Ngay lúc cô cau mày từ từ nhắm hai mắt, cố gắng chặn lại dạ dày của mình thì bỗng nhiên nghe giọng nói của Cố Hoài: “Muốn nôn?”
Đồng Đồng khó khăn gật đầu.
Cố Hoài lập tức tìm một chỗ khá rộng rãi cập xe sát vào: “Cô thử nôn một chút trên xe tôi xem.”
Đồng Đồng đẩy cửa xe ra, gần như là trong giây phút lao xuống, đứng bên đám cỏ dại ven đường là bắt đầu nôn như điên…
Đồng Đồng cảm thấy một trận khó chịu nổi lên, hai bên tai đều nóng, hận không thể cứ như vậy mà trượt chân rớt xuống núi, càng đỡ mất mặt hơn. Cô cúi đầu, rút loạn mấy tờ khăn giấy lau miệng mũi, giờ phút này trong miệng, mũi cô đều là mùi tanh chua, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn anh. Mới biết nhau ngày đầu tiên mà đã nôn đến rối tinh rối mù trước mặt anh, làm sao về sau cô dám đi gặp người??? Chắc là phải bị ghét bỏ đến chết!
“Say xe mà còn muốn làm phóng viên? Cô cho là tin tức đều là ngồi trong phòng máy lạnh có được?”
A, quả nhiên là bị chê… Đồng Đồng che miệng, trong lòng rất ấm ức. Cô cũng không biết là người lái xe lão luyện như cô thế nhưng sẽ say xe, còn không phải tại anh ta lái xe như điên trên đường núi sao…
“Cầm lấy.” Cố Hoài đem túi khăn giấy đưa đến trước mặt Đồng Đồng, cô vươn tay cầm lấy, tiếp theo anh ta đi đến mở cốp sau xe, lấy chai nước suối từ bên trong, vặn mở nắp đưa cho cô: “Súc miệng.”
Đồng Đồng nhanh tay đón lấy, ngậm nước trong miệng dùng sức súc sạch, hận không thể đem tất cả mùi tanh trong miệng rửa sạch.
Súc miệng nghiêm túc hết chai nước suối, Cố Hoài cầm lấy chai không trong tay cô, để cô rảnh tay mà lau mặt. Đồng Đồng xé mấy tờ khăn giấy, lau khô sạch sẽ nước trên miệng, mũi, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Cố Hoài giơ tay lên xem giờ: “Nôn xong rồi?"
“Lên xe.” Cố Hoài nói xong xoay người rời đi, Đồng Đồng hơi do dự: “Lão đại?”
Bước chân Cố Hoài thoáng dừng lại.
“Thực xin lỗi, lần sau tôi sẽ mang theo thuốc chống say xe.”
Cố Hoài yên lặng một chút: “Ừ.”
Sau khi lên xe, Đồng Đồng thuận tay hạ cửa sổ xuống một chút, cho thông gió phân tán mùi trong xe. Bởi vì cảm thấy xấu hổ, cô vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, thấy mặt trời ở phía xa xa đang từ từ khuất vào núi. Không biết là có phải do ảo giác của cô hay không, mà tốc độ xe dường như không còn nhanh như trước đó nữa...
*
Đợi đến lúc họ tới trấn Bảo Sơn thì đã sắp chín giờ tối, so với thời gian dự tính trễ hơn một giờ.
Thôn Đại Xuyên là một thôn nằm dưới thị trấn Bảo Sơn, khoảng cách không xa. Nhưng bởi vì trên thôn không có nơi nghỉ lại, cho nên đoàn người chỉ có thể ở thị trấn Bảo Sơn một đêm, ngày mai lại đến Đại Xuyên đón người, thuận tiện chụp thêm một ít tư liệu sống.
Khi Hà Dương tụ họp lại với bọn họ thì anh ta bày tỏ sự bất mãn cực lớn: “Lão đại, sao anh lại trễ như vậy, em đói rất lâu rồi!”
Cố Hoài ậm ừ một tiếng.
Đồng Đồng có chút bất an, nếu cô không nôn thì bọn họ có thể đã đến đúng giờ. Ai, quả thật ứng với câu kia của Cố Hoài: Dẫn dắt cô sẽ liên lụy đến hiệu suất làm việc của toàn tập thể: “Thực xin lỗi... là tôi say xe...”
“Chẳng trách...” Hà Dương giật mình: “Tôi đã nói với tốc độ lái xe thần tốc trên đường núi của Lão đại, làm thế nào cũng không có khả năng trễ lâu đến vậy.”
Doãn Thượng Ý như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Cố Hoài, rồi nói với Đồng Đồng: “Hiện tại không có việc gì chứ?”
Đồng Đồng gật đầu, có chút ngượng ngùng: “Dạ dày nôn đến rỗng, đỡ hơn rồi.”
Hà Dương cười rộ lên: “Nôn hết vừa vặn đến giờ cơm chiều, đi thôi, tôi sắp đói đến hôn mê rồi.”
Doãn Thượng Ý đuổi theo sau: “Đừng nói quá, cậu đói đến ngất đi thì chúng ta không ai có thể cõng nổi đâu, đến lúc đó chỉ có thể gọi máy xúc đến xúc cậu lên thôi.”
Hà Dương tức giận rống lên: “Cút.”
Đoàn người đi về hướng quán mì ở gần đấy. Thị trấn Bảo Sơn không đông dân lắm, qua chín giờ thì trên đường không còn người, chỉ còn đèn đường ảm đạm, và những con thiêu thân bay loạn trong bóng đèn.
Bàn vuông nhỏ cũ nát, xung quanh bỏ thêm ghế, vừa đủ cho năm người chen lấn.
Đồng Đồng vừa nôn xong nên không có khẩu vị, Cố Hoài chỉ gọi hai vắt mì không. Hà Dương gọi ba vắt mì thịt bò, thêm một chén hoành thánh dầu đỏ, còn la hét là đáng tiếc không có chỗ ăn đồ nướng.
Trong thời gian đợi ông chủ nấu mì, điện thoại của Đồng Đồng để trên bàn reo lên. Cô vừa cầm lên nhìn thấy, tên người gọi là mẹ, cô chạy nhanh chóng tránh qua một bên nhận cuộc gọi: “Alo, mẹ.”
“Đồng Đồng, con đang ở chỗ nào hả, sao còn chưa trở về? Mẹ với ba con tới đưa thức ăn khuya cho con. Mẹ nói con này, con thuê phòng này, quá nhỏ, tiểu khu cũng quá cũ rồi, vừa rồi lúc chúng ta đi vào, cánh cửa hẹp đến thiếu chút nữa đã hỏng xe của ba con.”
“Con ở Đại Xuyên.”
“Đại Xuyên?” Đồng Đồng nghe thấy mẹ mình ở đầu dây bên kia đang hỏi ba: “Con bé nói ở Đại Xuyên, Đại Xuyên là ở chỗ nào hả?” Tiếp theo nghe giọng ba cô trả lời: “Có nói em nghe cũng không biết, em hỏi con một chút chạy đến Đại Xuyên xa xôi như thế làm gì.”
Không đợi mẹ cô hỏi, Đồng Đồng đã nói trước: “Con đi công tác ở Đại Xuyên, trở về sẽ nói cụ thể với ba mẹ nha, bye bye.” Nói xong rồi ngắt máy luôn, trở lại chỗ ngồi xong mới ngượng ngùng nói với mọi người: “Mẹ tôi.”
“Mẹ cháu chắc là đang lo lắng cho cháu.” Lão Kim khẽ cười rất hòa ái: “Con gái của chú lớn hơn cháu một tuổi, vừa đi làm năm trước, ngày đầu tiên con bé đi nhận việc chú rất khẩn trương, lo lắng con bé không tốt với đồng nghiệp.”
“Cháu biết, khi nào về cháu sẽ giải thích thật tốt với mẹ.”
Lão Kim có chút tò mò: “Chú đi với tiểu Cố đã nhiều năm, biết bọn hắn làm việc này có bao nhiêu cực khổ. Cháu là con gái một, ba mẹ cháu làm sao bỏ được để cho một đứa con gái đi theo nghề phóng viên hả?”
Đồng Đồng cười cười: “Bọn họ vốn là kiên quyết phản đối, là cháu muốn làm phóng viên, bọn họ không quản được. Lúc ấy còn ầm ĩ không ít lần, cuối cùng ba cháu tức giận đến không cho mẹ quản cháu, nói muốn xem cháu có thể kiên trì bao lâu. Ông cảm thấy cháu không có khả năng làm đến cùng.”
Lão Kim hỏi: “Vậy cháu cảm thấy có thể đảm đương nổi sao?”
Vẻ mặt Đồng Đồng kiểu như, cái này còn cần hỏi sao: “Đương nhiên có thể ạ, nếu cháu cảm thấy bản thân không thể, thì đã không tới.”
Cố Hoài vốn dĩ vẫn luôn an tĩnh đột nhiên cong khóe môi, cười khẽ: “Nhóc con, cái gì cũng chưa từng trải mà đã nghĩ mình có thể, nói cho mạnh miệng rồi bỏ dở nửa chừng tôi đã gặp qua nhiều.”
“…” Bị oán trước mặt nhiều người như vậy, Đồng Đồng có chút không nhịn được bực bội: “Vậy anh không hiểu tôi, dựa vào cái gì anh cảm thấy tôi không thể hả?”
Cố Hoài ngớ ra, không nghĩ tới trước đó cô nhu thuận, bây giờ lại tranh luận. Anh nhất thời không nói gì, chỉ nhìn cô, bộ dáng cô nổi giận y như con chó bị đạp đuôi, anh từ tốn, bày ra dáng vẻ cô gái này có chút thú vị đây.
Lão Kim thấy hai người tranh cãi, lập tức