Editor: poo_chan
Ăn tết năm nay đối với người Phương gia phải nói bận rộn hơn mọi năm, trừ bỏ các hạng mục trong năm vừa rồi, ví như đi thăm bạn bè, năm nay còn muốn tìm biện pháp mua thêm chút dụng cụ cho nhà mới, vì thế mới có một ngày du ngoạn ở xưởng phế phẩm.
Chủ ý này đương nhiên là Phương Lập An đưa ra, nhớ năm đó cô có xem qua mấy quyển truyện thập niên 60, mười quyển thì đến chín quyển đi xưởng phế phẩm nhặt lậu.
Tất nhiên là chín vai chính trong này đều nhặt lậu những thứ giá trị không phải nói, nào là sách thời Tống, chén đời Minh, ghế dựa hoa cúc lê, hộp trang sức từ gỗ tử đàn...
Phương Lập An nghĩ chính mình khó lắm mới có được một cơ hội xuyên qua, hành vi nhặt của hời xưởng phế phẩm cô tất nhiên muốn tham dự một phen, nếu không thật xin lỗi với sự an bài này của vận mệnh.
Vậy nên Phương Lập An liền quấn lấy Phương Tam Sơn nài nỉ muốn đi xem thử xưởng phế phẩm, lấy cớ là, dụng cụ gia đình của cửa hàng bách hóa lớn quá quý, còn cần phiếu, không bằng đi xưởng phế phẩm tìm xem có cái gì có thể dùng được không.
Trong ấn tượng của Phương Tam Sơn, con gái thứ ba từ trước đến nay đều là bộ dáng an an tĩnh tĩnh nghe lời hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên làm nũng đòi hắn đưa đi chơi, hắn đương nhiên phải đồng ý.
Phương Lập An nếu biết suy nghĩ của ba, khẳng định phải hô to nói oan cho cô.
Người ta mới không phải muốn ra ngoài chơi! Người ta là đi làm chuyện quan trọng! Tìm bảo bối! Tìm dụng cụ gia đình! Tìm sách giáo khoa! Một hòn đá trúng mấy con nhạn! Chỗ nào có liên hệ với chuyện chơi nhởi!
Mùng ba tháng giêng, ăn sáng xong, Phương Lập An vội vã thúc giục Phương Tam Sơn đưa cô đi xưởng phế phẩm.
Hứa Xảo Mai đối với chuyện này rất bất đắc dĩ, có người nào tết nhất đến nơi còn chạy qua xưởng phế phẩm, còn là đi nhặt phế phẩm.
Nhìn bộ dáng tích cực của con gái, có lẽ khuyên cũng không nghe, cơ mà ngày thường con gái quá mức ngoan ngoãn, bây giờ đưa ra yêu cầu, cô cùng chồng đều giống nhau không đành lòng từ chối.
Phương Lập Tân đã sớm hẹn đồng bọn cùng đi chơi đùa, xưởng phế phẩm với hắn không có lực hấp dẫn gì.
Phương Lập Bình cũng có hẹn với chị em, cô cực kỳ khó hiểu, ngày thường em gái yêu sạch sẽ nhường nào, sao lại muốn đi xưởng phế phẩm.
Trong mắt cô, xưởng phế phẩm và rác rưởi không có gì khác nhau.
Hai cha con mất nửa giờ đi bộ đến xưởng phế phẩm, Phương Tam Sơn gõ hai cái vào cái cửa sắt to tướng bên cạnh cửa sổ buồng bảo vệ.
Hai phút sau, Thất lão gia từ cửa buồng bảo vệ đi ra, đứng sau cửa sắt hỏi hai người bọn họ có chuyện gì.
Phương Tam Sơn đưa Thất lão gia một cái phong bì, khách khí nói: "Chào ông, con là công nhân xưởng máy móc phía bắc, không phải lần trước trong xưởng phân phòng ở sao, dụng cụ gia đình gì đó đều khó tìm, thương trường bách hóa bên kia bán quá quý, nhà con mua không nổi, nghĩ vậy muốn nhìn xem liệu dọn dẹp phế phẩm có thể hay không dùng được cái gì, một phần cũng vì tiết kiệm tài nguyên xây dựng xã hội chủ nghĩa."
Thất lão gia nhận phong bì của Phương Tam Sơn cũng không mở ra, kẹp trên vành tai.
Trước đó không ít người giống như Phương Tam Sơn muốn tới xưởng phế phẩm nhặt phế phẩm, chẳng qua bây giờ nhà nào cũng bận rộn ăn tết, nên mới không có người nào.
Thất lão gia móc chìa khóa trong túi ra, mở khóa trên cửa lớn, sau khi người tiến vào, lại khóa cửa lại: "Các ngươi đi tìm đi, bây giờ mọi người đều đang ăn tết, bên trong không có ai, khi nào thu thập xong thì kêu ta." Nói xong, ông cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào buồng nghỉ ngơi.
Phương Lập An nhìn phía trước, hai đầu bờ ruộng từng đôi từng đôi phế phẩm, yên lặng hò hết trong lòng: Cả thế giới này, tất cả phế phẩm đều do bố nhận thầu! Sau đó hân hoan nhảy nhót đi nhặt ve chai.
Phương Tam Sơn cũng không rảnh rỗi, nghĩ rằng nếu đã tới, cũng phải tìm thử xem, không chừng thật có thể tìm được đồ vật hữu dụng.
Lâu sau, Phương Lập An độc thoại nội tâm biến thành: Các người khóc lóc nói với ta, đều là gạt người...
Cô quả thật đã đánh giá cao xưởng phế phẩm, xem nhẹ người thời đại này.
Kỳ thật suy nghĩ kỹ lại thì thời đại này số lượng các gia đình kinh tế dư