Chương 43
Suy xét đến việc mọi người vì tiết mục kỳ này làm tàu ngầm đều rất vất vả, Cố Hoài quyết định mang cả nhóm người tổ chuyên mục “Nơi đây" ra ngoài thư giãn.
Chương trình team buiding* (*xây dựng tinh thần tập thể) được giao cho Doãn Thượng Ý phụ trách tổ chức. Ngoại trừ mấy người bọn Cố Hoài, tổ chuyên mục còn có tổ hậu kỳ, cắt nối biên tập, biên đạo, thêm khoảng hai ba mươi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Địa điểm tổ chức thông qua phiếu bầu, quyết định ở trên núi, khoảng cách gần có thể đi về trong ngày, mọi người có thể mang theo người nhà, kinh phí sẽ do đài truyền hình phụ trách.
Đồng Đồng do dự không biết có nên gọi Lục Trần Tây hay không. Từ lần trước gạt anh ta đi điều tra ngầm, anh ta vẫn còn tức giận, sau khi trở về vài ngày vẫn không liên lạc với cô. Chi bằng nhân cơ hội này làm dịu quan hệ? Nghĩ như vậy, cô nhắn wechat cho anh ta, đơn giản nói chuyện này ra.
Lục Trần Tây rất nhanh trả lời: Toàn bộ tổ chuyên mục đều đi? Họ Cố gì đó cũng đi?
Đồng Đồng ngẩn ra, không hiểu sao có cảm giác anh ta đối với Cố Hoài có địch ý: Đúng vậy, toàn bộ chuyên mục tổ đều đi, anh ấy đương nhiên cũng đi.
Lục Trần Tây lập tức gửi 1 cái icon ok.
Vì thế, Đồng Đồng đăng ký thêm cho anh ta. Khi Doãn Thượng Ý thống kê số người, phát hiện cô đăng ký hai người: “Thế nào, muốn mang người nhà sao?”
Đồng Đồng có chút ngượng ngùng gật đầu: “Đúng vậy, anh thì sao?” Cô biết lão đại và Béo ca là cẩu độc thân, nhưng trạng thái tình cảm của Đinh Đinh ca vẫn chưa từng nghe nói.
Nghe vậy, Doãn Thượng Ý sắc mặt kỳ quái, cười gượng hai tiếng: “Không mang theo.”
*
Bởi vì người tham gia tương đối nhiều, Doãn Thượng Ý liên hệ công ty du lịch, thuê trọn 1 chiếc xe buýt. Người đi có thể lựa chọn tự đi, cũng có thể chọn ngồi xe buýt.
Đồng Đồng cảm thấy chiếc Ferrari của Lục Trần Tây quá chói mắt, mới thương lượng với anh ta ngồi xe buýt, ban đầu tưởng anh ta cao ngạo như vậy sẽ từ chối, không nghĩ tới lại đồng ý ngay.
Cùng ngày xuất phát, anh ta tới dưới lầu nhà cô đón cô, sau đó đến đài truyền hình, đó là địa điểm thống nhất tập hợp.
Lúc bọn họ đến, xe buýt đã chờ ở cửa. Lục Trần Tây đem xe đỗ vào bãi xe của đài truyền hình, sau đó kéo tay Đồng Đồng lên chiếc xe buýt kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên xe người chưa tới đủ, chỉ ngồi một nửa. Sau khi hai người lên xe, có nữ đồng nghiêph tò mò chào hỏi cô: “Bạn trai à?”
Đồng Đồng có chút ngượng ngùng cười cười: “Vâng.” Nói chuyện thêm một lát, trong lúc lơ đãng thấy Cố Hoài, anh ngồi ở vị trí cửa sổ cuối cùng, đeo tai nghe, ánh mặt trời nhỏ vụn mà chiếu vào trên mặt, đang nhìn cô.
Cô lập tức phất phất tay về phía anh, sau đó kéo Lục Trần Tây đi qua: “Lão đại, sớm vậy.”
Cố Hoài một tay kéo tai nghe màu trắng xuống, tầm mắt dừng ở trên bàn tay hai người đang nắm: “Ừ.”
Bên chỗ ngồi của anh đang trống, Đồng Đồng muốn đi qua, bị Lục Trần Tây dùng sức kéo lại, đẩy mạnh về phía hàng ghế trống phía trước: “Định làm gì vậy? Ngồi ở đây.”
Đồng Đồng ngẩn ra, vẫn ngồi xuống, Lục Trần Tây đặt mông xuống ngồi bên cạnh cô.
Người dần dần đến đủ, xe buýt chậm rãi chạy ra.
Cố Hoài nghiêng đầu, nhìn cảnh vật thành phố bên ngoài cửa sổ đang dần lui về phía sau, âm nhạc trong tai nghe đã mở rất lớn, nhưng không có cách nào khiến anh tập trung, khoé mắt thường rơi xuống cái đầu đen nhánh ở hàng ghế phía trước.
Thật ra anh không nghĩ sẽ đi. Khi phê duyệt kinh phí, thấy cô báo hai người, anh liền đoán được cô muốn mang theo bạn trai.
Tại sao đi, chính anh cũng không rõ, những hoạt động tập thể như thế này, trước kia anh cũng không phải đều tham gia, cho nên lần này dự định không tới, các đồng nghiệp cũng sẽ không thấy lạ.
Có thể, chỉ là muốn đến gặp cô.
Sau khi xe chạy được một đoạn, cái đầu nhỏ phía trước bắt đầu từng chút từng chút một cúi xuống, dường như muốn ngủ rồi, còn Lục Trần Tây thì thì thầm gì đó, cô liền nghiên đầu qua, gối lên vai anh ta ngủ mất.
Cố Hoài nhắm mắt, đầu nghiêng sang một bên.
*
Khoảng chừng 2 giờ sau, xe buýt tới bãi đỗ của khu thắng cảnh, Doãn Thượng Ý đem vé vào cửa phát đến tay mỗi người, đoàn người lục tục kéo nhau theo đường mòn lên núi.
Đi đến giữa sườn núi có một chỗ gọi là động Tiểu Ngư, phía dưới có dòng suối khoảng hai ba mươi mét, nước suối róc rách chaỷ từ trên núi xuống, nước không sâu, chỉ tới mắt cá chân, thật sự rất mát mẻ.
Hiện tại là giữa tháng 8 mùa hè nóng bức, không ít người đều xuống nước chơi. Ven đường có người bán hàng rong, bán đồ chơi bắn súng nước, màu sắc loè loẹt, là loại mà mấy đứa trẻ con thường chơi.
Lục Trần Tây mua hai cây, kéo Đồng Đồng xuống nước. Mới vừa xuống tới, đã bị một đám nhóc con vây lấy. Sau đó một trận hỗn chiến liền bắt đầu.
Cố Hoài ngồi ở trên bờ, dưới cái ô che nắng của nông trại, nhìn hai người dưới kia bị một đám trẻ con đuổi theo đánh, cười đùa hét chói tai.
Khoảng cách không gần, nhưng anh vẫn có thể thấy rõ, giờ phút này trên mặt cô là nét cười rạng rỡ, là hình ảnh anh chưa bao giờ nhìn thấy.
“Lão đại, sao không xuống chơi?” Doãn Thượng Ý mang dưa hấu đã cắt xong bước lại.
Cố Hoài nhàn nhạt liếc nhìn: “Đã sớm qua tuổi đó rồi.”
Doãn Thượng Ý ngồi xuống bên cạnh anh, theo tầm mắt anh nhìn qua, Đồng Đồng đang trốn phía sau Lục Trần Tây, tránh né đợt công kích của súng nước. Anh ta ăn dưa hấu, cố ý nói: “Thật ra hai người bọn họ rất xứng đôi.” Ý là, nên từ bỏ hy vọng nhân lúc còn sớm.
Cố Hoài chỉ yên lặng nhìn cô, không nói tiếp.
Một lát sau, cô bị mấy đứa trẻ cầm súng nước vây xung quanh, đánh không lại liền bỏ chạy, sau đó không ngoài dự đoán, dưới chân vừa trượt, mông đã ngồi trong nước.
Cố Hoài cong khoé môi, trọng tâm của cô nhóc này, quả nhiên ở trên đầu.
Lục Trần Tây bước qua đỡ cô lên từ trong nước, thay cô lau nước trên mặt, khoảng cách giữa hai người lúc này quá gần, giống như chạm vào là nổ ngay.
Quả nhiên giây tiếp theo, Lục Trần Tây cúi đầu hôn cô.
Cố Hoài theo bản năng dời tầm mắt, thở dài một tiếng trong lòng.
Lúc trước khi chấm bài thi viết của cô, anh chưa bao giờ tưởng tượng mọi việc lại phát triển như hôm nay. Khi đó anh chỉ đơn thuần cảm thấy, phần trình bày của thí sinh này rất giống với suy nghĩ của anh.
Sau đó Trần Dĩ Nam mang lý lịch và bài thi của cô tìm anh, nhờ anh hỗ trợ hướng dẫn cô gái nhỏ này, lý do bởi vì cô là cháu gái của thầy anh ta, Đồng Tùng Niên.
Khi đó anh mới biết cô chính là cháu gái của Đồng giáo sư, cũng chính là cô bé mũm mĩm anh gặp năm đó. Sở dĩ anh đồng ý sắp xếp của Trần Dĩ Nam, một mặt là thấy được cô có tiềm năng, mặt khác cũng muốn xem một chút cô bé mũm mĩm năm đó có thể đi con đường này được bao xa.
Nhưng mà có một số việc không nằm trong khống chế của anh, chính anh cũng không biết đã thích cô từ lúc nào. Cho đến vừa rồi, nhìn hai người kia ôm hôn thân mật mới khiến anh lần đầu tiên biết cái gì gọi là ghen tị, lúc này anh mới phát hiện, dường như anh đã lún quá sâu rồi.
*
Sau khi đi du lịch, tình cảm của Đồng Đồng và Lục Trần Tây có chút tiến triển, hai người hẹn nhau buổi tối đi Thái Cổ ăn cơm, sau đó xem phim điện ảnh mới chiếu.
Rất nhanh đến 6 giờ, lúc này Lục Trần Tây mới gửi wechat cho cô: Đột nhiên có cuộc họp, không biết đến bao giờ, em cứ lái xe qua đó, nếu đói bụng thì ăn trước, không cần chờ anh.
Sau đó còn kèm theo một cái biểu cảm moah moah.
Đồng Đồng trong mắt hiện lên ý cười, trả lời: Được, vậy em đi trước, anh họp xong thì đến.
Thái Cổ là thánh địa mua sắm đứng đầu Dung Thành hiện giờ, tập trung không ít cửa hàng xa hoa.
Cô lái xe đến, đi bộ dạo khắp nơi một lát, cảm thấy có chút nhàm chán, nên mua một ly nước trái cây ở Moka Bros, thuận tiện ngồi nghỉ chân. Cô cũng không thích việc dạo phố, nếu không có đồ vật đặc biệt muốn mua, thì sẽ không có ham muốn đi dạo.
Vừa uống nước trái cây vừa nhìn người đến người đi trên quảng trường, cảm giác tiết tấu chậm lại, lúc trước ở Vĩnh An giống như đánh trận làm cô kiệt sức, hiện tại lại có thể bình an ngồi ở chỗ này, đều là may mắn.
Không biết tại sao cô lại đột nhiên nhớ tới Cố Hoài. Ở Vĩnh An nếu không có anh, chỉ một mình cô sẽ chẳng làm nên chuyện gì, anh quả thật giống như thần hộ mệnh vậy. Có thể nhận anh làm sư phụ, chắc là kiếp trước cô đã cứu trái đất rồi.
Đang nghĩ ngợi, từ xa trong đám người, một bóng dáng có chút quen mắt hấp dẫn cô, cô nheo mắt nhìn nhìn, Đinh Đinh ca?
Vừa muốn chào hỏi, lại thấy phía sau anh ta có một người đàn ông mặc áo sơmi quần tây, dáng người cao gầy đi theo, lôi kéo tay anh ta, sau đó bị anh ngượng ngùng gạt ra.
??? Đồng Đồng có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm hai người kia. Tình huống gì đây???
Nhìn Doãn Thượng Ý cùng người đàn ông kia đi tới chỗ cô ngày càng gần, cô có chút uống cuống tay chân. Tuy rằng hai người đàn ông cũng không phải là không thể nắm tay, nhưng vừa rồi cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, tuyệt đối không giống như tình cảm quan hệ huynh đệ gì đó.
Cô dường như có thể kết luận Doãn Thượng Ý là gay, chỉ là không xác định có nên chào hỏi hay không, lỡ như anh ta không nghĩ tới sẽ bị đồng nghiệp phát hiện thì sao? Cô có phải nên trốn đi, làm bộ không biết thì tốt hơn hay không?
Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, lại thấy Doãn Thượng Ý nhìn về phía cô, cô không kịp trốn, tầm mắt hai người cứ như vậy giao nhau giữa không trung.
Trong nháy mắt, từ biểu cảm của cô, anh ta gần như hiểu rõ gì đó, sau đó