Thế Giới Tiên Hiệp

Hư Không Vạn Tướng Chưởng


trước sau

Dịch: aluco

“Kim Đan quán đỉnh, ba ngày ba đêm cũng chưa chắc hoàn thành, các ngươi muốn truyền thụ đến khi nào?”

Thanh âm của Hỏa Vân Thánh Giả quanh quẩn trên không trung, mang theo một tia trào phúng cùng giễu cợt.

“Hỏa Vân, hà tất đuổi tận giết tuyệt.” Tưởng Hướng ngăn lại, lạnh giọng quát.

Hỏa Vân Thánh Giả liếc nhìn hắn, cười nói:” Các ngươi trước đây muốn liên thủ để giết ta cướp đoạt Kim Đan, sau khi thất bại trước lúc thân tử linh tiêu mới ngộ ra điều đó, vừa rồi ta không muốn tổn hao quá nhiều chân khí nên không truy kích, các ngươi lại không rời đi còn làm ra phương pháp Kim Đan quán đỉnh, thật coi như ta không tồn tại hay sao?”

“Đã như vậy, hôm nay chúng ta bại trận, bọn người Tất Hạo cũng tan hết Kim Đan, một thân tu vi tan thành mây khói, ân oán của chúng ta nên dừng ở đây.” Tưởng Hướng thở dài, lắc đầu nói.

“Thôi được, mấy tên gia hỏa còn chưa chết các ngươi đem Kim Đan giao cho ta, ta sẽ dẫn hai gã Yêu Tộc huyết mạch rời đi, không truy cứu khuyết điểm của các ngươi nữa.” Hỏa Vân Thánh Giả chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói.

“Giao Kim Đan cho ngươi?” Tưởng Hướng sửng sờ, không nghĩ Hỏa Vân Thánh Giả có thể nói ra những lời như thế “Điều này sao có thể?”

Những lời Tưởng Hướng thốt ra hoàn toàn không cần cân nhắc. Kim Đan Cảnh quan trọng nhất chính là Kim Đan, nếu như lấy ra Kim Đan dù cho không chết thì tu vi từ đó về sau coi như bị phế trở thành người bình thường, vậy làm sao có thể chấp nhận được?

“Nếu như không chịu giao ra Kim Đan thì cũng được, ta sẽ giết chết các ngươi sau đó đem toàn bộ Tấn quốc tàn sát một lượt, trăm triệu sinh linh này cũng có không ít Huyết Khí chi linh, ngược lại cũng có chút tác dụng.” Hỏa Vân Thánh Giả ồ một tiếng, thoạt nhìn có vẻ không thèm để ý.

Đám người Tưởng Hướng sắc mặt tối sầm, thiếu chút nữa muốn ra tay, lời nói của Hỏa Vân Thánh Giả đúng là khi người quá đáng, trong mắt hắn toàn bộ Tấn quốc tựa hồ chỉ là heo chó, không khác gì con sâu cái kiến.

“Chém giết hơn trăm triệu sinh linh, nếu ngươi dám động thủ nhất định sẽ gặp Thiên Phạt.” Tưởng Hướng tức giận quát.

“Ngây thơ cực kỳ!” Hỏa Vân Thánh Giả cười ha hả, nói:” Các ngươi cho rằng Thiên Phạt là có thật? Ta cho ngươi biết cho tới bây giờ chưa có cái gì gọi là Thiên Phạt, chỉ cần ngươi cho trời chỗ tốt thì trời sẽ bảo hộ ngươi, nếu như ngươi nghịch thiên mà đi trái với Thiên Ý mới có thể bị đại kiếp nạn ngập đầu.”

Tưởng Hướng khẽ giật mình, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, từ lúc bắt đầu tu hành hắn đã được cho biết có tồn tại Thiên Phạt, truyền thuyết như thế đã tồn tại trăm ngàn năm qua hầu như không có ai không tin. Nhưng mà giờ phút này Hỏa Vân Thánh Giả lại nói cho tới bây giờ không có cái gì gọi là Thiên Phạt, chỉ cần cho chỗ tốt thì trời sẽ bảo hộ ngươi. Cái này đã hoàn toàn vượt ra ngoài nhận thức của hắn, trong lúc nhất thời không biết nói tiếp như thế nào.

“Tốt rồi, ta cũng không so đo cùng các ngươi, cho các ngươi thời gian một nén nhang để cân nhắc.” Hỏa Vân Thánh Giả giống như đã đoán được ý định của đám đông, trong mắt hắn đám người Tưởng Hướng như là những con chim chờ chết, trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Bên ngoài trăm trượng, Diệp Vân chau mày tựa hồ đang suy tư điều gì.

Sắc mặt Tô Hạo ửng đỏ, trong mắt đầy vẻ tức giận.

“Huyền Nguyên Tông đến cùng có lai lịch như thế nào? Dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, dám xúc phạm đến trời, đổi trắng thay đen.”

“Có lẽ hắn nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, cái gọi là Thiên Phạt ai đã từng thấy? Ngàn vạn thế giới, chúng sinh mênh mông. Cả đời làm việc thiện tích đức có bao nhiêu người có thể chết già? Mấy ngàn năm qua lưu truyền câu nói người tốt sống không lâu, kẻ xấu sống ngàn năm. Có lẽ đây mới thực sự là vận chuyển của Thiên Đạo ở dưới thế giới.” Thất trưởng lão than nhỏ một tiếng, chậm rãi nói ra.

“Thất sư thúc, ngươi tại sao cũng nói như thế? Chẳng lẽ trăm ngàn năm qua những gì ghi chép trong điển tịch đều là sai hay sao?” Tô Hạo phẫn nộ quát một tiếng.

Thất trưởng lão như hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng lắc đầu không đáp lời.

“Tên Hỏa Vân tiểu gia hỏa này ngược lại rất có kiến giải đó, xem ra tông môn Huyền Nguyên Tông này cũng không đơn giản, rõ ràng có thể biết rõ những điều này.”

Bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp thanh âm của Kiếm Đạo lão tổ truyền vào trong óc Diệp Vân.

Diệp Vân hiếu kỳ hỏi:” Lão tổ nói như thế là có ý gì? Hỏa Vân Thánh Giả nói đều là sự thật?”

Kiếm Đạo lão tổ nói:” Mặc dù không chính xác nhưng cũng gần đúng. Thiên Đạo vận chuyển vốn đều có quy tắc, cũng không phải bởi vì ngươi làm chuyện tốt sẽ được khen thưởng hay làm chuyện xấu sẽ bị trừng phạt. Trừng phạt cái ác, biểu dương cái thiện vốn là cuộc sống tốt đẹp mà đại chúng muốn hướng tới, thật tình không biết trên đời này vốn là việc ác nhiều hơn việc thiện. Hơn nữa đa số đều bo bo giữ mình không quản đến việc không liên quan đến bản thân.

“Theo như lời của Hỏa Vân Thánh Giả thì việc tế tự trời cao là như thế nào?” Diệp Vân hỏi.

“Việc tế tự đích thực là từ cổ đã có, đặc biệt là thời Thượng Cổ việc tế tự thịnh hành. Tương truyền chỉ cần ngươi đem tế phẩm thông qua bí thuật câu thông đến trời cao sẽ được ban thưởng. Về phần bí thuật câu thông đến trời chính là ác ma, nhưng thật sự là ai thì không ai biết. Quan trọng nhất là tế tự chi thuật, loại thần thông này từ sau Tiên Ma đại chiến vạn năm trước đến nay cũng đã thất truyền, không thể tưởng được hôm nay lại nghe được điều này từ miệng của Hỏa Vân Thánh Giả, cho nên ta cảm thấy Huyền Nguyên Tông có lẽ là một tông môn rất giỏi.” Kiếm Đạo lão tổ nhẹ nhàng nói ra.

Diệp Vân nhíu mày, lời nói này của Kiếm Đạo lão tổ đã phá vỡ hoàn toàn nhận thức của hắn, cho tới nay trong tu hành giới đều là tuyên truyền Thiên Đạo chí thiện, cái gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, tà bất thắng chính.

Thế nhưng nếu quả thật như lời của Kiếm Đạo lão tổ nói thì Thiên Đạo căn bản cũng không có cái gì gọi là thiện ác chi niệm, tất cả đều vận chuyển dựa theo quy tắc, chỉ cần phù hợp với nhu cầu của nó

sẽ có thể đạt được ban thưởng, nếu như làm trái với pháp tắc vận chuyển của thiên đạo sẽ có tai họa ngập đầu.

“Không cần nghĩ nữa, những việc này không phải là chuyện ngươi cần cân nhắc, trong đó có rất nhiều thứ ta cũng không nhớ được do trí nhớ thiếu thốn, thần hồn không được đầy đủ. Đợi đến lúc thần hồn của ta hợp nhất có lẽ sẽ nhớ lại. Tế tự chi thuật đã sớm thất truyền, ta cũng không tin Huyền Nguyên tông có được tế tự chi thuật chính thức, nếu quả thật có được thì đã sớm quật khởi trong Thiên Địa.” Kiếm Đạo lão tổ cảm nhận được sự mê hoặc trong lòng Diệp Vân, chậm rãi nói ra.

Diệp Vân thở sâu, ngưng thần trả lời:” Nếu thật là như vậy thì phương thức tu hành của ta ngày sau phải sửa lại. Phù hợp Thiên Đạo, thuận lòng trời mà đi…”

Trong lòng Diệp Vân thầm nói, đối với lĩnh ngộ Thiên Đạo hắn tựa hồ lại có cảm ngộ mới.

Thời gian một nén nhang thoáng cái đã qua, Hỏa Vân Thánh Giả nhìn về hai luồng quang ảnh màu vàng phía trước có chút thất vọng lắc đầu.

“Thật sự là chấp mê bất ngộ, vậy không trách được bổn tọa rồi.”

“Hỏa Vân, hà tất đuổi tận giết tuyệt, có thể tu luyện đến Kim Đan Cảnh vốn không dễ dàng, hạ thủ phải chừa lại một con đường để ngày sau còn gặp nhau.” Tưởng Hướng phẫn nộ quát.

“Ngày sau còn gặp nhau? Các ngươi chết ngay bây giờ chứ làm gì có chuyện còn gặp nhau? Đừng nói là ngàn vạn năm về sau, ta tu thành Đại Đạo, lại thấy các ngươi từ lục đạo luân hồi một lần nữa Luân Hồi?” Hỏa Vân Thánh Giả nghe vậy khẽ giật mình, cười ha hả.

Tưởng Hướng cùng Kim trưởng lão, Cung trưởng lão ba người tụ họp cùng một chỗ, trong tay quang ảnh lập lòe, một khi Hỏa Vân Thánh Giả có dấu hiệu xuất thủ thì bọn hắn lập tức thi triển công kích.

“Ba người các ngươi cũng không ngăn nổi uy lực một chưởng của ta!” Trong mắt của Hỏa Vân Thánh Giả toát ra một tia khinh thường, lạnh lùng nói ra.

“Vậy thì thử xem.” Tưởng Hướng lạnh giọng nói.

Ánh mắt của Hỏa Vân Thánh Giả ngưng tụ, sát ý thoáng hiện. Tay phải hắn chậm rãi đưa lên dựng thẳng trước ngực.

Chỉ thấy bàn tay kia rõ ràng bắt đầu trở nên mờ đi, óng ánh sáng long lanh, trắng noãn như ngọc, thoạt nhìn cực kỳ trong suốt, tựa hồ dung hợp cùng một chỗ với hư không.

“Một chưởng này gọi là Hư Không Vạn Tướng! Nếu như các ngươi có thể tiếp được ta lập tức rời đi.” Hỏa Vân Thánh Giả nhàn nhạt nói ra, giọng nói rất nhỏ, một cỗ uy thế tràn đầy từ trên người hắn lan ra, bao phủ phạm vi tầm hơn mười trượng.

Ba người Tưởng Hướng đều có tu vi là Kim Đan Cảnh nhưng mà đối mặt với một chưởng còn chưa đánh ra này lại cảm thấy trong lòng chấn động mãnh liệt, khí tức có chút hỗn loạn, chân khí đã bắt đầu có chút không khống chế nổi.

Một chưởng thật mạnh!

Bọn người Diệp Vân cách đó hơn trăm trượng cũng cảm nhận được uy lực chất chứa trong chưởng này, quả thực cường hãn đến tình trạng khó có thể tin được, nếu như để mặc Hỏa Vân Thánh Giả đánh ra một chưởng này chỉ sợ cả tòa Thiên Thần Phong đều bị sụp đổ.

Thế nhưng một chưởng uy lực như thế vì sao đến giờ mới thi triển ra? Vừa rồi Hỏa Vân Thánh Giả phá vỡ trận pháp do bọn Tất Hạo liên thủ bố trí ra vì sao lại không dùng một chưởng này? Nếu như thi triển một chưởng này thì dù cho Âm Dương Phong Ma Trận cùng Ngũ Hành Phục Ma Trận có cường thịnh cách mấy chỉ sợ cũng sẽ bị một chưởng này trảm phá.

“Thời gian, muốn vận dụng một chưởng này cần phải có thời gian.”

Nhưng vào lúc này Diệp Vân chợt tỉnh ngộ, đã minh bạch mấu chốt trong đó. Hư Không Vạn Tướng Chưởng cường hãn đến tình trạng này nếu như có thể tùy ý vận dụng thì Hỏa Vân Thánh Giả cũng sẽ không đứng ở chỗ này mà nói nhảm dài dòng cả buổi. Có thể thấy được hắn muốn vận dụng một chưởng này cần đầy đủ thời gian, bằng không mà nói căn bản không triển khai được hết uy lực của nó.

“Ngươi vừa rồi ra vẻ trấn định, cho bọn hắn một nén nhang để suy nghĩ vì muốn có đầy đủ thời gian để xuất ra một chưởng này.” Diệp Vân đột nhiên quát lớn.

Mọi người tại đây đều là thế hệ có tu vi cao tuyệt, thực lực đã đến loại tình trạng này thì đầu óc phải cỡ nào chứ. Một câu nói toạc ra của Diệp Vân đã làm cho tất cả mọi người minh bạch mấu chốt trong đó.

Bởi vì sao mà Hỏa Vân Thánh Giả lại phí thời gian một nén nhang để thúc giục Hư Không Vạn Tướng đây?

Chẳng lẽ hắn cũng đã bị thương thật nặng, nếu như không thi triển một chưởng này có lẽ sẽ không ngăn nổi đám người Tưởng Hướng hợp kích?

Liên tưởng đến lúc trước ba người Tất Hạo thi triển Kim Đan quán đỉnh chi thuật hắn cũng không quan tâm, thậm chí bỏ mặc Đỗ Kiếm Ngâm ly khai, có lẽ bởi vì chữa trị thương thế trong cơ thể, có đầy đủ chân khí cùng thời gian để vận dụng Hư Không Vạn Tướng Chưởng!

Giờ phút này, Hư Không Vạn Tướng Chưởng đã hoàn thành, làm thế nào để ngăn cản?

Chỉ sợ sau một chưởng này Thiên Địa đều biến sắc, cả tòa Thiên Thần Phong đều bị đánh vỡ nát, từ nay về sau hoàn toàn biến mất khỏi Tấn quốc.

Làm sao bây giờ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện