói của Thủy Thanh Huyên là muốn thừa dịp bọn chúng lưỡng bại câu thương tìm cơ hội xuất thủ, đem Hỏa Vân Thánh Giả hoặc chuyện Tất Hạo giải quyết hết, điều này có thể sao?

Nếu như có thể làm được điều đó thì tất nhiên là không thể tốt hơn.

“Không có khả năng, chúng ta không có khả năng chạy trốn. Chuyện hôm nay chính tay Tất Hạo đã an bài, mà tu vi của Hỏa Vân Thánh Giả càng là siêu tuyệt, nếu như không thể nào tránh né thì cứ dũng cảm đối mặt là được.” Thủy Thanh Huyên nhàn nhạt nói ra, trong tiếng nói không nghe được nửa phần bối rối cùng hoảng sợ.

“Huyên nhi, nàng tuy rằng có được thần thông thiên phú nhưng đối với vấn đề tu luyện vẫn còn chưa hiểu rõ đâu. Dù cho Hỏa Vân Thánh Giả cùng với Tất Hạo lưỡng bại câu thương chúng ta đồng loạt xông lên cũng không phải là đối thủ.” Tô Hạo nắm tay của vợ mình thấp giọng nói ra.

Thủy Thanh Huyên cười nói tự nhiên:” Chưa thử qua thì làm sao biết được?”

Tô Hạo cùng Thất trưởng lão không chú ý nhưng Diệp Vân thấy được trong mắt của Thủy Thanh Huyên lóe lên sự kiên quyết, không khỏi sững sờ trong lòng, có chút cảm giác nói không ra.

“Đúng vậy, Tô phu nhân nói rất đúng, Kim Đan Cảnh thất trọng cường giả tu vi cùng lực lượng của hắn hầu như không cách nào đánh giá, đối mặt với hắn lúc toàn thịnh chúng ta có đồng loạt ra tay cũng không thể nào là đối thủ của hắn. Không bằng thừa dịp bọn hắn đánh nhau đến lúc lưỡng bại câu thương chúng ta đem cục diện thập tử vô sinh đánh thành cửu tử nhất sinh.” ( mười phần chết chắc trở thành chín phần chết một phần sống – DG)

Đột nhiên thanh âm của Mộ Dung Vô Tình vang lên trong tai đám người Diệp Vân.

Tô Hạo khẽ giật mình, lập tức trên mặt hiện lên sợ hãi lẫn vui mừng:” Vô Tình, ngươi nguyện giúp ta?”

Mộ Dung Vô Tình lạnh lùng nói:” Ta cũng không nghĩ sẽ giúp ngươi mà là nghĩ tự thân trải nghiệm qua Kim Đan Cảnh hậu kỳ cường giả, công kích của bọn hắn bên trong có bao nhiêu thiên đạo chí lý.”

Tô Hạo khẽ giật mình, lập tức cười khổ một tiếng:” Ngươi quả nhiên là tu luyện cuồng ma, thời điểm này mà lại còn có loại ý nghĩ này.”

Bất quá trong lòng hắn biết rõ, việc này nguyên bản cùng Mộ Dung Vô Tình không có bất kỳ quan hệ gì, nếu như hắn muốn ly khai thì giờ phút này ai cũng không ngăn được hắn. Nhưng mà hắn lựa chọn ở lại, tuy rằng ngữ khí lạnh như băng nói là muốn thử nghiệm thực lực của Kim Đan Cảnh hậu kỳ cường giả nhưng kỳ thực là lựa chọn tương trợ Tô Hạo.

“Thủy nha đầu cùng Mộ Dung tiểu tử nói cũng đúng, chạy trốn không phải là biện pháp, nếu như vậy chúng ta tùy cơ ứng biến, đợi đến lúc bọn chúng phân ra thắng bại ngay lập tức ra tay, xác suất thành công sẽ lớn hơn.” Thất trưởng lão gật gật đầu, giọng nói cực nhỏ.

Trong lòng Diệp Vân biết việc này đã không cách nào cải biến, chẳng qua là thầm thở dài một tiếng, tất cả do dự đều bị quét sạch, cuộc chiến sinh tử không được phép có nửa điểm phân tâm.

“Thật là hồ đồ ngu xuẩn cực điểm, dù cho thực lực mấy người các

ngươi có mạnh hơn nữa vài lần, lực lượng dung hợp hoàn mỹ lẫn nhau cũng không thể nào là đối thủ của tên tiểu tử Hỏa Vân đó, thật sự là ngây thơ tới cực điểm.” Kiếm Đạo lão tổ nhìn thấy quyết định của bọn hắn, chửi ầm lên.

Diệp Vân tâm thần chìm vào, cười nói:” Lão tổ đừng vội, ta cảm giác được chuyện hôm nay sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy, có lẽ chúng ta thật sự có cơ hội đem bọn chúng chém giết đấy.”

Kiếm Đạo lão tổ nóng nảy:” Thối lắm, đám người các ngươi công phu mèo quào mà muốn chống lại Kim Đan Cảnh thất trọng Địa Kiếp Cảnh quả thật là si tâm vọng tưởng, dùng hình tượng con kiến đối kháng voi cũng chưa đủ để hình dung chênh lệch giữa các ngươi.”

Kiếm Đạo lão tổ tất nhiên sốt ruột, nếu như Diệp Vân thân tử linh tiêu thì thần hồn của hắn cũng không có khả năng kéo dài. Đặc biệt là cái Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp đã cùng với tâm thần Diệp Vân tương liên, tuy rằng Diệp Vân không chính thức đi tìm hiểu, phát huy ra lực lượng chính thức của nó, bất quá chỉ là tâm huyết câu thông, Linh Hồn ấn khắc, đã sớm lấy tâm huyết tương liên, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*. Nếu như Diệp Vân thân tử linh tiêu, như vậy pháp trận trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp tự nhiên đình chỉ, Kiếm Đạo lão tổ sẽ không thể nào có thể săn sóc thần hồn Linh Khí chứa trong đó, thần hồn sẽ nhanh chóng tiêu tan triệt để, hóa thành mây khói.

*nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: có vinh thì cùng vinh, có tổn thất thì cùng tổn thất, nói cách khác là chung xuồng, chìm xuồng là chết chung - DG

Nhưng mà lão chỉ có thể đề nghị chứ không cách nào tự mình ra tay cải biến cục diện trước mắt, chứng kiến đám người Diệp Vân kiên quyết như thế cũng chỉ có thể tiếp nhận, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ.

“Không thể tưởng được là các ngươi không có lựa chọn chạy trốn lần nữa, không tệ, ta cũng không muốn giết các ngươi nữa.” Ánh mắt Hỏa Vân Thánh Giả nhìn đến đây, rơi vào trên người Diệp Vân.

“Nói không đi là không đi, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, đâu phải như ngươi không có chữ tín.” Diệp Vân hừ một tiếng, không sợ chút nào.

“Ta như thế nào lại không giữ lời hứa?” Hỏa Vân Thánh Giả khẽ giật mình, có vẻ hứng thú hỏi.

“Ngươi nói không muốn giết chúng ta, như vậy coi như là một lời hứa hẹn sẽ không truy sát ta, không biết ngươi có giữ lời hứa này không?” Diệp Vân cao giọng quát.

Hỏa Vân Thánh Giả nhìn Diệp Vân, không khỏi cười to mấy tiếng, nói:” Ngươi đã nói như thế rồi, như vậy ta sẽ không giết các ngươi, đến lúc đó chỉ cần cho một trừng phạt nho nhỏ coi như lời khuyên nhủ, chỉ cần đem hai nữ tử mang huyết mạch Yêu tộc đi là được.”

Diệp Vân đồng dạng cười to mấy tiếng, nói:” Như thế rất tốt, ngươi muốn trừng phạt nho nhỏ coi như khuyên nhủ thì không còn gì tốt hơn, chỉ sợ ngươi lòng dạ nhỏ nhen có thù tất báo.”

Hỏa Vân Thánh Giả cười to ầm ĩ, con mắt nheo lại, những lời như thế này có lẽ mấy trăm năm qua chưa từng có người nào dám nói với hắn như thế, ngược lại cảm thấy thú vị.

“Thôi được, đến lúc đó ta sẽ đem tu vi của các ngươi đánh rớt xuống một cảnh giới, coi như là khiển trách nho nhỏ.”

Tiếng nói Hỏa Vân Thánh Giả vừa dứt, hắn quay đầu lại nhìn đám người Tất Hạo, ánh mắt lập tức trở nên âm lãnh.

Hắn xòe lòng bàn tay ra, năm miếng Kim Đan lơ lửng tản mát ra vầng sáng nhàn nhạt.

“Lời nói trước đây của ta vẫn còn hữu hiệu, chỉ cần các ngươi có thể tổn thương được ta như vậy năm miếng Kim Đan này sẽ là của các ngươi. Mới vừa rồi còn kém một chút, hy vọng kế tiếp các ngươi đừng để cho ta thất vọng.” Bàn tay Hỏa Vân Thánh Giả hất lên, năm miếng Kim Đan rời khỏi tay bay vụt ra ngoài chính giữa hư không cách đó mấy trăm trượng, tản mát ra kim sắc quang mang nhàn nhạt.

Năm người Tất Hạo bố trí Ngũ Hành Phục Ma Trận đã bị phá vỡ triệt để, hoặc nhiều hoặc ít đều bị một ít nội thương, giờ phút này sức chiến đấu so với vừa rồi chắc hẳn sẽ có chênh lệch, như thế thì làm sao có thể tổn thương đến Hỏa Vân Thánh Giả?

Ánh mắt Tất Hạo hơi đổi đảo qua bốn người khác, bỗng nhiên thấp giọng quát:” Ta ở đây có mấy miếng bạo Nguyên Đan, mọi người ăn vào đi. Sau khi chuyện thành công mỗi nhà một quả Kim Đan, tất cả công pháp đan dược trên người Hỏa Vân cũng cho các ngươi chọn trước, còn dư lại là phần của ta, như thế nào?”

Đám người Đỗ Hoa Sinh cùng Tưởng Hướng khẽ giật mình, trên mặt nổi lên một chút do dự.

Bạo Nguyên Đan chính là một loại đan dược có thể trong thời gian cực ngắn cho ngươi bộc phát ra sức chiến đấu gấp mấy lần, thời gian kéo dài bất quá chừng một nén nhang. Đợi đến lúc dược liệu hết tác dụng thì sẽ suy yếu không chịu nổi, cảnh giới rớt xuống một tầng, bởi vậy trừ phi đến ranh giới vạn bất đắc dĩ ai cũng không dễ dàng sử dụng bạo Nguyên Đan.

Bất quá chẳng lẽ bây giờ còn không phải là vạn bất đắc dĩ, đã tới ranh giới sinh tử tồn vong hay sao?

Bốn người không có quá nhiều do dự, nhìn thoáng qua lẫn nhau sau đó trùng trùng điệp điệp gật đầu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện