Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 53:


trước sau

 
Chương 53


 
Mẹ Đồng muốn mời Cố Hoài ăn cơm, Đồng Đồng đành phải lấy di động phát tin nhắn trên Wechat cho anh: Lão đại, thứ 7 này anh có rảnh chứ? Mẹ em nói mời anh ăn cơm.
 
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô ngẩng đầu từ vị trí làm việc, nhìn xuyên qua cửa kính liếc văn phòng của anh, chỉ thấy anh nghe âm thanh báo tin nhắn, nghiêng đầu qua lấy điện thoại, sau khi nhìn thoáng qua, nhìn thẳng về hướng của cô.
 
Đồng Đồng bị bất ngờ không kịp đề phòng, đụng vào tầm mắt của anh, tim cô bỗng đập nhanh mất hai nhịp, cô nhanh chóng cúi đầu xuống. Không kịp ngẫm nghĩ vì sao bên tai mình hơi đỏ lên, wechat có tin nhắn đáp lại: Có thời gian.
 
Cô vội vàng trả lời: Được, anh thích ăn gì? Em báo cho mẹ em chuẩn bị trước.
 
Sau khi gửi xong, cô rất nhanh nhớ lại một vài món ăn yêu thích của anh, chủ yếu nghiêng về hệ nhẹ, bình thường ra ngoài phỏng vấn, điều kiện kém không có lựa chọn khác, nhưng nếu ở trong đài, bình thường anh đều là ăn chút salad gọi bên ngoài, nghĩ như vậy, ăn uống của anh được quản lý thật sự rất nghiêm khắc.
 
Rất nhanh Cố Hoài đã trả lời lại: Đều có thể, anh không khó ăn.
 
“...” Đồng Đồng bĩu môi. Không khó ăn? Không có tí thuyết phục nào nha…
 
Nghĩ nghĩ, cô gửi tin cho anh: Vậy nếu không để cho mẹ em chuẩn bị cơm tây nha?
 
Ngón tay của Cố Hoài nhẹ nhàng gõ phím, trả lời: Không cần phiền phức như vậy, dì có món sở trường gì, anh liền ăn cái đó.
 
Đồng Đồng nở nụ cười: Vậy được rồi. Đúng rồi, thuận tiện anh gọi cho Diêm cảnh quan luôn nhé.
 
Cố Hoài: Được, để anh hỏi anh ta.
 
Đồng Đồng: Đợi lát nữa em phát định vị nhà em cho anh.
 
“Trò chuyện với ai đó? Mặt mày hớn hở như vậy.”
 
Đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện, dọa cho Đồng Đồng nhảy dựng, phản ứng đầu tiên của cô là đưa tay lên che ngực lại, vừa thấy người đến là Doãn Thượng Ý, sắc mặt lập tức sụp đổ: “Đại ca anh làm em sợ muốn chết!”
 
“Xem em này, có tật giật mình~” Doãn Thượng Ý ném cho cô một cái liếc mắt: “Giờ làm việc nói chuyện phiếm với bạn trai, kích thích chứ?”
 

“...” Đồng Đồng cứng đờ ôm di động, ngoại trừ cười gượng hai tiếng: “Ha ha” Cho nên biểu hiện mới vừa rồi của cô, nhìn qua giống đang nói chuyện phiếm cùng bạn trai?
 
*
 
Đảo mắt đã đến thứ bảy.
 
Mẹ Đồng ở phòng bếp làm thức ăn, Đồng Đồng ở bên cạnh phụ giúp, di động nhét trong túi quần jean, thường xuyên móc ra liếc nhìn. Ước chừng nửa tiếng trước, Cố Hoài phát wechat cho cô, nói rằng anh đã xuất phát.
 
Hẳn là một lúc nữa là đến.
 
Tiểu khu của ba mẹ cô ở khá lớn, người lần đầu đến dễ bị đi lòng vòng bên trong, cho nên cô nói khi nào anh đến cổng tiểu khu thì nói cho cô, cô đi đón.
 
Mẹ Đồng thoáng nhìn thấy dáng vẻ không yên lòng của cô, giả bộ như lơ đãng hỏi một câu: “Thế nào, đang đợi tin tức của tiểu Lục à?”
 
Đồng Đồng cất điện thoại di động, căng khóe miệng: “Không có, chuyến bay của anh ta một giờ trước đã đáp rồi.” Hôm nay Lục Trần Tây đi công tác, chuyện mời Cố Hoài đến nhà ăn cơm, cô chưa nói cho anh ta biết, mối quan hệ giữa hai người đã muốn không được tốt lắm, cô không muốn thêm dầu vào lửa đang cháy.
 
Sau khi mối quan hệ với ba mẹ dịu đi, trong lòng cô đã thoải mái hơn không ít, tất cả dường như đều hướng tới hướng phát triển tốt, ngoại trừ mối quan hệ với Lục Trần Tây, có loại cảm giác giậm chân tại chỗ.
 
Cô không biết giải quyết vấn đề này thế nào, mơ hồ cảm giác câu hỏi này có lẽ không giải quyết được, cô chỉ là không muốn mở mắt ra để đối mặt.

Mẹ Đồng như có điều suy nghĩ liếc nhìn con gái, không hỏi thêm gì nữa, chỉ lo đảo thức ăn trong nồi.
 
Sau một lát, âm thanh tin nhắn của wechat vang lên. Đồng Đồng ném cái củ tỏi lớn trong tay đi, lấy điện thoại ra, tin nhắn từ Cố Hoài: Đến rồi.
 
Cô lau lau tay, vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài: “Mẹ, lão đại đến, con đi đón anh ấy.”
 
Ở cửa mang giày vào xong, cô gần như là chạy chậm đi ra ngoài, tới cửa chính tiểu khu nhìn thấy xe của Cố Hoài đã chờ ở ven đường. Cô chạy nhanh tới mở cửa xe nhảy vào, thở hồng hộc nói: “Đi thôi.”
 
Cố Hoài thấy cô thở hổn hển không thôi: “Chạy qua đây sao?”
 
Đồng Đồng có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Em không phải là sợ anh chờ lâu sao.”
 
Cố Hoài nhìn cô, yên tĩnh một lúc mới nói: “Lần sau đừng chạy, từ từ rồi đến, anh sẽ chờ em.”
 
Lúc anh nói lời này vẻ mặt có chút nghiêm túc, tim của Đồng Đồng đột nhiên đập loạn mất hai nhịp, cô nghe lời gật đầu: “Được, lần sau không chạy.”

 
Lúc này Cố Hoài mới hài lòng cho xe chạy đi, lái vào cửa chính của tiểu khu.
 
Đồng Đồng hạ cửa kính xe, vẫy vẫy tay với bảo an đang phiên trực, đối phương nhận ra cô, liền mở cửa cổng đường xe chạy. Sau khi đi vào, cô chỉ phương hướng cho anh, xe chạy vào gara ngầm, đậu dưới lầu nhà cô.
 
Cố Hoài xuống xe, mở cóp sau xách ra mấy hộp quà tặng, Đồng Đồng nhìn thấy nhíu mày: “Sao anh lại mang theo lễ vật?”
 
“Lần đầu tiên đến nhà em, không hay khi đi tay không đến.” Cố Hoài dùng một tay đóng cóp sau lại: “Cũng không phải đồ gì rất quý, em không cần cảm thấy có gánh nặng.”
 
Đồng Đồng nghĩ thầm anh đã quen thuộc như vậy, sẽ không khách sáo nữa, rồi dẫn anh lên lầu.
 
Sau khi cửa mở, Ba Đồng từ phòng khách ra đón tiếp, mặc dù nói lần trước Cố Hoài từ chối yêu cầu của ông về việc  không thông qua thử việc của Đồng Đồng, nhưng ông dù sao cũng là người làm ăn, công phu thể hiện ngoài mặt vẫn đầy đủ.
 
Hai người chào hỏi một hồi, ông nhận lấy lễ vật Cố Hoài mang tới, có trà lá, nhân sâm và nấm matsutake. Đồng Đồng lấy từ trong tủ giày ra một dép nam mới mua bỏ xuống đất: “Lão đại, anh mang cái này đi.”
 
Cố Hoài gật đầu. Đổi giày xong, anh bỏ giày vào tủ, sau đó mới đi vào phòng khách.
 
Mẹ Đồng trong lúc gấp gáp cầm cái sạn từ trong phòng bếp chạy ra: “Tiểu Cố tới rồi à? Tự nhiên ngồi đi con, để Đồng Đồng tiếp đón con, dì đang nấu ăn, không đi được, con đừng để ý ha.”
 
Cố Hoài vội nói: “Không có gì ạ, dì bận chuyện của dì, không cần quan tâm tới con.”
 
Mẹ Đồng cười quay về phòng bếp làm thức ăn, Đồng Đồng dẫn anh đến ngồi trên sofa trong phòng khách, ba Đồng đi theo đưa điếu thuốc tới, anh đưa tay ngăn cản: “Xin lỗi, con không hút thuốc lá.”
 
Ba Đồng cười cười, thu lại: “Không hút thuốc là tốt, khỏe mạnh.”

Đồng Đồng rót một chung trà bưng tới, đặt trên bàn trà trước mặt Cố Hoài, rồi cùng trò chuyện với anh. Sau một lúc, mẹ Đồng từ trong phòng bếp ló đầu ra: “Đồ ăn đều nấu xong

rồi, chuẩn bị rửa tay ăn cơm!”
 
Đồng Đồng đứng lên, mang theo Cố Hoài đến phòng vệ sinh rửa tay, rồi mới đi đến ngồi vào bàn ăn.
 
Mẹ Đồng vừa bày chén đũa, vừa nói với Cố Hoài: “Hôm nay nấu đều là món ăn gia đình, cũng không biết hợp khẩu vị của con không. Đồng Đồng nói bình thường con ăn thức ăn có vẻ nhẹ hơn, nên dì không cho quá nhiều ớt, con nếm thử một chút xem có hợp vị hay không.”
 
Cố Hoài khách khí cười: “Đồng Đồng có nói những món ăn dì nấu ăn đặc biệt ngon, con khẳng định chúng hợp khẩu vị của con.”

 
Mẹ Đồng hài lòng cười rộ lên: “Nếu hợp khẩu vị thì ăn nhiều một chút.”
 
Đồng Đồng ngồi bên cạnh Cố Hoài, âm thầm liếc anh một cái, cú vỗ mông ngựa này đủ trơn tru, bình thường anh cũng không dễ nói chuyện như vậy nha.
 
Ba Đồng như nhớ tới cái gì, hỏi: “Diêm cảnh quan sao không tới?”
 
Cố Hoài đáp lại: “Hôm nay cậu ấy đi công tác, nhưng cậu ấy có nhờ con chuyển lời cảm ơn đến chú dì.”
 
Mẹ Đồng cảm thán: “Cảnh sát CHA cũng không dễ làm nha, cuối tuần đều không được nghỉ ngơi.”
 
Đồng Đồng nhanh chóng tiếp lời: “Không phải đâu, cảnh sát CHA mới thật sự là công việc có rủi ro cao thật sự sao? Thường xuyên thấy trên mạng có những người hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, chết đột ngột, đều là cảnh sát nhân dân.”
 

Ngụ ý, làm phóng viên vẫn an toàn hơn.
 
Mẹ Đồng nhìn cô rồi liếc một cái, đứa con gái này, lại nắm lấy cơ hội tẩy trắng nghề nghiệp của nó, nhưng mà bà cũng không nói gì, quay đầu gắp cho Cố Hoài một đũa thịt bò, ân cần nói: “Tiểu Cố à, trong nhà con còn người thân nào khác không?”
 
Cố Hoài nói cám ơn trước, sau đó mới trả lời: “Bà ngoại con và ông nội đều khỏe mạnh, còn có một người chú.”
 
Mẹ Đồng tiếp tục hỏi: “Đều ở Dung Thành sao?”
 
“Bà ngoại ở Dung Thành, ông nội và chú thì ở Bắc Kinh.”
 
“Vậy bà ngoại con có sống với con không?”
 
Cố Hoài cười khổ: “Không ạ, bà không muốn sống cùng con, nói là không muốn ảnh hưởng lẫn nhau.”
 
Mẹ Đồng thở dài: “Chà chà, vậy ở một mình cũng không quá dễ dàng. Về sau nếu có rảnh rỗi, lại đến nhà dì ăn cơm nhé.”
 
Cố Hoài từ chối nói: “Làm sao mà không biết xấu hổ như vậy ạ.”
 
Mẹ Đồng khoát tay: “Không có chuyện gì, chỉ là thêm đôi đũa, không phiền. Về sau nếu con tới, Đồng Đồng cũng phải theo trở về, con bé đó từ khi tốt nghiệp đại học đã bắt đầu tự mình thuê phòng ở, cũng rất ít về nhà.”
 
Cố Hoài liếc nhìn người bên cạnh, cô đang cắn đầu đũa kháng nghị: “Sao lại kéo tới trên người con rồi chứ, không phải vì con đây công việc quá bận rộn sao.”
 
Mẹ Đồng nghiêm mặt: “Luôn lấy bận rộn làm cái cớ, cùng một đức hạnh với ba con, thật sự là ruột thịt.”
 
Ba Đồng đang uống canh, nghe thấy lời này thiếu chút nữa bị sặc, vô tội nói: “Sao lại kéo đến trên người anh rồi, khẩu súng này của em có thể đừng bắn loạn không?”
 


 
Cố Hoài nhìn ba người cãi nhau, khóe miệng không khỏi hiện lên ý cười. Khi anh 10 tuổi ba mẹ anh đã qua đời, đã sắp không còn nhớ quá rõ cảnh một nhà ba người cùng nhau ăn cơm là cảm giác gì. Mà bây giờ ngồi ở chỗ này, thậm chí có loại ảo giác gặp lại ba mẹ.
 
*
 
Ăn xong bữa cơm, ba Đồng cùng Cố Hoài trò chuyện thật vui, lên tới thế cục ở Trung Đông, xuống đến dân sinh trong nước, một cuộc trò chuyện vui quên trời đất.
 
Vứt bỏ thành kiến đối với công việc phóng viên này, ông không thể không thừa nhận, Cố Hoài là một người rất từng trải, hơn nữa là người rất có trình độ, mặc kệ trò chuyện đề tài về cái gì đều tiếp được, nhìn nhận vấn đề cũng rất sắc bén.
 
Toàn bộ quá trình Đồng Đồng đều chống má dự thính, cô không phải không biết lão đại hiểu biết nhiều, chỉ là không nghĩ tới anh có thể trấn trụ được ba mình, giờ phút này hình tượng của anh quả thực không thể không cao hơn.
 
Cho tới khi bên ngoài trời tối đi, Cố Hoài mới nhớ tới nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Hóa ra đã muộn như vậy.”
 
Vẻ mặt ba Đồng không tha: “Phải về ngay sao?”
 
Đồng Đồng vừa thấy tư thế kia của ba cô, nó có nghĩa là muốn người ta lưu lại qua đêm trò chuyện với ông, cô vội vàng nói: “Ba, người ta cũng phải về nghỉ ngơi?”
 
Thế này ba Đồng mới nhả ra: “Được rồi, tiểu Cố, cháu đi từ từ, có rảnh thì tới dùng cơm, nói trước với Đồng Đồng một tiếng là được.”
 
Cố Hoài gật đầu, nói với ba mẹ Đồng Đồng: “Cảm ơn lòng hiếu khách của hai bác, cháu đây không quấy rầy nữa, cháu đi về trước.”
 
Đồng Đồng cầm lấy chìa khóa: “Em đưa anh ra ngoài.”
 
Hai người đi thang máy xuống lầu, Đồng Đồng có chút bùi ngùi: “Trước đây ba em ở nhà không nói chuyện nhiều như vậy, có lẽ bình thường trong nhà chỉ có hai người phụ nữ, ông cảm thấy không thể nói chuyện, không nghĩ tới hôm nay thấy anh, ngược lại thành nói chuyện phiếm, anh đừng chê phiền ha.”
 
Cố Hoài đứng sóng vai với cô, khóe môi anh nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Sao có thể phiền.”
 
Thang máy đến tầng 1, anh chạy xe ra khỏi hầm, gió từ cửa sổ thổi vào, đêm thu thoáng lạnh.
 
Đồng Đồng chỉ huy phương hướng, mắt thấy phải lái ra tiểu khu, ngón trỏ của Cố Hoài gõ nhẹ trên tay lái hai cái, vẫn là quyết định hỏi: “Bạn trai em, hôm nay sao không tới?”
 
“A…” Nói về cái này, Đồng Đồng có chút lúng túng giải thích: “Anh ta đi công tác.” Cô không có nói là cô không nói cho Lục Trần Tây chuyện ăn cơm hôm nay. Nếu mà nói, Lục Trần Tây nhất định sẽ bỏ việc đến ăn bữa cơm này, ăn xong khẳng định sẽ nói quan hệ của cô với Cố Hoài âm dương quái khí, nếu nhìn thấy ba cô tán gẫu với Cố Hoài khí thế ngất trời như vậy, khẳng định lại muốn tức chết.
 
Ài…
 
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.


 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện