Chương 49:
Sau cơn hôn mê ngắn ngủi, Đồng Đồng tỉnh lại, người cô bị trói trên chiếc bàn inox thật lớn, không thể động đậy, bên cạnh là giá truyền dịch, bên trên treo một túi dịch truyền không rõ là thứ gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đinh Hiện nắm kim tiêm trên tay, dùng vẻ mặt thương hại, từ trên cao nhìn xuống cô, ngón trỏ dán nhẹ lên môi cô: “Suỵt, đừng sợ, không đau, ngủ thiếp đi là ổn.”
Bởi vì sợ hãi, Đồng Đồng ra sức giãy giụa: “Vì cái gì?”
Đinh Hiện an tĩnh trong giây lát: “Bởi vì tôi sợ cô độc. Bị bọn họ bắt rồi, sớm hay muộn cũng phải chết, tôi sợ một mình chết đi, muốn cô theo cùng.” Dừng một chút, hắn lại vội vàng giải thích: “Thật ra tôi đã cho bọn họ thời gian, tôi hy vọng bọn họ nhanh chóng tìm ra cô, hy vọng bọn họ có thế ngăn cản tôi, nhưng tôi chờ rồi lại chờ, bọn họ còn chưa tới, tôi không nhịn được nữa…”
Đồng Đồng căn bản nghe không lọt tai, bản năng cầu sinh làm cho cô giờ phút này liều mạng giãy giụa, rất muốn có ai đó tới cứu cô, nhưng không có khả năng… Cô nhìn Đinh Hiện cầm kim tiêm tiến đến ngày càng gần, ấn xuống cánh tay cô, tiếp đó thuần thục đâm kim tiêm vào tĩnh mạch, trên mặt cô tức khắc trở nên có chút vặn vẹo vì phẫn nộ xen lẫn tuyệt vọng, gân xanh trên cổ đều nổi lên.
Dần dần, từng giọt dịch truyền đi vào cơ thể cô, thuốc làm cho cơ bắp thả lỏng, cô dần không còn dùng lực được nữa, giãy giụa cũng càng lúc càng yếu đi, lần này có lẽ thật sự phải treo cổ tại nơi này, không ngờ tới, cô con mẹ nó lại bại bởi loại người này, thật sự không cam lòng…
Ngay tại lúc cô đã hoàn toàn từ bỏ, tầng hầm bỗng vang lên một tiếng ầm, âm thanh cửa bị đá văng, tiếp theo là tiếng của rất nhiều bước chân xuống cầu thang, lưng cô đưa về phía cửa nhìn không thấy, nhưng Đinh Hiện đứng bên cạnh lại nở nụ cười, chậm rãi giơ hai tay lên, lùi sang một bên.
Tiếp theo có ai đó xông tới, nhổ kim tiêm trên tay cô, mở dây da trói chặt tay chân cô ra, rồi ôm cô ra khỏi chiếc bàn, cô thấy rõ mặt của người nọ, Lão đại? Trông anh rất lo lắng, mặt mũi trắng bệch, trước giờ chưa từng thấy qua anh khẩn trương như vậy…
Cố Hoài ôm cô trong tay đi ra ngoài nhanh như bay, máu uốn lượn chảy ra từ lỗ kim trên mu bàn tay cô, đỏ tươi cực kỳ chói mắt: “Đừng sợ, anh lập tức mang em đến bệnh viện.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt Đồng Đồng dán ở ngực anh, sửng sốt một lúc, bỗng bắt đầu gào khóc, khàn cả giọng, nước mắt nước mũi cùng rơi xuống. Từ lúc bị Đinh Hiện bắt đến bây giờ, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt, không biết vì sao trong nháy mắt đó nhìn thấy anh, cô bỗng nhiên trở nên mềm yếu.
Ôm anh, như ôm một ngọn núi lớn.
Thấy cô không ngừng rơi nước mắt, tim Cố Hoài như bị dao cắt, vội vàng nhẹ giọng dỗ cô: “Đừng khóc, đã không sao rồi.”
Đồng Đồng nghe xong còn khóc to hơn, nước mắt thấm ướt áo sơ mi anh, oán trách: “Sao giờ anh mới đến…”
Cố Hoài ôm cô thật chặt, đem cả người cô ôm trọn vào lòng, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Thật xin lỗi.”
Là anh đã tới chậm.
Xe cứu thương đã chờ bên ngoài, anh nhẹ nhàng thả cô xuống cáng cứu thương, y tá theo xe cứu thương muốn đẩy cô lên xe, không biết cô lấy sức lực từ đâu bắt lấy tay anh, hoảng loạn nhìn anh.
Cô không nói lời nào, nhưng bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt đó, anh đã hiểu rõ ý cô — cô sợ lên xe một mình.
Anh trở tay nắm lấy tay cô thật chặt, mềm mỏng trấn an cô: “Anh không rời đi.”
Lúc này Đồng Đồng mới yên tâm, nhưng tay vẫn luôn nắm lấy tay anh không buông, mãi cho đến lúc xe cứu thương đến bệnh viện. Sau khi làm xong kiểm tra, bác sĩ cấp cứu đưa ra phương án trị liệu ban đầu, để cô lưu lại bệnh viện quan sát.
Tiếp đó cô được đưa vào một phòng bệnh đơn.
Cố Hoài kéo rèm, đẩy mở cửa sổ, để cho ánh nắng và gió nhẹ tràn đầy căn phòng.
Đồng Đồng nằm trên giường, trên tay là kim truyền dịch, cả gương mặt cô tắm dưới ánh mặt trời, cảm giác lỗ chân lông chậm rãi nở ra, ấm áp, an toàn. Cô như đột nhiên nhớ đến gì đó, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?” Sau khi khóc rống giọng cô vẫn còn khàn.
“Ngày mười bảy.”
Đồng Đồng nhẩm tính, vậy là cô đã mất tích hơn ba ngày…
Cố Hoài đi đến mép giường, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, hạ giọng: “Đã không còn việc gì, ngủ cho thật ngon, tỉnh dậy lại nói.”
Đồng Đồng nhìn anh gật đầu, sau đó nhắm mắt lại. Cô đã vượt qua 72 giờ không chợp mắt, rất nhanh cô đã chìm vào ngủ sâu bởi vì mệt mỏi quá độ.
Cố Hoài canh giữ bên giường bệnh, yên tĩnh mà chăm chú nhìn cô, trên mặt cô vẫn có thể nhìn thấy nước mắt, nơi tay chân bị trói chặt vẫn còn vết đỏ. Nhớ lại chuyện mấy ngày qua, trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, không dám nghĩ tới nếu anh đến muộn chút nữa thôi, cô đã…
Sau đó không lâu, Diêm Ngôn tới đưa ba lô và điện thoại của cô, thấy anh mặt mày cau có, không khỏi khuyên nhủ: “Bác sĩ nói phát hiện kịp thời, hẳn là không quá đáng ngại, ông cũng không cần quá lo lắng.”
“Ngày đó tôi nên đưa em ấy về.” Cố Hoài nhìn cô, trong lòng rất tự trách. Biết rõ cô chỉ ở một mình, anh lại không đưa cô về, vì thế mới để cho cô chịu khổ nhiều như vậy…
Diêm Ngôn thở dài, vỗ vỗ vai bạn thân: “Cái này không thể trách ông, ông cũng không biết cô ấy sẽ gặp phải loại chuyện này. Lại nói, nếu không phải ông phát hiện không liên hệ được với cô ấy, kiên trì điều tra hành tung của cô ấy, chúng ta có khả năng sẽ đến chậm, cho nên ông cũng không cần suy nghĩ vớ vẩn nữa, cô ấy không sao là ổn rồi.”
*
Buổi tối.
Đồng Đồng thét chói tai tỉnh lại từ trong mộng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hơi thở dồn dập, ánh mắt tán loạn — cô mơ thấy bản thân đang bị Đinh Hiện lột da.
“Nào nào, không có việc gì không có việc gì, mẹ ở đây.”
Có ai đó ôm cô vào lòng dỗ dành, giọng nói thật quen tai, cô lập tức tỉnh lại, sau khi tầm mắt ổn định, mới thấy rõ người ôm cô là mẹ, ba và Lục Trần Tây đứng bên giường, đang lo lắng sốt ruột nhìn cô.
Nhìn thấy người nhà đều trông coi bên cạnh, mũi Đồng Đồng có chút xót, òa một tiếng lại khóc ra, khiến cho cả nhà đều sợ hãi, dồn dập hỏi: “Có phải đau ở đâu không?” “Có muốn gọi bác sĩ tới khám không?”
Đồng Đồng vừa gạt nước mắt vừa lắc đầu: “Con không sao. Thật xin lỗi, để cho mọi người lo lắng.”
“Đứa nhỏ ngốc này, hoảng sợ rồi đi.” Mẹ Đồng Đồng đau lòng lau nước mắt cho con gái: “Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không? Mẹ nấu cho con ít cháo thịt gà.”
Đồng Đồng vốn dĩ không muốn ăn, nhưng không muốn để mẹ lo lắng, cô vẫn gật đầu: “Con