Chương 53
Mẹ Đồng muốn mời Cố Hoài ăn cơm, Đồng Đồng đành phải lấy di động phát tin nhắn trên Wechat cho anh: Lão đại, thứ 7 này anh có rảnh chứ? Mẹ em nói mời anh ăn cơm.
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô ngẩng đầu từ vị trí làm việc, nhìn xuyên qua cửa kính liếc văn phòng của anh, chỉ thấy anh nghe âm thanh báo tin nhắn, nghiêng đầu qua lấy điện thoại, sau khi nhìn thoáng qua, nhìn thẳng về hướng của cô.
Đồng Đồng bị bất ngờ không kịp đề phòng, đụng vào tầm mắt của anh, tim cô bỗng đập nhanh mất hai nhịp, cô nhanh chóng cúi đầu xuống. Không kịp ngẫm nghĩ vì sao bên tai mình hơi đỏ lên, wechat có tin nhắn đáp lại: Có thời gian.
Cô vội vàng trả lời: Được, anh thích ăn gì? Em báo cho mẹ em chuẩn bị trước.
Sau khi gửi xong, cô rất nhanh nhớ lại một vài món ăn yêu thích của anh, chủ yếu nghiêng về hệ nhẹ, bình thường ra ngoài phỏng vấn, điều kiện kém không có lựa chọn khác, nhưng nếu ở trong đài, bình thường anh đều là ăn chút salad gọi bên ngoài, nghĩ như vậy, ăn uống của anh được quản lý thật sự rất nghiêm khắc.
Rất nhanh Cố Hoài đã trả lời lại: Đều có thể, anh không khó ăn.
“...” Đồng Đồng bĩu môi. Không khó ăn? Không có tí thuyết phục nào nha…
Nghĩ nghĩ, cô gửi tin cho anh: Vậy nếu không để cho mẹ em chuẩn bị cơm tây nha?
Ngón tay của Cố Hoài nhẹ nhàng gõ phím, trả lời: Không cần phiền phức như vậy, dì có món sở trường gì, anh liền ăn cái đó.
Đồng Đồng nở nụ cười: Vậy được rồi. Đúng rồi, thuận tiện anh gọi cho Diêm cảnh quan luôn nhé.
Cố Hoài: Được, để anh hỏi anh ta.
Đồng Đồng: Đợi lát nữa em phát định vị nhà em cho anh.
“Trò chuyện với ai đó? Mặt mày hớn hở như vậy.”
Đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện, dọa cho Đồng Đồng nhảy dựng, phản ứng đầu tiên của cô là đưa tay lên che ngực lại, vừa thấy người đến là Doãn Thượng Ý, sắc mặt lập tức sụp đổ: “Đại ca anh làm em sợ muốn chết!”
“Xem em này, có tật giật mình~” Doãn Thượng Ý ném cho cô một cái liếc mắt: “Giờ làm việc nói chuyện phiếm với bạn trai, kích thích chứ?”
“...” Đồng Đồng cứng đờ ôm di động, ngoại trừ cười gượng hai tiếng: “Ha ha” Cho nên biểu hiện mới vừa rồi của cô, nhìn qua giống đang nói chuyện phiếm cùng bạn trai?
*
Đảo mắt đã đến thứ bảy.
Mẹ Đồng ở phòng bếp làm thức ăn, Đồng Đồng ở bên cạnh phụ giúp, di động nhét trong túi quần jean, thường xuyên móc ra liếc nhìn. Ước chừng nửa tiếng trước, Cố Hoài phát wechat cho cô, nói rằng anh đã xuất phát.
Hẳn là một lúc nữa là đến.
Tiểu khu của ba mẹ cô ở khá lớn, người lần đầu đến dễ bị đi lòng vòng bên trong, cho nên cô nói khi nào anh đến cổng tiểu khu thì nói cho cô, cô đi đón.
Mẹ Đồng thoáng nhìn thấy dáng vẻ không yên lòng của cô, giả bộ như lơ đãng hỏi một câu: “Thế nào, đang đợi tin tức của tiểu Lục à?”
Đồng Đồng cất điện thoại di động, căng khóe miệng: “Không có, chuyến bay của anh ta một giờ trước đã đáp rồi.” Hôm nay Lục Trần Tây đi công tác, chuyện mời Cố Hoài đến nhà ăn cơm, cô chưa nói cho anh ta biết, mối quan hệ giữa hai người đã muốn không được tốt lắm, cô không muốn thêm dầu vào lửa đang cháy.
Sau khi mối quan hệ với ba mẹ dịu đi, trong lòng cô đã thoải mái hơn không ít, tất cả dường như đều hướng tới hướng phát triển tốt, ngoại trừ mối quan hệ với Lục Trần Tây, có loại cảm giác giậm chân tại chỗ.
Cô không biết giải quyết vấn đề này thế nào, mơ hồ cảm giác câu hỏi này có lẽ không giải quyết được, cô chỉ là không muốn mở mắt ra để đối mặt.
Mẹ Đồng như có điều suy nghĩ liếc nhìn con gái, không hỏi thêm gì nữa, chỉ lo đảo thức ăn trong nồi.
Sau một lát, âm thanh tin nhắn của wechat vang lên. Đồng Đồng ném cái củ tỏi lớn trong tay đi, lấy điện thoại ra, tin nhắn từ Cố Hoài: Đến rồi.
Cô lau lau tay, vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài: “Mẹ, lão đại đến, con đi đón anh ấy.”
Ở cửa mang giày vào xong, cô gần như là chạy chậm đi ra ngoài, tới cửa chính tiểu khu nhìn thấy xe của Cố Hoài đã chờ ở ven đường. Cô chạy nhanh tới mở cửa xe nhảy vào, thở hồng hộc nói: “Đi thôi.”
Cố Hoài thấy cô thở hổn hển không thôi: “Chạy qua đây sao?”
Đồng Đồng có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Em không phải là sợ anh chờ lâu sao.”
Cố Hoài nhìn cô, yên tĩnh một lúc mới nói: “Lần sau đừng chạy, từ từ rồi đến, anh sẽ chờ em.”
Lúc anh nói lời này vẻ mặt có chút nghiêm túc, tim của Đồng Đồng đột nhiên đập loạn mất hai nhịp, cô nghe lời gật đầu: “Được, lần sau không chạy.”
Lúc này Cố Hoài mới hài lòng cho xe chạy đi, lái vào cửa chính của tiểu khu.
Đồng Đồng hạ cửa kính xe, vẫy vẫy tay với bảo an đang phiên trực, đối phương nhận ra cô, liền mở cửa cổng đường xe chạy. Sau khi đi vào, cô chỉ phương hướng cho anh, xe chạy vào gara ngầm, đậu dưới lầu nhà cô.
Cố Hoài xuống xe, mở cóp sau xách ra mấy hộp quà tặng, Đồng Đồng nhìn thấy nhíu mày: “Sao anh lại mang theo lễ vật?”
“Lần đầu tiên đến nhà em, không hay khi đi tay không đến.” Cố Hoài dùng một tay đóng cóp sau lại: “Cũng không phải đồ gì rất quý, em không cần cảm thấy có gánh nặng.”
Đồng Đồng nghĩ thầm anh đã quen thuộc như vậy, sẽ không khách sáo nữa, rồi dẫn anh lên lầu.
Sau khi cửa mở, Ba Đồng từ phòng khách ra đón tiếp, mặc dù nói lần trước Cố Hoài từ chối yêu cầu của ông về việc không thông qua thử việc của Đồng Đồng, nhưng ông dù sao cũng là người làm ăn, công phu thể hiện ngoài mặt vẫn đầy đủ.
Hai người chào hỏi một hồi, ông nhận lấy lễ vật Cố Hoài mang tới, có trà lá, nhân sâm và nấm matsutake. Đồng Đồng lấy từ trong tủ giày ra một dép nam mới mua bỏ xuống đất: “Lão đại, anh mang cái này đi.”
Cố Hoài gật đầu. Đổi giày xong, anh bỏ giày vào tủ, sau đó mới đi vào phòng khách.
Mẹ Đồng trong lúc gấp gáp cầm cái sạn từ trong phòng bếp chạy ra: “Tiểu Cố tới rồi à? Tự nhiên ngồi đi con, để Đồng Đồng tiếp đón con, dì đang nấu ăn, không đi được, con đừng để ý ha.”
Cố Hoài vội nói: “Không có gì ạ, dì bận chuyện của dì, không cần quan tâm tới con.”
Mẹ Đồng cười quay về phòng bếp làm thức ăn, Đồng Đồng dẫn anh đến ngồi trên sofa trong phòng khách, ba Đồng đi theo đưa điếu thuốc tới, anh đưa tay ngăn cản: “Xin lỗi, con không hút thuốc lá.”
Ba Đồng cười cười, thu lại: “Không hút thuốc là tốt, khỏe mạnh.”
Đồng Đồng rót một chung trà bưng tới, đặt trên bàn trà trước mặt Cố Hoài, rồi cùng trò chuyện với anh. Sau một lúc, mẹ Đồng từ trong phòng bếp ló đầu ra: “Đồ ăn đều nấu xong