Đoàn người lòng mang đầy tâm tư đến đại sảnh của Lâm
lão thái thái, thấy các ma ma đại nha hoàn đang cầm vật phẩm đủ màu sắc lui
tới, mỗi người đều sắc mặt vui mừng, hoà thuận vui vẻ, bên trong cũng là tiếng
hoan hô cười đùa, rất náo nhiệt.
Ngô thị còn có chút thay Đào thị lo lắng: “Chúng ta
không đến chậm chứ?” Bà bà chúc thọ, khách quý chật nhà, thân là nhi tức cũng
không ở trước mặt phụng bồi, ngược lại khoan thai đến chậm, tuy là có lý do, sợ
cũng bị người khác để ý.
Đào thị sớm đã bị người khác coi nhẹ, vô tình nói:
“Không sao đâu, còn sớm mà, vẫn còn nhiều người chưa đến. Hơn nữa, tẩu tử đường
xa mà đến, là khách quý, ta đã bẩm báo với lão thái thái, nói muốn tiếp đón tẩu
rửa mặt chải đầu thay quần áo rồi mới đến, kể cả có là người đến cuối cùng cũng
không có ai có thể chỉ trích!”
Lâm Cẩn Dung liền thấp giọng giải thích với Ngô thị:
“Nhị bá mẫu của ta có thể còn đến muộn hơn nữa.” Hoàng đế yêu trưởng tử, dân
chúng yêu quý tử (con út), nhưng
người được sủng ái nhất lại hoàn toàn không phải là Lâm Tam gia, mà là Lâm Nhị
gia miệng vừa ngọt vừa khéo, Lâm Nhị phu nhân La thị lại là nữ nhi bên ngoại
của Lâm lão thái thái, quan hệ thân thiết, luôn miệng nịnh hót, cũng không
giống Đào thị là một nữ tử kiên cường, vì vậy sao lại không được sủng ái chứ?
Mặc kệ nói như thế nào, đã có một lý do, Đào thị sẽ
không khiến lão thái thái tức giận, bằng không bản thân là đại diện cho bên
ngoại của nàng cũng không thể mở mày mở mặt, Ngô thị lúc này mới lược lược thở
dài nhẹ nhõm một hơi.
Đại nha hoàn Thanh Lê trong phòng của lão thái thái
sớm đã cười dài đón tiếp, hướng mọi người hành lễ, rồi nói: “Lão thái thái cũng
đang nhắc tới Cữu phu nhân, vừa khéo người lại tới.”
Ngô thị cười, đang muốn trả lời, chợt nghe trong phòng
đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng cười, cơ hồ muốn đâm thủng nóc sảnh đường,
vô cùng sung sướng. Đào thị liền hỏi Thanh Lê: “Đều đến đông đủ rồi sao? Có
chuyện gì cao hứng vậy? Đã lâu không thấy lão thái thái vui mừng như vậy.”
Thanh Lê cười nói: “Đại phu nhân đứng bên ngoài tiếp
đón khách khứa, Nhị phu nhân còn có việc trì hoãn nên vẫn chưa tới. Lúc này Cô
phu nhân đang kể mấy chuyện thú vị ở phía nam cho lão thái thái nghe, vài vị
thân thích trong tộc, các phu nhân, tiểu thư cũng đang hứng thú nghe.”
Càng đi tới gần, trong phòng tiếng nói chuyện cũng
càng ngày càng rõ ràng, có một giọng nữ vui vẻ nói: “Các ngươi chưa từng thấy
qua, tạp kỹ ở phía nam là hàng đầu, người ta có thể cầm cờ lớn đủ màu sắc bày
ra trận thế như nước sông dập dìu, xê dịch trăm động, kì vĩ không bút nào tả
nổi, có đến trăm người như vậy đồng loạt nhảy dựng lên, thật sự có thể nói là
vô cùng đồ sộ……”
Nghe thấy thanh âm này, Lâm Cẩn Dung mí mắt không khỏi
nhẹ nhàng nhảy dựng lên một cái, đây đúng là Lâm gia Cô phu nhân, trưởng tức
của đích tôn Lục gia, dưỡng mẫu của Lục Giam. Trong trí nhớ ở kiếp trước của
nàng, thanh âm của Lâm Ngọc Trân thân là cô cô kiêm bà bà luôn luôn không coi
ai ra gì, chính vì theo Lục Kiến Tân đến phía nam làm Tri châu phu nhân được
vài năm, liền cho rằng mấy nữ nhân ở Bình Châu này chưa từng thấy qua điều thú
vị hay dở hay sao? Lâm gia tuy rằng có chút sa sút, nhưng so với Lục Kiến Tân,
trong tộc cùng các bằng hữu thân thích cũng không phải không có ai làm quan to,
Lâm Ngọc Trân bản thân đang khiến người khác chê cười rồi.
Lâm Cẩn Dung đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy giọng nói
mềm mại nũng nịu của một nữ tử mang theo chút thổ phương ngắt lời: “Mẫu thân……
Người đứng nói như vậy, các vị thím và bá mẫu sợ nghe thấy sẽ ghét bỏ mất
thôi.”
Trong phòng nhất thời một trận thất linh bát lạc nịnh hót:
“Sẽ không, sẽ không, chúng ta khó có dịp xuất môn, vì vậy cảm thấy rất thú vị.”
Lâm lão thái thái cười nói: “Nữ hài tử này, cũng đừng
ngăn cản mẫu thân con, xem nàng đang xấu hổ rồi kìa. Không sợ các vị chí thân
chê cười, lão bà tử ta đã bảy tám năm chưa từng nhìn thấy nàng, nàng nói cái gì
ta cũng đều thích nghe.” Bà yêu thương nữ nhi, lại sợ khách nhân chê cười, vội
nói lời giảng hòa, đưa ra lý do này đúng là hợp tình hợp lý.
Mọi người liền đều nói: “Bảy tám năm xa cách, mẫu tử
gặp lại, tất nhiên nói không hết chuyện.” Mọi người đều gật gù bỏ qua.
Nữ tử một trận cười duyên: “Ngoại tổ mẫu, không ngờ
người đau lòng mẫu thân như vậy, vậy người có đau lòng ngoại tôn nữ nhi này
không? Con với người cũng đã bảy tám năm không gặp nhau rồi.”
Đi đến gần cửa Lâm Cẩn Dung nghe tiếng không khỏi mỉm
cười, nữ tử này, chính là nữ nhi thân sinh độc nhất của Lâm Ngọc Trân, Lục gia
Tam tiểu thư Lục Vân, tiểu thư này, tuy rằng yếu ớt, nhưng cũng xem như ôn hòa
thông minh, lúc trước không thể nói rõ đối tốt với Lâm Cẩn Dung được bao nhiêu,
nhưng cũng không bắt nạt nàng, có khi còn giúp nàng giải vây, cho nên Lâm Cẩn
Dung cũng không hề chán ghét nàng.
Tiểu nha hoàn vén rèm lên, Đào thị cùng Ngô thị đi
vào, Lâm Cẩn Dung theo sát sau đó, không hề khẩn trương bất an phẫn nộ giống
như vừa rồi bất chợt nhìn thấy Lục Giam, nàng lúc này bước chân ổn trọng, tươi
cười điềm đạm, ánh mắt trầm tĩnh quét về phía mọi người ngồi ở bốn góc trong
gian phòng hoa lệ nhất của Lâm gia.
Chính giữa hé ra bốn tầng tháp nhỏ, phía trước có bàn
làm bằng gỗ Tử Đàn, phía sau trên tường trang trí bằng màn tranh sơn thủy lớn
cũng bằng gỗ tử đàn, bên trái là núi giả, trên bàn có một lọ hoa cổ, nhàn nhàn
cắm mấy đóa cúc sắc rực rỡ như vàng ròng. Bốn phía có đặt án nhỏ dán chữ như ý,
trên đó bày đầy nước trà, trái cây cùng điểm tâm.
Chúng nữ quyến phân biệt ngồi trên ghế, hoặc phẩm trà,
hoặc ăn trái cây, Lâm gia lão thái thái ngồi phía trên cao, tà tà tựa vào lưng
tháp làm bằng gỗ tử đàn, trên người vận áo sam tử đỏ sậm thêu hoa văn phúc lộc
thọ hỉ khiến gương mặt bà càng thêm hồng hào, tinh thần chấn hưng.
Lục Tam tiểu thư (Lục Vân á) mặc váy
gấm màu phấn hồng, tay áo và viền váy sắc vàng, trên đầu búi hai búi nhỏ
nghiêng người dựa vào tháp, một đôi tay trắng hồng không nhanh không chậm xoa
bóp trên đùi của Lâm lão thái thái, ngửa đầu ngây thơ nhìn Lâm lão thái thái
làm nũng.
Mà Lâm Ngọc Trân quang vinh nhất được sủng ái nhất Lâm
gia vấn tóc kiểu trên đầu tinh xảo châu quan, bồi bên người Lâm lão thái thái,
một đôi bàn tay trắng nõn bưng chén trà khinh tuyết từ triều đại Việt Châu,
trên cổ tay đeo một đôi vòng tay phỉ thúy quý giá, chiếu rọi lên hoa văn lĩnh
mạt phù dung trên ngực áo, quả là phú quý huy hoàng.
Lâm Cẩn Dung vừa thu hồi ánh mắt, chỉ thấy Lâm Ngọc
Trân hướng bên này thoáng nhìn qua, chậm rãi buông chén trà, ngồi thẳng người
một chút, cùng Đào thị chào hỏi: “Tam tẩu.”
Dáng vẻ chào hỏi chỉ mang tính chất đối phó, Đào thị
vốn cũng không thích Lâm Ngọc Trân kiêu căng ngạo mạn – Ngươi vinh quang thì cứ
việc vinh quang, cần gì ra vẻ trước mặt ta, ta lại không
cầu ngươi, ở trước mặt
ta ngạo mạn cái gì? Tuy đã nhiều năm không gặp, nàng cũng chỉ thản nhiên gật
đầu một cái: “Cô phu nhân đường xa mà đến, vất vả rồi.” Sau đó lập tức hành lễ
vấn an Lâm lão thái thái, đem Ngô thị đến chào hỏi Lâm lão thái thái cùng các
nữ quyến trong phòng.
Sau khi chúc lão thái thái mấy câu cát tường, Lâm Cẩn
Dung nhìn Lâm Ngọc Trân kia tuy rằng so với kiếp trước trẻ trung hơn nhiều,
nhưng vẫn mang khuôn mặt đáng ghét, ngăn chận lửa giận trong lòng, cười dài nắm
tay Lâm Thận Chi hành lễ vấn an trước nàng: “Chất nữ nhi vấn an cô cô.”
Lâm Ngọc Trân đối đãi với nàng so với Đào thị thân
thiết hơn nhiều, tươi cười vươn tay đỡ lấy nàng, một bên đánh giá một bên hòa
khí nói: “Là Cẩn Dung cùng Thận Chi phải không? Cô cô hàng năm ở bên ngoài, với
cốt nhục nhà mình đều thấy có chút xa lạ.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, cũng không nói gì thêm, nắm tay
Lâm Thận Chi hướng tới một góc sáng sủa. Nàng quá rõ ràng Lâm Ngọc Trân vì sao
thân thiết với nàng như vậy.
Lâm Ngọc Trân lần này bỏ lại trượng phu cùng một đám
tiểu thiếp, mang theo nữ nhi trở về nhà ngoại, thứ nhất là vì Lục Giam phải về
dự kỳ thi hương; thứ hai là Lục Giam đã lớn, Lâm Ngọc Trân muốn ở nhà mẹ đẻ
chọn một chất nữ làm nhi tức, giúp nàng giữ chặt Lục Giam – dù sao cũng không
phải nhi tử mình sinh ra, mẫu thân phụ thân của hắn lại ở một bên dò xét, không
thể không cẩn thận. Nguyên do thứ ba, cũng là luyến tiếc thân sinh nữ nhi Lục
Vân gả xa nhà, muốn ở quê hương chọn một mối hôn nhân thật tốt.
Nói tới đây, không thể không kể lại chuyện về Lục gia
đích tôn.
Lâm Ngọc Trân đã được đính ước qua nhiều thế hệ, gả
cho Lục gia trưởng tử Lục Kiến Tân, hai người cũng coi như thanh mai trúc mã,
sau khi thành thân, phu thê mới cưới mặc dù không hẳn là thập phần ân ái, nhưng
cũng tương kính như tân. Lục Lâm hai nhà nhiều thế hệ có hôn ước, Lâm gia khi
đó còn có quyền có tiền, của hồi môn của Lâm Ngọc Trân rất đáng giá, hai lão
Lục gia đối với Lâm Ngọc Trân cũng thập phần khách khí, Lâm Ngọc Trân sống rất
sung sướng.
Tiếc rằng trăng tròn quá cũng phải khuyết, nước đầy
quá cũng sẽ tràn ra ngoài, mệnh sinh đẻ của nàng không vượng, sau khi sinh ra
song thai nam nữ thân thể gầy yếu, không được một tuổi, đều lần lượt chết non,
khó khăn lại hoài thai một nhi tử, toàn gia thật cẩn thận, mắt thấy bình an sẽ
vượt qua một tuổi, thân thể cũng khoẻ mạnh, toàn gia đều vui mừng không thôi.
Có điều một ngày hài tử lúc đó ngủ ở trong thư phòng, kết quả bị một gã thiếu
niên sai vặt không hiểu ở trong sân la hét mấy tiếng, lúc ấy hài tử kia từ
trong giấc ngủ mơ màng giật mình bừng tỉnh, khóc nháo không ngớt, thậm chí
không uống được sữa, mặc kệ hai nhà Lục Lâm nghĩ mọi biện pháp, vẫn là chết
non.
Lâm Ngọc Trân bị đả kích thiếu chút nữa không sống
nổi, cho dù căn bản không thể hỏi từ miệng gã sai vặt đã bị chôn sống đánh chết
kia được điều gì, chính nàng cũng không rõ nguyên cớ vì sao, cũng vẫn cố chấp
cho rằng do người khác bụng dạ khó lường hại chết nhi tử của mình, cả ngày khóc
lóc không ngừng. Khoảng thời gian đó, Nhị phòng, Tam phòng của Lục gia cùng các
hài tử cũng không dám gặp nàng.
Lục Kiến Tân bởi vì con chết, trong lòng thương tiếc
nàng, cũng không đề cập đến chuyện nạp thiếp. Sau đó nàng lại hoài thai, ôm ấp
hy vọng, sinh ra là một nữ nhi, thân thể bị suy nhược, vì vậy không thể sinh
con được nữa. Trong ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội lớn nhất, nàng
lúc này mới không cam lòng cất nhắc nha hoàn bên người làm thiếp thất thông
phòng, hy vọng có thể sinh ra nhi tử mang về nuôi dưỡng. Kỳ quái là, thiếp thất
thông phòng này dù thế nào cũng không thấy tin tức, sau đó Lục Kiến Tân nạp
thêm thiếp thất, chưa nói tới nhi tử, ngay cả nữ nhi cũng không có.
Không sinh ra nhi tử, không có đích tôn sẽ bị chặt đứt
hương khói, vì vậy mọi người thương lượng, liền quyết định nhận con thừa tự.
Vậy hài tử được chọn làm con thừa tự là ai đây? Nước phù sa không lưu ngoại
nhân điền (một giọt máu đào hơn ao nước lã), tất
nhiên muốn chọn nhi tử của hai phòng khác trong Lục gia. Nhị phòng Lục gia lúc
đó đã có ba nhi tử, Tam phòng cũng có hai nhi tử. Nhị phòng tuy nhiều con,
nhưng cũng muốn để con mình trở thành con thừa tự của ca ca và tẩu tử, sau này
kế thừa gia nghiệp — Lục lão thái gia giỏi về kinh doanh, Lục Kiến Tân bên
ngoài làm quan, xuất môn rất nhiều, Lâm Ngọc Trân đồ cưới cũng dày, nếu có thể
trở thành đích tôn sẽ có đãi ngộ tốt đến mức nào đây, chuyện thật tốt a, cơ hội
thật tốt a, là kẻ ngốc mới không tranh thủ.
Đã có thể xem như thân huynh đệ, thời điểm quan hệ với
nhau thân thiết lợi ích cũng không thể không thâm thúy suy nghĩ. Nếu chọn lựa
người thừa kế để an nhàn lúc về già, nhất định phải tìm người tri kỷ, đáng tin
cậy, nhân phẩm tốt, có tiền đồ sáng lạn, bằng không không thể phát huy môn hộ,
đại gia nghiệp nếu nằm trong tay hắn lụn bại, vậy không phải tìm người thừa kế,
tìm người chăm sóc mình lúc về già, mà là tìm phải kẻ tội đồ rồi.
Vì thế phu thê Lâm Ngọc Trân liền cùng nhau tuyển lựa.