Uy thế vốn là vô ảnh vô căn, chẳng qua chỉ là một loại cảm giác do thần hồn ngưng luyện ra, dù đôi khi sẽ làm cho người ta có cảm giác tựa hồ ngưng tụ thành một chỗ, hóa thành binh khí tùy thời đều có thể đem ra chém giết nhưng mà dù sao cũng chỉ là một loại cảm giác, chỉ cần tinh thần ý chí có đủ cường hãn thì uy thế này sẽ không hình thành bất luận uy hiếp nào đối với ngươi.
Nhưng mà ngón tay ngọc của Thủy Thanh Huyên lại chân chân chính chính ngưng tụ uy thế thành một nhúm, tất cả mọi người đều có thể thấy được cỗ uy thế này, cũng có thể cảm giác được lực lượng ẩn chứa trong đó.
Đây quả thực là một điều không thể tưởng tượng nổi, ở đây mỗi một vị đều có tu vi cường đại hầu như đều đã đạt đến Kim Đan Cảnh, Diệp Vân mặc dù không có tìm hiểu về Kim Đan nhưng mà dưới sự chỉ đạo của Tiên Ma Chi Tâm cùng Kiếm Đạo lão tổ thì lý giải của hắn đối với cảnh giới cùng lĩnh ngộ cũng không kém bất cứ ai.
Bọn hắn đều có thể nhìn ra chiêu này quả thực là không tưởng tượng nổi, uy thế ngưng tụ thành luồng, lực sát thương thật lớn nhưng trong đó hết lần này đến lần khác không có tồn tại nửa điểm chân khí, chính là Vô ảnh vô hình nhưng lại có uy lực lưu chuyển trong đó.
"Thất trưởng lão, tông chủ, bọn Diệp Vân và Linh nhi ta đành nhờ cậy các ngươi rồi." Tô Hạo quay đầu nhìn về phía mọi người sau đó tức giận quát:" Còn không đi mau."
"Cha, mẹ, con không đi, chúng ta không đi." Tô Linh lớn tiếng gọi khàn cả giọng, lệ nhỏ như mưa.
Sắc mặt Diệp Vân cũng xanh mét, từ khi nhập môn đến nay hầu như đều có lục đục với nhau để sinh tồn, từ khi trở thành đệ tử của Tô Hạo đến nay mới nhận thức được sự khoan dung cùng bảo vệ, giờ phút này nếu như hắn còn có lực để đánh một trận thì nhất quyết cũng không rời đi.
Chẳng qua là hắn cũng không phải là một người chỉ biết hành động theo cảm tính, trong lòng Diệp Vân minh bạch giờ phút này có ở lại chẳng những không có nửa điểm trợ giúp mà ngược lại còn làm bó chân bó tay Thủy Thanh Huyên, làm cho không xuất ra được uy lực mạnh nhất. Nếu như Hỏa Vân Thánh Giả còn sống sót thì người chết sẽ là bọn họ.
Thất trưởng lão cùng Yến Trường Xuân hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời có chút do dự.
"Đi, không nên dài dòng chậm chạp." Thanh âm của Mộ Dung Vô Tình vang lên, khuôn mặt hắn kiên nghị, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng khó có thể thấy được, sau đó thở sâu, hai tay như móng vuốt đem Tô Linh cùng Tô Ngâm Tuyết nắm lấy trong tay hướng về phương xa nhanh chóng phóng đi.
Thất trưởng lão cùng Yến Trường Xuân than nhẹ một tiếng liếc nhìn vợ chồng Tô Hạo khẽ gật đầu, quay người hướng về phía chân núi sụp đổ, đem theo một ít đệ tử còn sống mang đi.
Diệp Vân kinh ngạc nhìn về phía hai người, ở trên hư không quỳ xuống dập đầu, sau đó thân hình lướt lên đuổi theo bọn người Thất trưởng lão.
Hai vị thân Vương đã sớm trốn ở ngoài mấy trăm trượng cùng với đám người Đỗ Thuần Thiên chứng kiến mọi người rời đi làm cho chim thú chạy trốn tứ tán. Bọn hắn biết rõ chuyện hôm nay đã đến hồi kết thúc, Thiên Kiếm Tông sẽ không còn tồn tại, dù cho bọn người Yến Trường Xuân ngày sau xây dựng lại Thiên Kiếm Tông cũng sẽ không ở địa phương này, có khả năng bọn hắn sẽ ly khai Tấn quốc.
Đám người Đỗ Thuần Thiên không khỏi xúc động thật lâu, biến đổi lớn ngày hôm nay để cho bọn hắn thấy được cao thủ chân chính, thấy được thiên ngoại hữu thiên. Bọn hắn giống như ếch ngồi đáy giếng một mực cho rằng chỉ cần tu luyện tới Kim Đan Cảnh thì đi bất cứ nơi đâu đều có thể có một chỗ cắm dùi.
Hiện tại xem ra quả thật là tức cười, Kim Đan Cảnh tại Đại Tần đế quốc có lẽ chỉ như Trúc Cơ Cảnh bình thường ở Tấn quốc, thậm chí còn không bằng Trúc Cơ Cảnh.
Đám người Đỗ Thuần Thiên hai mặt nhìn nhau, đột nhiên đều cảm thấy trong lòng ý chí tranh bá không biết từ lúc nào đã biến mất vô tung vô ảnh, bọn hắn rõ ràng có nhận thức đối với tiềm lực thiên phú của mình, biết rõ với thiên phú của bọn hắn tối đa cũng chỉ tu thành Kim Đan, từ nay về sau sẽ không có bất cứ tiến bộ nào nữa, vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp chỉ là si tâm vọng tưởng.
Trong lúc nhất thời bọn hắn có chút cô đơn, sự bất đắc dĩ cùng không cam lòng biến mất sạch sẽ, mơ hồ có một tia hiểu ra, tranh quyền đoạt lợi chính là ràng buộc lớn nhất của tu hành chi đạo.
Bọn hắn đứng ở ngoài nghìn trượng hướng về phía Tô Hạo cùng Thủy Thanh Huyên hơi hơi cúi đầu, sau đó mang theo môn nhân đệ tử rất nhanh rời đi.
Trong nháy mắt, phương viên trăm dặm bên trong Thiên Kiếm Tông các đệ tử đều đi sạch sẽ, không còn ai lưu lại.
Tô Hạo cùng Thủy Thanh Huyên đưa mắt nhìn mọi người đi xa, trên sắc mặt không có nửa điểm đau buồn, ngược lại lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Giờ phút này tâm thần hai vợ chồng tương liên biết được ý trong lòng đối phương, con gái cùng đệ tử đã an toàn, lo lắng cuối cùng cũng đã thu xếp thỏa đáng, giờ phút này không còn gì ràng buộc, có thể toàn tâm toàn ý cho một trận chiến.
Hai người nắm lấy tay nhau, nhìn nhau đầy nhu tình.
Hỏa Vân Thánh Giả bị uy thế khóa chặt, trong lòng rõ ràng không còn