Về đến nhà, Đồng Đồng mở tủ lạnh lấy sủi cảo mà mẹ đã mang đến cho cô để dành ăn đêm. Sau khi nấu xong cô mang chén đến bên bàn trà phòng khách, ngồi xếp bằng trên sô pha, một bên lướt weibo một bên ăn.
Cư dân mạng đối với vụ án trường trung học Thái An rất chú ý, nhưng bên phía cảnh sát lại không có động tĩnh gì. Vì thế, dưới suy đoán vô căn cứ, mọi người đều có khuynh hướng tin rằng thầy chủ nhiệm có tội, cậu học sinh là vì hậm hực mới tự sát, cuối cùng có một bạn đọc nhịn không được nhảy ra hô to: Giết người!
Vì thế, tên của vị giáo viên chủ nhiệm kia nhanh chóng bị công bố trên mạng, số điện thoại, chỗ ở, thân phận, thậm chí cả hình dáng.
Nếu là trước kia, Đồng Đồng cũng sẽ đi theo cảm xúc phẫn nộ xúc động của quần chúng. Nhưng từ khi gặp được Cố Hoài, trên người anh có một loại bình tĩnh độc đáo, bất cứ khi nào cũng có thể đứng ngoài cuộc, tự hỏi, tự quan sát, tự làm một phóng viên ghi lại chân tướng mà không bị cảm xúc mù quáng của khán giả chi phối.
Nhìn những thông tin cá nhân bị công bố, cô nghĩ, một người trước khi bị chứng minh là có tội, có phải là nên đối xử với người ta như một người vô tội hay không?
Đặc biệt là cái nghề phóng viên này, càng không thể đeo kính màu mà nhìn mọi người, nếu không tin tức viết ra sẽ không công bằng.
Wechat lúc này có tin nhắn, cô vừa mở ra thì thấy là Kiều Huỳnh: Mau xem vòng bạn bè.
Rời khỏi khung chat, cô vào xem vòng bạn bè một chút, rất nhanh dừng lại trước một dòng trạng thái. Cái tài khoản kia đã ba năm không có cập nhật. Vậy mà hôm nay lại đăng một bài không có hình ảnh, chỉ có một dòng chữ: Tôi đã trở về.
Hốc mắt Đồng Đồng lập tức đau rát. Cô không phải là không nghi ngờ, có lẽ Lục Trần Tây cứ như vậy đi du học, rồi ở lại nước Mỹ. Bây giờ anh ấy đã trở lại, bọn họ đã chia tay còn có thể tiếp tục không? Cô không quên anh, nhưng anh thì sao? Ba năm trước lúc anh rời đi, chính là hận cô, hận cô kiên quyết chia tay như vậy…
Bên dưới trạng thái, bình luận nổ tung, rất nhiều bạn bè trước kia đều nhảy ra, ríu rít bàn bạc xem khi nào thì tụ tập một chút, sẵn tiện giúp Lục Trần Tây đón gió tẩy trần. Nhưng cô thì sao? Nên nói gì đây? Hay là cho anh một like? Hoặc là, không làm gì cả, xem như không biết tin anh trở về?
Sau khi giãy giụa một lúc, cô trực tiếp ném điện thoại đến đầu kia của sô pha, chỗ cách cô xa nhất, nếu còn cầm trên tay thì thật nguy hiểm, sau đó thanh tỉnh đầu óc đứng dậy đi tắm. Cô vẫn là hèn nhát, ba năm trước là cô chủ động chia tay, ba năm sau làm sao có thể mặt dày đi bình luận người ta? Lỡ như người ta căn bản không nhớ tới cô thì sao? Lỡ như, anh đã có bạn gái mới thì sao?
*
Ngày hôm sau, sau khi tập hợp ở đài truyền hình, đoàn người Cố Hoài chạy tới Cục Công An Thiên Hà, Diêm Ngôn phụ trách tiếp đãi bọn họ. Ở phòng khách, Đồng Đồng gặp được người nhà nạn nhân, bọn họ kích động yêu cầu cảnh sát lập tức đến trường bắt giáo viên chủ nhiệm lớp kia.
Nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ kiên nhẫn giải thích, nói không có đủ chứng cứ chứng minh chuyện này có liên quan đến thầy giáo đó. Mẹ nạn nhân gần như mất khống chế mà chỉ trích cảnh sát và trường học cấu kết bao che hung thủ, không có thiên lý, không có vương pháp.
Lúc này Diêm Ngôn đi qua, nói với người mẹ kia có phóng viên đài truyền hình muốn cùng bà nói chuyện. Mẹ nạn nhân lúc này mới ý thức được còn có những người khác đang đi vào phòng khách. Nhìn một vòng trong đám người, bà nhận ra Cố Hoài, sau đó nhanh chóng xông tới, bắt lấy cánh tay anh khóc lóc kể lể, vừa khóc vừa yêu cầu anh vạch trần hành vi xấu xa của cảnh sát.
Cố Hoài không đáp lại bất cứ điều gì trong lúc xảm xúc bà kịch liệt như vậy, chỉ đỡ bà đến bên cạnh ghế ngồi xuống, ánh mắt ý bảo Diêm Ngôn để những người khác ra ngoài trước, chỉ để lại những người trong tổ chuyên mục.
Sau đó một lúc, mẹ nạn nhân đã bình tĩnh hơn, có thể thấy, bà thực sự mâu thuẫn với nhân viên cảnh sát, nhưng đối với phóng viên thì không có cảm xúc gì. Cha của nạn nhân ngồi ở chỗ xa, hốc mắt đỏ au, không ngừng hút thuốc.
Cố Hoài ngồi vào bên cạnh mẹ nạn nhân: “Bà Vương, về tình huống của con trai bà, chúng tôi rất tiếc, sự việc trải qua chúng tôi cũng có chút hiểu biết ban đầu, tổ chuyên mục “Nơi đây" sẽ theo dõi điều tra đối với sự việc lần này. Trước tiên, bà có thể miêu tả một chút ngày thường con trai bà là một đứa trẻ như thế nào không?” Âm thanh hỏi chuyện cũng không tính là ôn nhu, nhưng ngữ điệu vững vàng, khách quan mà bình tĩnh.
Bà Vương lau nước mắt: “Con trai tôi tuy rằng có chút bướng bỉnh ham chơi, nhưng vẫn là đứa trẻ ngoan, ở trường học chưa bao giờ đánh nhau với bạn học, ở nhà cũng hiếu thảo với cha mẹ. Nó mới 14 tuổi, về sau còn rất nhiều chuyện phải làm, không nên ra đi như vậy…” Nói tới đây, nước mắt bà lại tuôn như suối.
Cố Hoài nghiêng đầu nhìn phía Đồng Đồng, Đồng Đồng sửng sốt một chút, lập tức phản ứng được, chạy nhanh tới đưa khăn giấy mà mình vẫn luôn mang theo. Làm việc cùng anh một khoảng thời gian, chút ăn ý này vẫn có.
Bà Vương nhận lấy, rút ra một cái, lau khô nước mắt và nước mũi.
Cố Hoài hỏi tiếp: “Bà cảm thấy con mình là một đứa trẻ hướng ngoại sao?”
Bà Vương gật gật đầu: “Nó xem như là tính cách hướng ngoại, bạn bè cũng nhiều, thường xuyên cùng nhau ra ngoài chơi.”
“Vậy bà có để ý thời gian gần đây, có cái gì thay đổi hay không? Ví dụ như đột nhiên trở nên không thích nói chuyện, không thích tiếp xúc người khác, tinh thần khẩn trương?”
Bà Vương nhớ lại một chút: “Ngày thường nó đều ở trường, chỉ có cuối tuần mới về nhà hai ngày. Ở nhà thì hoặc là làm bài tập, hoặc là cùng bạn học chơi game, không có gì thay đổi rõ ràng cả.”
Cố Hoài suy nghĩ một chút, không hỏi theo hướng này nữa, chuyển hướng câu chuyện, lần này đi vào vấn đề cốt lõi: “Bà có thể nói cho tôi biết, bà không đồng ý nghiệm thi là vì băn khoăn điều gì?”
“Tôi đương nhiên là sợ bọn họ lừa dối. Nghe nói thầy giáo kia rất có bối cảnh, trường học này lại là trường nhất nhì thành phố, nhưng lãnh đạo đó không muốn những điều gièm pha này được chứng minh, nhất định sẽ mua chuộc cảnh sát. Chúng tôi đều không hiểu, đến lúc đó pháp y nói sao thì là vậy, ai biết có phải sự thật hay không?”
Cố Hoài không có trả lời bà, mà nói: “Tiếp theo tôi hỏi bà một vấn đề, hy vọng bà có thể khách quan trả lời, có được không?”
Bà Vương có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Bà cho rằng, dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, chỉ dựa vào chuyện tôi cho rằng anh