Tuyệt Tâm Phong, hai chữ tuyệt tâm, chính là những tố chất cơ bản mà mỗi đệ tử của Giới Luật đường phải rèn luyện hàng ngày. Công bằng công chính, không dùng sự yêu ghét chủ quan của bản thân để làm việc, hết thảy mọi việc đều phải nói quy tắc, chứng cứ.
Trước khi có được Tiên Ma Chi Tâm, Diệp Vân là một người vô cùng chú ý quy tắc, bởi vì hắn biết rõ, tại tạp dịch viện của Thiên Kiếm Tông, chỉ có quy tắc mới có thể bảo vệ mình.
Bất quá, theo tu vi tăng lên, Diệp Vân càng hiểu rõ ràng rằng, điều kiện tiên quyết của quy tắc chính là thực lực, thực lực khi đến trình độ nhất định, coi như đã vượt qua quy tắc.
Giống như với thực lực của Diệp Vân bây giờ, nếu như trở lại Tấn quốc đã coi như vượt qua quy tắc của luật pháp. Thiên Vận Tử tại Thần Tú Cung cũng gần như vượt qua sự tồn tại của quy tắc, nếu như tu vi của Diệp Vân có thể đạt tới Nguyên Anh Cảnh, có lẽ cũng không cần để ý tới quy tắc của Thần Tú Cung.
Cho nên, Diệp Vân cũng không thèm để ý tới quy tắc, chỉ cần thông qua khảo hạch trở thành đệ tử chính thức của Thiên Vận Tử, tất nhiên sẽ đạt được số lượng lớn tài nguyên tu luyện, việc thực lực đột nhiên tăng mạnh đang ở trước mắt.
Giờ phút này Diệp Vân cũng không cần lo lắng chuyện gì, cần phải làm cho tu vi tăng lên, thông qua khảo hạch mới là đại sự hàng đầu.
Chư Cát Xung cũng không hề giảm tốc độ, mang theo Diệp Vân bay vút đi, chỉ thấy hai bên thỉnh thoảng có đệ tử xuất hiện, nhìn thấy hai người Diệp Vân lập tức dừng bước lại, khom mình hành lễ, có thể thấy Chư Cát Xung tại Tuyệt Tâm Phong cũng vào hàng có “số má”.
"Những tên này đều là đệ tử nội môn tại Tuyệt Tâm Phong, những đệ tử bình thường khác không có tư cách phi hành trên không trung, bọn hắn chịu trách nhiệm hầu như tất cả mọi việc tạp vụ tại Tuyệt Tâm Phong, đệ tử nội môn chỉ cần tĩnh tâm tu hành là đủ." Chư Cát Xung nhìn về phía những người kia gật gật đầu, dưới chân không dừng lại chút nào.
Diệp Vân không nói gì, bất quá từ phương diện này cũng có thể thấy được, Thần Tú Cung thuộc vào đại phái số một số hai tại Đại Tần đế quốc, giai cấp phân định rõ ràng, tôn ti trật tự phân ra cực kỳ rõ ràng.
Bất quá đây chính là điều mà Diệp Vân hy vọng. Hắn chỉ là một người mới mà đã trực tiếp trở thành đệ tử ký danh của Thiên Vận Tử, điều quan trọng nhất là tu vi của hắn chỉ là Trúc Cơ Cảnh tam trọng, chỉ sợ sẽ khiến rất nhiều đệ tử bất mãn, tất nhiên sẽ phát sinh mâu thuẫn, kể từ đó hắn có thể làm cho mình nổi tiếng, dùng cách hành sự bá đạo nâng cao bản thân, khiến cho cao tầng chú ý.
Tuyệt Tâm Phong cũng không lớn, xa xa nhìn lại trên ngọn núi đen nhánh không có thực vật gì cả, trụi lủi một mảnh. Tại một bình đài giữa sườn núi có vài chục gian tiểu viện, mỗi một gian tiểu viện đều tồn tại độc lập, cách xa gian bên cạnh chừng mấy trượng.
“ Đây là những gian phòng nhỏ để đệ tử ký danh cư trú, ta đi xem coi còn thừa lại bao nhiêu phòng chưa có người ở.” Chư Cát Xung dừng bước, ánh mắt nhìn vào một tòa lầu các các đó ngoài mười trượng ở phía trước.
"Trịnh Đồng tham kiến Chư Cát sư huynh."
Một bóng người chạy vội tới, thân mặc bạch y, cúi người chào Chư Cát Xung.
Diệp Vân vừa nhìn, thiếu chút nữa bật cười, trước mắt hắn là một lão giả tóc hoa râm, niên kỷ thoạt nhìn ước chừng sáu bảy mươi tuổi, vậy mà đối với Chư Cát Xung vừa quá hai mươi lại ra mặt hành lễ, miệng gọi sư huynh.
“Đệ tử của Thần Tú Cung không dùng tuổi tác để tính vai vế, phân lớn nhỏ mà dùng tu vi cao thấp để phân biệt. Sư đệ Trịnh Đồng tu vi chính là Trúc Cơ Cảnh đỉnh phong, chỉ kém nửa bước là có thể ngưng kết Kim Đan. Hắn là người quản lý nơi đây, tất cả đệ tử ký danh đều do hắn điều phối.” Chư Cát Xung giới thiệu lão giả trước mắt.
Diệp Vân gật gật đầu, hướng về Trịnh Đồng ôm quyền nói: "Diệp Vân bái kiến Trịnh sư huynh."
Trịnh Đồng cười tủm tỉm nhìn Diệp Vân, nói: "Không dám không dám, lại thêm một người đệ tử ký danh nữa."
Chư Cát Xung nói: "Ở chỗ này hiện nay có bao nhiêu tên đệ tử ký danh?"
Trịnh Đồng nói: "Tổng cộng có tám người, nếu tính cả sư đệ Diệp Vân thì là chín người rồi, số người này đủ để có thể tổ chức một lần thí luyện."
Chư Cát Xung gật gật đầu, nói: "Diệp Vân, nơi đây còn có nhiều tiểu viện trống không, ngươi tùy tiện chọn một gian là được."
Diệp Vân nói: "Ta cũng không có gì yêu cầu gì, miễn là cách xa đám gia hỏa kia một chút, đừng để bọn chúng tới quấy rầy ta tu hành là được, dù sao ta sẽ nhanh chóng trở thành đệ tử chính thức, cùng bọn họ bất đồng."
Trịnh Đồng khẽ giật mình, nhìn Diệp Vân một cách đầy hứng thú, sau nửa ngày không nói gì.
Chư Cát Xung hiển nhiên đối với ngữ khí cuồng vọng này của Diệp Vân đã quá quen thuộc, nhún vai, nói: "Trịnh Đồng sư đệ, ngươi tạm thời an bài giúp hắn một chỗ ở, những thứ khác cũng không cần quản."
Trịnh Đồng sửng sốt một chút, hỏi: "Thật sự không cần phải xen vào?"
Chư Cát Xung cười cười, nói: "Không cần phải xen vào."
Trịnh Đồng gật đầu nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Diệp Vân nhìn hai người, hỏi: "Hai người các ngươi đang nói cái gì? Cái gì không cần phải xen vào nữa."
Trịnh Đồng cười nói: "Để ta đi chuẩn bị tiểu viện cho Diệp Vân sư đệ, các ngươi cứ ở đây trò chuyện."
Chư Cát Xung hừ hai tiếng, nói: "Chỉ cần hai ngày là ngươi sẽ biết, muốn trở thành đệ tử chính thức của sư tôn, đâu thể nào dễ dàng như vậy."
Diệp Vân híp mắt, nói: "Ý của ngươi muốn nói là tám tên gia hỏa đui mù kia sẽ tìm ta gây phiền toái? Vậy không còn gì tốt hơn, bớt phiền toái cho ta."
Diệp Vân nhớ tới Chư Cát Xung đã từng nói, đôi khi trong đám đệ tử ký danh sẽ có đánh nhau sinh tử, tuy rằng bình thường nhất định không cho phép như thế nhưng mà cũng có thời điểm, Thiên Vận Tử sẽ không để trong lòng chuyện