Nửa chiêu kiếm pháp Lôi Thần Chi Kiếm cứ như vậy chấm dứt, cũng không có người nào ra tay mua nó. Bất quá Đan Đỉnh Tông lại kiếm được lợi lớn, bỏ vào trong túi trọn vẹn ba nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch, hơn nữa kiếm phổ vẫn còn trong tay mình.
Nhạc Vân Phàm dương dương đắc ý, chuyện này là do linh cảm bất ngờ của hắn, quả thực có thể nói là tay không... bắt cọp. Tuy rằng cho mọi người quan sát kiếm pháp này trong nửa canh giờ, nhưng kiếm pháp này cũng không có cách nào nhớ kỹ, ước chừng nửa nén nhang thì sẽ quên mất, đây chính là chỗ thần kỳ của kiếm pháp này.
"Nhạc lão nhi, ngươi đã kiếm lợi lớn lần này, tiếp theo đem ra thứ tốt để cho chúng ta đấu giá."
"Không sai, Nhạc các chủ lần này tương đương với việc không cần buôn bán cũng lời ba nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch."
"Đúng là tốn mười miếng cực phẩm Linh Thạch thật không đáng, nửa chiêu kiếm pháp này nhìn còn chẳng nhìn rõ chứ nói chi là tìm hiểu được."
"Cũng không trách được ai, là do chúng ta tự nguyện mà."
"Nhạc các chủ thật sự là có thủ đoạn hay, nắm bắt tâm lý người khác a."
Tiếng gào của một đám người từ bốn phía vang lên liên tiếp, biến đấu giá hội thành... chợ cá hội.
Chư Cát Xung cùng Diệp Vân đứng sóng vai, ánh mắt đảo qua mọi người, cười nói: "Diệp Vân huynh đệ, kỳ thật đại bộ phận người đến đây là để tham gia náo nhiệt đấy, gần như cái gì cũng mua không nổi, nếu không phải bọn họ đều là nhân vật có mặt mũi, ta còn tưởng rằng Đan Đỉnh Tông là nơi lừa gạt đây."
Diệp Vân còn chưa mở miệng thì đám người đang gầm rú ở bốn phía lập tức yên tĩnh lại, hiển nhiên đa số mọi người đều nghe được những lời này. Đây quả thực là tát thẳng vào mặt, trực tiếp tát thẳng vào mặt.
Bất quá cũng đúng như những gì Chư Cát Xung đã nói, bọn hắn thật sự cũng đấu giá không nổi bất cứ thứ gì, tuy rằng ai cũng có mấy nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch nhưng đối với bọn họ mà nói thì nó trân quý vô cùng, nếu không phải là bảo vật cực kỳ vừa ý thì tuyệt đối sẽ không ra tay.
Chẳng qua nếu bảo vật mà bọn hắn vừa mắt thì những người khác cũng cảm thấy vừa mắt, làm sao đến phiên bọn hắn mua được?
Một đám người trợn mắt nhìn Chư Cát Xung, cũng không dám chính thức lên tiếng quát tháo, phải biết rằng Chư Cát Xung cùng Tăng Huyền chính là đệ tử của Thần Tú Cung, hơn nữa lần này đến đây với tư cách là một trong những chấp pháp giả cho việc tuyển chọn đệ tử ngoại môn của Thần Tú Cung, người có lai lịch như thế ai dám đắc tội?
Nhưng vào lúc này, lại nghe được thanh âm của Diệp Vân vang lên.
" Chư Cát huynh muốn nói những kẻ không có tiền này đến xem náo nhiệt, chẳng qua là làm nền cho những kẻ có tiền như chúng ta sao?"
Trong một chớp mắt, tiếng quát mắng nổi lên bốn phía.
"Tiểu tử cuồng vọng, mắt không tôn trưởng."
"Tên tiểu gia hỏa này đến từ đâu, không biết trời cao đất rộng, tu sĩ có thể tiến vào đấu giá hội do Đan Đỉnh Tông mở ba năm một lần, vị nào không phải là người có tiếng tăm lừng lẫy?"
"Cực phẩm Linh Thạch mà thôi, ai lại không có? Chẳng qua là Linh Thạch không phải dễ kiếm nên sử dụng phải cẩn thận, không để lãng phí mà thôi."
"Chỉ có tu vi là Trúc Cơ Cảnh nhất trọng mà cũng có thể tham gia đấu giá hội, thật là không thể tưởng được, không biết Đan Đỉnh Tông xét chọn tư cách để tham gia thế nào."
"Tiểu tử chớ có cuồng vọng, kể từ hôm nay ta sẽ ở trong thành chờ ngươi, chỉ cần ngươi dám ra khỏi thành ta sẽ cho ngươi biết, có những lời nói không thể nói lung tung đấy."
"Cần gì phải đợi đến lúc ra ngoài thành, ngày mai ta sẽ đi xin Thiên Quyết Lệnh, ở trên Thiên Quyết Đài trong thành chém giết hắn là được."
"Tiểu tử này tu vi thì thấp, võ công thô thiển, căn bản không có tư cách bước lên Thiên Quyết Đài, chắc hẳn hắn cũng biết được điều này cho nên mới kiêu ngạo như vậy."
"Chàng thiếu niên, im lặng là vàng là châm ngôn để có thể sống sót ở cái thế giới này."
Đám người kia không dám đắc tội với Chư Cát Xung, bởi vì hắn là đệ tử của Thần Tú Cung. Nhưng mà Diệp Vân là cái thá gì? Tên tiểu gia hỏa này không biết đến từ ẩn thế gia tộc nào, trên người mang theo hơn vạn cực phẩm Linh Thạch đã coi trời bằng vung, quả thực là muốn chết.
Cái gọi là tiền tài không để ra ngoài, huống chi cực phẩm Linh Thạch trân quý như thế, tiểu tử này chỉ phất tay một cái đã lấy ra một vạn để thế chấp, hắn đã bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, dù cho hắn không bước ra khỏi thành cũng có thể trong bóng tối âm thầm ra tay, cái này gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, hơn vạn cực phẩm Linh Thạch này đủ khiến cho một vài tán tu muốn thử sức.
Diệp Vân cười cười, trên mặt đầy vẻ trào phúng cùng khinh thường.
"Được rồi, việc ân oán giữa các ngươi cùng đấu giá hội lần này không liên quan với nhau, món đồ đấu giá tiếp theo vô cùng đặc biệt, chắc hẳn chư vị sẽ vô cùng ưa thích."
Thanh âm của Nhạc Vân Phàm vang lên, vang vọng trên không trung của phòng đấu giá.
Tất cả tiếng ồn ào đều im bặt, ánh mắt mọi người đều hướng về đài đấu giá. Chỉ thấy một kiện bảo vật màu đỏ sậm từ không trung rơi xuống, tản mát ra hào quang nhu hòa.
"Ám Huyết Long Thạch? Đây là Ám Huyết Long Thạch?"
Trong khoảnh khắc, đã nghe được tiếng hét to đầy kinh sợ của Chư Cát Xung, trong đó tràn đầy vẻ kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi.
"Cái gì? Ám Huyết Long Thạch? Chư Cát huynh ngươi nói là máu huyết của Thượng Cổ Kim Long lắng đọng vạn năm, sau đó ngưng tụ thành Tinh Thạch?"
"Nếu đúng là Ám Huyết Long Thạch mà nói thì quá tốt, chỉ cần hấp thu Long huyết trong đó là có hi vọng để cho bên trong thân thể ẩn chứa một tia Long huyết, sẽ trở nên cường hãn vô cùng."
"Không có khả năng, trên đời này làm sao có thể có được Ám Huyết Long Thạch? Cho dù là có, bảo vật thế này cũng không có khả năng lấy ra đấu giá, với thực lực cùng địa vị của Đan Đỉnh Tông, căn bản không có tư cách sở hữu loại đồ vật này."
Ánh mắt Diệp Vân chau