Chương 62:
Chuyện cô cùng Cố Hoài bên nhau, hiển nhiên là bị Kiều Huỳnh biết rồi. Cô ta bà tám lôi kéo cô hỏi: “Tiến triển đến đâu rồi? Hun hun chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồng Đồng gật đầu: “Đã hôn.”
“Vậy ngủ chưa?”
“...” Đồng Đồng rối rắm: “Cậu đang nói tới loại ngủ nào?”
Kiều Huỳnh trừng cô: “Đương nhiên là cái loại lột sạch quần áo đó.”
“... Chưa.”
Từ lúc nghi ngờ cô bị lây nhiễm, đoạn thời gian đó ở trong chùa Đại Từ, mỗi tối hai người đều ngủ trên cùng một giường, nhưng mà Cố Hoài cái gì cũng chưa làm với cô, nhiều lắm cũng chỉ là hôn hôn trán cô.
Ở trong loại hoàn cảnh này, cũng không có tâm tư.
Kiều Huỳnh nhìn cô, xoa xoa cằm: “Xem cái phản ứng này của cậu, giống như người chưa cởi quần áo, chưa ngủ qua?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tai Đồng Đồng đều đỏ, thẹn thùng liếc cô ta. Cẩn thận ngẫm lại, cô với Cố Hoài tiến triển quả thực quá nhanh, ái muội và hẹn họ đều không có, trực tiếp nhảy luôn tới bước cùng giường.
Kiều Huỳnh chậc chậc hai tiếng, cười: “Cậu được lắm, xuống tay còn rất nhanh.”
Đồng Đồng đỏ mặt: “Còn không phải trong thời kỳ đặc thù.” Phải là thời điểm bình thường, cô làm sao dám lớn mật như vậy.
Trước khi ngủ Cố Hoài gửi tin nhắn Wechat cho cô: Đang làm gì?
Đồng Đồng nhìn di động, khóe miệng không khỏi hiện lên ý cười, nhắn lại hai chữ: Nhớ anh.
Trả lời xong cô lại ngượng, cuộn thành một cục trên giường, lấy chăn mỏng che bản thân từ đầu tới chân, rúc lại trong chăn, ôm di động chờ anh nhắn lại.
Cố Hoài rất nhanh đã nhắn lại: Anh cũng nhớ em.
Đồng Đồng nhìn màn hình di động, che miệng thầm vui.
Tiếp đó lại có thêm một tin: Bà ngoại nói muốn gặp em, có thể sao?
Đồng Đồng nhớ tới hôm nay anh đến nhà bà ngoại ăn cơm, có lẽ bà cụ đưa ra yêu cầu, vì thế cô trả lời: Đương nhiên có thể, khi nào thì đi?
Cố Hoài: Thời gian do em quyết.
Đồng Đồng nghĩ nghĩ, hai ngày này còn phải phỏng vấn: Thứ bảy được không?
Cố Hoài: Được, đến lúc đó anh đến đón em.
Bà ngoại Cố Hoài sống ở một tiểu khu cũ bên cạnh Nhất Hoàn, tường ngoài loang lổ, không có thang máy.
Sống ở đây phần lớn là láng giềng cũ trước đây, nhóm các dì mặc áo lụa bông, trên tay phe phẩy chiếc quạt hương bồ, tụ tập ở dưới lầu ngồi nói chuyện phiếm.
Xe của Cố Hoài lái vào, đậu dưới tầng ngay tòa nhà của bà ngoại. Đồng Đồng xách theo quà tặng xuống xe, nhìn chung quanh một vòng: “Lúc nhỏ anh sống ở nơi này?”
Cố Hoài ừ một tiếng, đi tới xách đồ trong tay cô.
“Thì ra trước kia chúng ta ở gần như vậy.” Đồng Đồng tự nhiên kéo tay anh: “Lúc nhỏ em ở nhà ông ngoại, ngay tại Dung Đại, chỉ cách nơi đây hai ba trạm thôi.”
“Anh ở đây đến năm mười tuổi, sau đó đến Bắc Kinh.” Cố Hoài cười cười: “Nếu em sinh ra sớm một chút, nói không chừng chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn.”
Đồng Đồng cười rộ lên: “Em sao biết nha, nếu sớm biết, em nhất định để ba mẹ cố gắng một chút, sinh em ra sớm chút nữa.”
Hai người nói chuyện câu được câu không đã lên đến lầu hai, Cố Hoài nhấn chuông cửa nhà 201. Cửa rất nhanh được mở ra, một cụ bà tinh thần quắc thước đứng sau cánh cửa: “Tới rồi?”
Đồng Đồng nhanh nhẹn ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chào bà ngoại.” Sau đó lặng lẽ quan sát bà, tóc bà bạc trắng, làn da đầy nếp nhăn, nhưng khí chất đoan trang, khi còn trẻ bà nhất định là một mỹ nhân.
Bà ngoại cười khanh khách kêu bọn họ vào nhà, rồi nhìn cô nói: “Vẫn luôn trông mong được gặp cháu, hôm nay cuối cùng đã gặp được. Tiểu Hoài trước giờ không dẫn con gái về nhà, cháu là người đầu tiên, thật là để bà chờ khổ.”
Đồng Đồng có chút không thể tin được, liếc nhìn người bên cạnh một cái: “Cháu thật sự là người đầu tiên?”
Trên mặt Cố Hoài hiện lên sắc đỏ không rõ ràng, ho nhẹ một tiếng: “Phải.”
Đồng Đồng cố nén cười, trong lòng hết sức vui mừng.
Nói chuyện một hồi, bà ngoại xách lên một giỏ thức ăn đầy muốn đi vào bếp, bị Cố Hoài ngăn lại: “Bà để đi, cháu làm.”
Lại nói tiếp: “Sao bà mua nhiều vậy, ăn đâu cho hết.”
Bà ngoại mỉm cười: “Hôm nay bà vui.”
Đồng Đồng đi tới xách giỏ giúp bà: “Bà ngoại bà ngồi đi, cơm chiều giao cho chúng cháu đi.”
Bà ngoại nhìn qua nhìn lại hai người, khẽ gật đầu, đi đến sô pha ngồi xuống.
Cố Hoài dẫn theo Đồng Đồng vào phòng bếp, liếc cô: “Em nói anh biết nào, có thể làm món gì ăn?”
“...” Đồng Đồng xấu hổ gãi đầu: “Nấu sủi cảo… có tính không?”
Cố Hoài bất đắc dĩ cười, nhặt mấy nhánh tỏi từ giỏ thức ăn: “Trước hết bắt đầu lột tỏi đi.”
Đồng Đồng thành thật nhận lấy: “Cái này em có thể.”
Khi cô lột tỏi, Cố Hoài lấy tạp dề trên móc mặc vào, đi đến bồn nước nhanh nhẹn mở vòi rửa sạch từng loại đồ ăn.
Đồng Đồng lột vỏ tỏi, ngắm nhìn anh qua khóe mắt, dáng vẻ anh bình tĩnh, động tác không chút dư thừa, thị phạm đầy đủ.
Một nhánh gừng dưới tay anh, xoẹt xoẹt xoẹt đã được thái thành từng lát, rồi lại thái thành sợi, kỹ thuật thái rau cực kỳ lợi hại.
“Anh có thể dạy em một chút không?” Đồng Đồng nhìn con dao trên tay anh, lần đầu tiên có ý muốn học nấu ăn. Trước kia ở nhà mười ngón tay cô không dính nước mùa xuân, đối với chuyện bếp núc thế này càng không hề có hứng thú, hiện tại lại không giống vậy.
Cố Hoài bớt chút thời gian liếc qua đánh giá cô: “Sao đột nhiên muốn học những cái này?”
Mặt Đồng Đồng nóng lên, cúi đầu làm bộ như đang nghiêm túc lột vỏ tỏi, trong miệng lầu bầu: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là… Nếu học xong, có thể nấu cho anh ăn.”
Cố Hoài đang xắt rau bỗng dừng tay, tầm mắt chăm chú vào thân ảnh nho nhỏ của cô, trong ngực là máu nóng cuồn cuộn. Anh cố gắng kìm nén lại, thấp giọng nói: “Lại đây, anh dạy em.”
Đồng Đồng bỏ củ tỏi xuống đi qua. Cố Hoài cởi tạp dề trên người xuống, tròng lên cổ cô, tay giữ chặt dây ở hai bên, vòng qua eo cô, thắt lại sau lưng.
Hai người kề mặt đứng đó, giữa hai cơ thể gần như không có khoảng cách.
Hoàng hôn từ cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, chiếu vào nửa khuôn mặt của anh, Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn, tim đập loạn nhịp. Gương mặt hoàn mỹ này, từ nay về sau là của một mình cô.
Thật tốt.
Cố Hoài tỉ mỉ thắt nút, sau đó buông cô ra, nắm lấy vai cô đẩy đến trước tấm thớt, cầm dao lên làm mẫu: “Tay trái giữ như vậy.”
Đồng Đồng nhìn hồ lô vẽ gáo mà giữ nhánh gừng, thử cắt xuống một dao, bên trên dày dưới mỏng, còn không có cắt cho rời ra…
Cố Hoài bất đắc dĩ thở dài, từ phía sau dứt khoát nắm lấy hai tay cô, tay chạm tay chỉ cô: “Ngón tay trái phải cuộn lên như vầy, dùng khớp xương giữ cho dao đứng vững, như vậy mới có thể khống chế độ dày mỏng, cũng sẽ không cắt trúng ngón tay.”
Đồng Đồng bị anh ôm lấy từ phía sau, khi anh nói chuyện, hơi thở nóng rực phun bên tai cô, ngứa đến không nhịn được, cô theo bản năng mà phát ra một tiếng ưm, cơ thể rụt lại, cọ vào trong ngực anh.
Người phía sau dường như cứng đờ rồi rơi vào yên tĩnh, Đồng Đồng thấy anh không có động tĩnh, không rõ nguyên nhân mà nghiêng đầu: “Sao vậy?”
Cố Hoài hít vào thật sâu, lại thở ra, giọng nói có hơi khàn: “Không có gì.”
Dạy cô xắt một nhánh gừng, dạy đến nỗi anh ra một thân mồ hôi, bộ vị nào đó trên cơ thể mơ hồ có cảm giác đau đớn. Lại dạy tiếp sẽ trở thành tra tấn, cho nên anh dứt khoát đuổi cô ra khỏi phòng bếp, để cô đến phòng khách cùng bà ngoại ngồi điều hòa.
Mấy việc lặt vặt trong nhà này, anh làm là được.
Lúc ăn cơm bà ngoại cầm ra một chai rượu vang đỏ, nói là chúc mừng bọn họ bên nhau. Hai người cùng uống không ít với bà ngoại.
Sau khi ăn xong lại cùng bà ngoại đi bộ tiêu cơm. Mỗi tay Cố Hoài nắm lấy tay một người, hai tay nắm tay hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh.
Bọn họ đi dưới tiểu khu gặp được người quen, người kia thân thiết tám chuyện chào hỏi: “Ôi chao, cháu trai trở về thăm bà nha, vị này là ai? Cháu dâu sao?”
Bà ngoại liên tục gật đầu: “Phải phải phải!”
Đồng Đồng ở bên cạnh mặt đỏ bừng như tôm luộc.
Sau khi đi bộ dọc theo tiểu khu hơn một giờ, rốt cuộc cô đã hiểu được lời của Cố Hoài nói, bà ngoại là một người có nghị lực mạnh mẽ.
Còn nhớ trước kia đến viện dưỡng lão thăm dì, làm cho cô ấn tượng sâu sắc chính là, luôn có vài cụ bà ngồi ở cửa với vẻ mặt thất thần, ánh mắt trống rỗng nhìn về phương xa, không khóc, không cười, thậm chí không giống như có hơi thở.
Không làm bất cứ chuyện gì, chỉ là ngồi đó.
Nhân viên công tác trong viện dưỡng lão nói, bọn họ đang đợi con cái.
Dường như ngoại trừ sự bầu bạn của con cháu,