Editor: poo_chan
Chuông tan giờ vang lên, Phương Tam Sơn từ trên ghế chạy nhanh ra ngoài, vội vàng chào hỏi mấy người nhân viên tạp vụ liền thục mạng chạy về nhà.
Vợ của ông sắp sinh, mới mấy ngày gần đây, nên cả nhóm nhân viên tạp vụ ai thấy đều không trách.
Phương Tam Sơn vừa chạy tới cửa nhà, vừa vặn gặp được mẹ vợ Trương Kim Hoa đưa bà mụ Trương thẩm ra cửa, nhìn thấy Trương thẩm cầm hai quả trứng gà trong tay, cuối cùng ông cũng yên tâm, cả mẹ và con đều không có việc gì, tất cả đều thuận lợi.
"Chúc mừng chúc mừng!" Trương thẩm cười tủm tỉm chúc mừng Phương Tam Sơn, trong lòng lại nghĩ, cho dù ngươi có mừng hay không, ta cũng lấy được hai quả trứng gà, ngươi cũng không có mặt mũi mà đi về, "Mau đi xem vợ ngươi, nàng mệt mỏi một ngày rồi."
"Cảm ơn thẩm! Thẩm đi thong thả!" Trong lòng Phương Tam Sơn quả thật đang nhớ thương vợ và con, đây là đứa con thứ ba của ông rồi, tuy rằng nội tâm ông không kích động như lần đầu làm cha nhưng trong lòng vẫn tràn ngập vui sướng.
Phương Tam Sơn đi theo mẹ vợ vào trong, chỉ nghe tiếng mẹ vợ nói: "Sinh con gái, sáu cân hai lượng, rất khoẻ mạnh."
"Rất tốt! Rất tốt!" Tuy rằng đã đoán được quá trình thuận lợi, nhưng nghe con gái khoẻ mạnh không có vấn đề gì, Phương Tam Sơn vẫn rất kích động mà trầm trồ khen ngợi, cũng không quên quan tâm vợ mình, "Xảo Mai thế nào?"
Trương Kim Hoa xem con rể vui vẻ thật không phải giả vờ, nhẹ nhàng thở ra, con gái trước đấy sinh một nam một nữ, tuy rằng đã có con trai, nhưng có một đứa vẫn là ít ỏi.
Con rể nếu không có vấn đề, chỉ cần tình cảm hai đứa còn bền, sẽ còn có thêm con trai.
Bà buông tia lo lắng, cùng con rể nói tiếp: "Xả Mai vẫn khoẻ, từ động thai đến sinh con liền chỉ một lát"
Nói xong, hai người đã vào trong phòng, Hứa Xảo Mai đang cho con bú sữa.
"Mẹ về rồi, mẹ mau đến xem đứa bé này, vậy mà lớn thật, có thể ăn rồi." Hứa Xảo Mai một chút cũng không giống vừa mới sinh con xong, nhìn qua rất có tinh thần, thật sự là do đứa bé sinh ra quá thuận lợi.
"Có thể ăn được tốt, có thể ăn được dễ nuôi." Phương Tam Sơn thò mặt lại gần xem con, chỉ thấy đứa bé trong ngực vợ nhắm mắt lại, miệng nhỏ động lại động, ra sức mà mút sữa.
"Đứa nhỏ này gọi là gì? Các ngươi đã đặt tên chưa?" Trương Kim Hoa hỏi.
"Kêu Phương Lập An, tên ở nhà kêu Tiểu An".
Phương Tam Sơn cùng Hứa Xảo Mai đã sớm chọn được tên, nam hay nữ đều chuẩn bị cả.
"Phương Lập An, Tiểu An, thực hay! Cùng Tiểu Bình giống nhau, vừa hay bình bình an an!"
Trương Kim Hoa cảm thấy tên này thật không tồi, cùng cháu gái cả Phương Lập Bình giống nhau, ngụ ý cực kỳ tốt.
Đứa bé đang nhắm mắt chăm chú ăn cũng cảm thấy tên này thật hay, ợ một cái, mơ mơ màng màng sắp ngủ, nghĩ thầm: Ta về sau đã tên Phương Lập An.....!Thật buồn ngủ......!Phù phù....
Hứa Xảo Mai phát hiện Phương Lập An buồn ngủ, liền ôm con đung đưa, đung đưa vài cái đứa bé trong ngực liền ngủ rồi.
Trương Kim Hoa cảm thấy đứa nhỏ này thật là bớt việc, trừ lúc mới sinh khóc hai tiếng, lúc sau cũng không quậy, chịu ăn chịu ngủ, thật ngoan! Thừa dịp lúc này không vội, Trương Kim Hoa chạy nhanh đi lấy đồ ăn, cũng không thể làm con gái ở cữ mệt.
"Em cũng ngủ một lát đi, bằng không chờ con bé tỉnh dậy em liền không thể ngủ." Phương Tam Sơn nói với Hứa Xảo Mai.
"Vâng, em ngủ đây." Hứa Xảo Mai kỳ thật cũng rất mệt, sinh con tuy rằng rất thuận lợi, nhưng cô vẫn phí một phen sức lực, thật nhanh liền chìm vào mộng đẹp.
Sắc trời đã tối, bên ngoài truyền đến âm thanh mẹ vợ và tiếng trẻ con nói chuyện, Phương Tam Sơn biết đó là con trai và con gái lớn đã đến.
"Chúng ta mau đi xem em út!" Phương Lập Tân bảy tuổi nhảy nhót lung tung mang theo em gái Phương Lập Bình vào trong phòng.
"Em út ngủ rồi, chờ em tỉnh các con hãy đi xem em, nếu không lỡ đánh thức em dậy, em sẽ khóc đấy." Phương Tam Sơn vội vàng ngăn lại con khỉ nghịch ngợm, "Mẹ con cũng đang ngủ, mẹ mệt, không được làm phiền mẹ."
Phương Lập Tân do dự, nhưng thân là đứa bé nghe lời và hiểu chuyện, cậu mang theo em gái đi tìm bà ngoại.
Phương Tam Sơn tự giác mà đem hết quần áo dơ trong nhà rửa sạch sẽ, vợ ở cữ, không thể làm cô ấy mệt.
Mẹ vợ tuy rằng đến giúp đỡ, nhưng những việc nặng nhọc không thể để bà làm, dù sao cũng có tuổi rồi.
Trương Tam Hoa nhìn thấy con rể chủ động làm việc, rất vừa lòng.
Đứa con rể này thật không có chỗ nào bắt bẻ được.
Tuy rằng gia đình ở nông thôn, nhưng đều đã phân nhà ở riêng, cha mẹ thì ở cùng anh cả, ngày lễ ngày tết chỉ cần mua ít đồ vật về thăm, mỗi năm đúng hạn giao tiền dưỡng lão, không có gì phiền phức.
Bản thân con rể cũng là đứa nhạy bén, mười mấy tuổi đã tìm được công việc phân công trong thành phố làm, làm mấy năm lại nghĩ biện pháp xoay xở thành công việc ổn định, chỉ bằng từng này bản lĩnh, về sau cũng sẽ sống không quá kém.
Dù sao thì thời buổi này muốn từ nông thôn cắm rễ trong thành phố cũng không phải chuyện đơn giản.
Nhà bà chỉ là gia đình công nhân bình thường, muốn tìm cho con gái một người công nhân cưới gả, yên ổn ổn định sinh hoạt là được, không yêu cầu quá nhiều.
Lúc trước đồng ý hôn nhân này, chính là nghĩ con gái gả lại đây không cần ở cùng cha mẹ chồng, có thể chính mình làm chủ gia đình, Phương Tam Sơn lại là đứa đau vợ, cuộc sống sẽ không quá mệt mỏi.
Hiện tại đa số gia đình đều là mấy anh em ở cùng nhau, mười mấy người cùng ở trong một căn nhà nhỏ có 30 mét vuông, làm vợ ban ngày đi làm, buổi tối còn phải hầu hạ người già người trẻ một nhà ăn uống với mấy chuyện lặt vặt.
Tuy nói là nam nữ bình đẳng, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, nhưng là đàn ông về nhà ai mà không muốn mình như ông hoàng, duỗi tay há mồm có cơm ăn.
Dù sao thì đàn ông biết chủ động giặt quần áo, bà chỉ thấy mỗi con rể.
Bên này Phương Lập An vừa ngủ liền nằm mơ, trong mơ cô thấy mình ở chỗ đời trước bản thân xảy ra chuyện.
Đó là một thương trường mới mở, sau này là trung tâm thương mại lớn nhất thế giới.
Ngoài ra, kiến trúc nơi này là tháp năm liền kề kiểu cách, toà hành chính với các thương