Kiều Huỳnh đặt phòng ở quảng trường Champagne, chứa hai cái bàn mười người lớn. Lúc Đồng Đồng tới, cửa khép hờ, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện bên trong, tim cô liền vọt tới cổ họng, Lục Trần Tây đã tới rồi sao?
Ba năm không gặp, cô thật sự lo lắng, không biết khi đối mặt với anh nên nói gì làm gì, hay thể hiện biểu cảm như thế nào.
Thở sâu, tâm trạng khẩn trương đến đôi tay phát run, cô đẩy cánh cửa gỗ ra, tất cả người ngồi bên trong đều nhìn về hướng của cô, cô có chút hốt hoảng nhìn quét một vòng quanh phòng, phát hiện không có Lục Trần Tây, mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cô cười chào hỏi mọi người, đi tới ngồi bên cạnh Kiều Huỳnh. Người tới hầu như đều là bạn chung của cô và Lục Trần Tây, nhưng bởi vì hai người chia tay, cho nên không giữ liên lạc.
Mọi người vừa nói chuyện vừa đợi người, hỏi thăm tình hình gần đây của nhau. Đồng Đồng có chút thất thần, có người hỏi cô đang làm công việc gì, cô đáp lấy lệ là làm phóng viên, lỗ tai lại dựng lên, lắng nghe tiếng động bên phía cửa phòng, chỉ sợ một giây tiếp theo Lục Trần Tây sẽ xuất hiện ở đó.
Lát sau lại có thêm người tới, nhưng mọi người đều thức thời, cố ý để trống chỗ ngồi bên cạnh cô. Đồng Đồng cảm thấy cô bây giờ so với thời đại học còn khẩn trương hơn, lòng bàn tay ướt mồ hôi, Kiều Huỳnh phát hiện ra liền lặng lẽ cầm tay cô ở dưới gầm bàn, thầm cổ vũ.
Thật sự đã trở lại…...
Chuyện cũ dời non lấp biển, thẳng thắn mà đến, Đồng Đồng dường như quên cả hô hấp, chỉ có thể yên lặng như vậy mà nhìn anh ta, nhớ không nổi những lời mà mình đã chuẩn bị trước đó.
Lục Trần Tây đứng ở cửa phòng, tầm mắt đảo qua từng người đang ngồi, cuối cùng ngừng trên người Đồng Đồng. Bốn mắt nhìn nhau, có loại cảm xúc mãnh liệt đang đè nén. Nhưng người khác đều không phát ra tiếng, lẳng lặng nhìn hai người, sợ rằng sẽ phá huỷ tình huống cửu biệt trùng phùng này.
Nhưng mà giây tiếp theo, sự tĩnh lặng bị đánh vỡ, một cô gái từ phía sau lưng Lục Trần Tây xông ra, rất xinh đẹp, hai bên thắt hai cái bím tóc nghịch ngợm, cười hì hì phất tay chào mọi người: “Hi~”
Đồng Đồng sửng sốt. Ai đây? Thoạt nhìn chắc cỡ tuổi với cô, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Trong khoảnh khắc cô nghĩ lại mọi chuyện, ánh mắt nhìn Lục Trần Tây dần trở nên do dự, cuối cùng chậm rãi cúi đầu, nhìn ly trà nóng trước mặt, ồ, bên trong còn lơ lửng một lá trà cứng này.
Cô đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Mọi người đều không đoán được Lục Trần Tây sẽ mang một cô gái lạ đến đây, không khí trong phòng tức khắc trở nên xấu hổ một cách kỳ lạ. Đồng Đồng cúi đầu không nói lời nào, Kiều Huỳnh thẳng tính, tức giận đến nghiến răng hỏi: “Lục Trần Tây, đây là ai vậy, đã nói trước là bạn bè tụ tập, anh lại mang theo một người không ai quen đến đây là có ý gì?”
Lục Trần Tây muốn mở miệng, lại bị cô gái bên cạnh giành trước, cô ta tỏ vẻ xin lỗi, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, là tôi một mực quấn lấy anh ấy muốn anh ấy đưa tôi đến, không liên quan đến anh ấy.”
Đồng Đồng nghe thấy cười lạnh trong lòng một tiếng. Kiều Huỳnh tức giận đến run người, trừng mắt nhìn cô gái kia: “Tôi có nói chuyện với cô sao? Cô giành cái gì? Biết là bạn cũ muốn tụ tập còn đòi tới, sao mặt lại dày như vậy?”
Cô gái kia đại khái không nghĩ tới lại bị mắng đến trực tiếp như vậy, mặt lúc đỏ lúc trắng, ngượng ngùng không dám bước tới. Lúc này, bạn bè tốt của Lục Trần Tây mới lên tiếng: “Tới đây tới đây, đừng đứng nữa, nhanh ngồi xuống để phục vụ mang thức ăn lên.”
Lục Trần Tây nói với cô gái kia: “Qua ngồi đi.”
Cô gái nghe lời gật gật đầu, đi đến chỗ ngồi còn trống. Đại khái là có chút sợ hãi Kiều Huỳnh, nên cô ta chọn chỗ cách xa Đồng Đồng một chút. Vì thế Lục Trần Tây tự nhiên mà đến ngồi bên cạnh Đồng Đồng. Lúc anh ta ngồi xuống, Đồng Đồng theo bản năng nhích vào bên cạnh Kiều Huỳnh một chút.
Kiều Huỳnh phát hiện, thuận thế tiến lại gần, thì thầm với cô: “Nếu cậu không muốn ở lại chỗ này, chúng ta rời đi, được không?”
Đồng Đồng nhẹ nhàng lắc lắc đầu: “Không sao.”
Kiều Huỳnh cảm thấy chính mình có lỗi với Đồng Đồng, là cô kích động bắt cô ấy tới, nếu sớm biết Lục Trần Tây muốn mang theo hồ ly tinh, đánh chết cô cũng không mang cô ấy tới đây chịu tội, nghĩ vậy liền không nhịn được khó chịu nói: “Giờ này còn ăn cơm gì nữa, nuốt không trôi, thà rằng không tới còn hơn.”
Mã Nhưng lên tiếng hoà giải: “Được rồi, đều tới đông đủ rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm, cho bạn Lục chút mặt mũi nào.”
Kiều Huỳnh hừ lạnh một tiếng, liếc Lục Trần Tây một cái, không nói nữa. Cô không sợ đắc tội với ai cả, một bàn người ngồi ở đây, ngoại trừ Đồng Đồng, đối với cô mà nói đều là những người bạn có cũng được mà không có cũng được.
Mã Nhưng nói với Lục Trần Tây: “Tiểu Lục, sao không giới thiệu bạn mới một chút?”
Lục Trần Tây liếc mắt nhìn Đồng Đồng một cái, cô cúi đầu nhìn chằm chằm chén trà không biết đang nghĩ cái gì: “Vương Dương, đàn em khoá dưới quen biết ở bên Mỹ.”
*
Sau đó bọn họ nói tiếp cái gì Đồng Đồng có chút không nhớ rõ, cô chỉ biết Lục Trần Tây ngồi bên cạnh nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy khoảng cách thật xa xôi. Trong bữa cơm, khoé mắt cô thoáng nhìn thấy Vương Dương thân mật gắp đầy đồ ăn cho anh ta, anh ta cũng không từ chối.
À, đàn ông mà.
Kiều Huỳnh cũng thấy động tác nhỏ của Vương Dương, có chút tức giận, cố ý gõ cái ly nói chuyện với mọi người: “Này này này, tôi hỏi mọi người một vấn đề nha, mọi người có biết Nhị Đồng của chúng ta hiện tại đang làm việc ở đâu không?”
Âm thanh gõ ly khiến mọi người chú ý, trong phòng tức khắc yên tĩnh lại, có người trả lời: “Tôi biết, làm phóng viên đài truyền hình tỉnh.”
“Bingo!” Kiều Huỳnh gian xảo cười rộ lên: “Nhưng mọi người có biết cô ấy làm tổ chuyên mục nào không?”
Mọi người sôi nổi lắc đầu. Kiều Huỳnh lấy đuôi mắt liếc Lục Trần Tây, sau đó nhanh nhẹn phun ra hai chữ, nói năng đầy khí phách: “Nơi đây.”
Lập tức có một bạn nữ phát ra một tiếng hô kinh ngạc: “Nơi đây?! Chính là “Nơi đây" do Cố Hoài chủ trì sao?”
Kiều Huỳnh kiêu ngạo ôm vai Đồng Đồng: “Đương nhiên, Nhị Đồng nhà chúng ta ưu tú như vậy, đương nhiên phải cùng một tổ với phóng viên ưu tú nhất rồi.”
“A a a!!!” Trong phòng tức khắc ầm ĩ cả lên, các bạn nữ đều tò mò chạy đến bên cạnh Đồng Đồng, mồm năm miệng mười hỏi: “Thật không Nhị Đồng? Cô thật sự cùng tổ với Cố Hoài?”
“Người thật của anh ấy trông như thế nào? Có phải càng đẹp hơn trên TV không? A, tôi thật ganh tị quá đi, cô có thể cùng với cực phẩm cấm dục như vậy sớm chiều ở chung!”
“Nhị Đồng có thể mang anh ấy đến cùng ăn bữa cơm với chúng ta không? Tôi thật muốn gặp người thật quá đi, nếu anh ấy có thể nắm tay tôi một lần, cả đời này tôi sẽ không rửa tay!”
……
Đồng Đồng liên tiếp bị oanh tạc đến da đầu tê rần, lúc đầu cô không nói với mọi người chính là vì không thể ứng phó với trường hợp như bây giờ.
Kiều Huỳnh ở đây biểu diễn vai trò người phát ngôn của cô, thấy cô không chống đỡ nổi, lại