Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thế Toàn trời mới tờ mờ đã
tránh mặt hạ nhân Lâm gia, cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về Bình Châu, trên đường
ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ cũng luyến tiếc, chỉ lo nhanh chóng chạy trở về tìm
Thiết quản sự tích trữ lương thực.
Ăn qua điểm tâm, Đào Thuấn Khâm bảo Đào Phượng Đường
đi mua lương thực, bản thân hắn thì tự mình đi hỏi thăm việc hương liệu. Đi dạo
một vòng các cửa hàng, chứng thực tin tức, đang muốn trở về, lơ đãng quay đầu,
xa xa nhìn thấy Lục Giam đứng ở bên đường, nhìn chằm chằm một người Đại Vinh
đang đi tới.
Người Đại Vinh kia bộ dạng to béo cao lớn, tóc uốn
quăn, mặc áo sam vàng đính lông, phía sau đi theo vài tùy tùng, lôi kéo năm sáu
con lạc đà, trên lạc đà chở đầy hàng hóa, mùi thơm phác mũi, vừa thấy đã biết
là thương nhân buôn bán hương liệu. Phương hướng đi tới đúng là các cửa hàng.
Lục Giam dường như muốn tiến lên hai bước, lại bị
Trường Thọ gắt gao túm tay áo, hắn vẻ mặt kiên nghị, Trường Thọ vẻ mặt cầu xin,
chủ tớ hai người qua lại giằng co. Đào Thuấn Khâm trong lòng vừa động, từ sau
vòng đi qua, vỗ nhẹ lên đầu vai của Lục Giam: “Hiền chất đang làm gì vậy?”
Trường Thọ giống như bị lửa thiêu rụt tay về, cúi đầu
hành lễ đứng sang một bên, Lục Giam trên gương mặt trắng trẻo như ngọc nhanh
chóng nổi lên một tầng đỏ ửng, cúi mắt hành lễ, sau đó thần sắc khôi phục bình
thường: “Ta muốn cùng khách thương Đại Vinh hỏi thăm tình hình Đại Vinh ở bên
kia một chút, gã sai vặt sợ hãi cản trở, khiến người chê cười.”
Nhìn bộ dáng hắn đập nồi dìm thuyền (liều mạng), sợ là
muốn đến gần khách nhân Đại Vinh, rồi bàn việc mua bán lậu chăng? Đào Thuấn Khâm
cũng không vạch trần, cười nói: “Đã là giữa trưa, nói vậy hiền chất cũng chưa
dùng cơm, phía trước có quán ăn, hai người chúng ta trước cứ ăn cho đầy bụng,
ngươi muốn biết cái gì, hỏi ta cũng được.”
Lục Giam trong mắt lộ ra vài phần không được tự nhiên
cùng lo âu, nhìn thấy khách thương Đại Vinh buôn lậu hương liệu đi vào các cửa
hàng, nhịn không được liền cắn môi, giương mắt nhìn Đào Thuấn Khâm vài lần, lại
không thể nói nên lời cự tuyệt.
Đào Thuấn Khâm chỉ coi như không thấy, thẳng đi phía
trước dẫn đường. Được vài bước, mới thấy Lục Giam cúi mắt đi theo, gã sai vặt
tên gọi Trường Thọ kia thì mang vẻ mặt may mắn.
Hai người ngồi xuống, Đào Thuấn Khâm gọi một bát mỳ,
hai cân bánh thịt, một nửa bát thưởng cho tùy tùng sai vặt ăn, rồi tự mình dẫn
Lục Giam ngồi ở bên cửa sổ ăn uống. Đào Thuấn Khâm ẩm thực từ trước đến nay
không kén chọn, ăn mỳ ăn bánh rất nhanh gọn, Lục Giam lại nhã nhặn thanh tú hơn
nhiều, hơn nửa ngày bát mỳ kia mới nuốt xuống được một nửa.
Đào Thuấn Khâm nhìn bộ dáng hắn như không có tâm trạng
ăn uống, khẽ cười nói: “Không biết hiền chất muốn tìm khách thương Đại Vinh làm
chi? Muốn hỏi cái gì? Ta quen biết không ít khách thương người Đại Vinh, tập
tục của bọn họ cũng hiểu một chút, ngươi cứ nói, ta sẽ thay ngươi giải thích
nghi hoặc.”
Lục Giam biết đã bị hắn nhìn thấu, liền cười nhẹ:
“Muốn hỏi làm cách nào để mua hương liệu với giá rẻ.”
Biết chạy đến bên ngoài các cửa hàng để tìm người,
cũng không tính là ngốc, chỉ hơi ngây ngô thôi. Đào Thuấn Khâm vuốt râu, nhẹ
nhàng lắc đầu: “Ngươi rất liều lĩnh, giống như lúc này, chẳng những không thể
hỏi được gì, còn có thể bị lừa gạt hoặc gây họa vào thân. Ngươi là người có
công danh, gia cảnh cũng dư dả, cớ gì phải làm vậy? Vì tiền tài mà bí quá hóa
liều vậy sao?”
Lục Giam trầm mặc không nói, sau một lúc lâu mới nói:
“Thật không dám giấu diếm, tiểu chất có nhu cầu cấp bách về tiền tài. Người nếu
nguyện ý giang tay giúp đỡ, tiểu chất chung thân không quên, ngày sau tất nhiên
hồi báo.”
Lời này cả đời Đào Thuấn Khâm nghe thấy rất nhiều, có
điều mỗi người trước khi mở miệng đều nói về mình gian nan, khốn khổ, đáng
thương như thế nào, rất hiếm người giống như Lục Giam, không nói nguyên nhân,
không nhắc đến nỗi khổ, chỉ trực tiếp nói, ta thực cần tiền, ngươi nếu giúp ta,
ta cam đoan ngươi sẽ không hối hận.
Đào Thuấn Khâm nghiêng đánh giá Lục Giam, thấy hắn ánh
mắt trong trẻo, không tránh né, thản nhiên nhìn thẳng mình, không hề sợ hãi, tự
tin tràn đầy, kì thực trong lòng lại cất giấu khiếp ý cùng khát vọng. Hài tử
này rất sợ bị cự tuyệt…… Lúc này hắn thấy vẻ mặt cực kỳ khát vọng với tiền tài
này rất giống Lâm Cẩn Dung, Đào Thuấn Khâm sinh ra một cảm giác thân thiết, đột
nhiên nở nụ cười: “Ngươi có bao nhiêu tiền?”
Một chút ánh sáng từ nơi sâu kín trong đôi mắt đen
thẳm của Lục Giam dần dần tỏa ra, càng ngày càng sáng, bờ môi của hắn có chút
run run, thanh âm cũng hơi lắp bắp: “Ta có trăm lượng hoàng kim. Không nhiều
lắm, bất quá có thể kiếm được một chút là được rồi.”
“Ha……” Đào Thuấn Khâm vừa cười, trăm lượng hoàng kim,
lại cầm hai mươi hai lượng để mua lễ vật, hài tử này quả nhiên là người có tâm
nhãn. Hắn không phải là kẻ nhẫn tâm, bởi vậy hắn không thể cự tuyệt hài tử này,
thản nhiên nói: “Phượng Đường hôm qua cũng đã nói với ta chuyện ngươi muốn mua
lương thực, nếu không gặp ngươi, ta cũng sẽ sai người đi mời ngươi đến thương
lượng việc này, giờ đã nói thẳng với nhau, ngươi nếu tin ta, cứ đưa tiền cho
ta, ta sẽ cố hết sức, thay ngươi kiếm chút tiền này.”
Lục Giam trên mặt cuối cùng lộ ra tươi cười tương xứng
với độ tuổi của hắn, đứng dậy đối với Đào Thuấn Khâm vái chào thật dài: “Đa tạ
cữu Đào gia. Ngày sau……”
Đào Thuấn Khâm giơ tay lên, thấp giọng nói: “Không cần
cảm tạ ta, một mình ta muốn kiếm hết cũng không xong, vì nhân tình mà giúp đỡ
nhau thôi, ai mà không có chỗ khó xử? Ngày sau nếu tiện, nhớ rõ thay ta coi
chừng đám người tiểu lão Thất ta đã vô cùng cảm kích rồi.”
Lục Giam ngẩn ra, đối với Đào Thuấn Khâm cung kính vái
chào thật sâu.
Không phải mỗi người đều có phúc khí như tỷ đệ Lâm Cẩn
Dung, có thể có một người cữu phụ phúc hậu có năng lực lại hào sảng săn sóc như
vậy. Trong nhóm cữu phụ ở Lâm gia, Lục Giam tự giễu cười, bọn họ chẳng khác gì
Lâm Tam lão gia, phòng hắn như đề phòng cướp, trách cứ cũng không chút lưu
tình; Về phần thân cữu mẫu của hắn, hắn khe khẽ thở dài, nữ nhân gả đi đều phải
tìm đến muội muội nhiều năm khóc than nghĩ biện pháp.
Tới gần tường thành ở tây thành, cách một con phố, là
một khu nhà dân bình thường, tường viện thấp bé, phòng ở cũng không cao lớn,
hiếm có là sự thanh tịnh, tường luôn được cọ rửa sạch sẽ, dọc theo ngõ nhỏ đi
vào, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trên đầu tường thấp bé có treo một hai bồn
hoa cúc đỏ, trắng, vàng sáng lạn, loài hoa vô cùng
bình thường không đáng giá
bao nhiêu tiền, nhưng vào lúc này ở đây nhìn qua lại thấy cảnh đẹp ý vui.
Cho tới bây giờ đều bận rộn đi theo Đào Thuấn Khâm,
Lục Giam bước chậm trong ngõ nhỏ yên tĩnh này, cảm thấy nhàn nhã thần thanh khí
sảng. Phía sâu trong ngõ nhỏ là gian nhà của Cố gia, Cố gia cùng dân cư xung
quanh có chút khác biệt, đầu tiên đầu tường nhà hắn không thấy trồng hoa cỏ gì;
Tiếp theo là đại môn nước sơn đen đã sớm phat nhạt gắt gao đóng lại; Lại có
tảng đá trước cửa sạch sẽ lóe ánh sáng nhạt. Mới chỉ đứng ở cửa, người ta đã có
thể cảm nhận được hơi thở tản mát nói rõ người khác chớ tới gần này của chủ
nhân.
Đào Thuấn Khâm nhớ tới lời Lục Giam đã nói –“Sạch sẽ
sảng khoái, lại thanh tịnh”, thì có vài phần muốn cười. Cố gia lúc trước cũng
là người đọc sách, nhưng nương tử Cố gia thời vận không tốt, còn trẻ đã để tang
phu quân, dựa vào tính cách mạnh mẽ của bản thân cùng tài nghệ thêu thùa độc
lập chống đỡ gia đình, vất vả nuôi lớn hai nhi tử, trưởng tử vì sinh kế không
theo nghiệp học hành, đến làm ở phòng thu chi ở nhà người khác để mưu sinh, vì
cảnh nghèo khó, đến nay đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mà vẫn chưa thành
thân; Tiểu nhi tử nổi danh là mọt sách, ngày bé nhặt được trang giấy có chút
chữ viết cũng không bỏ qua, nếu nhìn thấy người ta đọc sách, liền si ngốc đứng
ở một bên xem, nếu ngươi đáp ứng cho hắn mượn sách, bảo hắn gọi ngươi là tổ
tông cũng được.
Lục Giam sao lại quen biết người như vậy, còn kết
thành bằng hữu? Đào Thuấn Khâm nhìn Lục Giam đang gõ cửa, bóng dáng lược hiển
đơn bạc mà có chút suy nghĩ.
Hồi lâu, cửa mới mở ra, một thanh niên tầm hai mươi
tuổi, làn da tái nhợt một tay cầm quyển sách, cúi đầu, ánh mắt cơ hồ dính vào
trang sách, một tay đặt tại trên cửa, cũng không thèm nhìn người tới: “Tìm ai?”
Cũng quá mức chăm chú rồi, Đào Thuấn Khâm không khỏi
thầm thở dài một tiếng, chỉ thấy Lục Giam lại cười nói: “Cố huynh, là ta.”
Thanh niên kia lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn
nhỏ hẹp nhìn hắn một lúc xem như mới xác định chắc chắn: “Đã trở lại rồi sao?
Nương ta đã chuẩn bị cơm.” Lập tức lại mị ánh mắt, vươn cổ nhìn Đào Thuấn Khâm.
Mắt của Cố mọt sách có phải do đọc nhiều quá mà kém
vậy sao? Đào Thuấn Khâm có loại xúc động, rất muốn vươn ra hai ngón tay, thay
hắn đem mí mắt mở ra thật to, khó khăn nhịn xuống cười nói: “Cố tiểu đệ, ngươi
còn nhớ rõ ta không?”
Cố mọt sách tên là Cố Kiệm Đức, từ trước Đại nương Cố
gia thiêu thùa may vá sống qua ngày cũng từng tới Đào gia, tất nhiên có biết
Đào Thuấn Khâm, nghe thấy thanh âm kêu gọi này cũng không nói gì, híp mắt cười
cười, hành lễ nói: “Hóa ra là Đào Đại lão gia, người tới đây có chuyện gì sao?”
Đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt liền thay đổi, theo bản năng đem sách
trong tay giấu ra phía sau, bất mãn nhìn Lục Giam: “Lục huynh đệ, ngươi……”
Lục Giam hiểu được hắn lo lắng cái gì, vội cười nói:
“Yên tâm, ta chỉ tới lấy đồ, còn muốn trú ngụ ở đây.”
Cố mọt sách nhẹ nhàng thở ra, thuận miệng phân phó
Trường Thọ: “Ngươi đi nấu nước thay chủ tử tiếp đón khách nhân, ta còn phải đọc
sách……” Nói xong cũng không ngẩng đầu lên cầm sách đi thẳng vào phòng.
Lục Giam cùng Đào Thuấn Khâm nhìn nhau cười, Đào Thuấn
Khâm tùy tay chỉ chỉ Cố mọt sách: “Ngươi sao lại quen biết hắn?”
Lục Giam hơi có chút ngượng ngùng: “Hắn cũng đi Thái
Minh phủ dự thi, mắt không tốt, bị người trêu cợt, có người lại trộm sách của
hắn……”
Không cần nói tỉ mỉ cũng hiểu được là chuyện gì xảy
ra. Đào Thuấn Khâm gật gật đầu, đi vào phòng của Lục Giam đánh giá chung quanh.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ, một cái bàn, một ngọn đèn, một chiếc
ghế mà thôi, gia cụ cũng không được sơn bóng, nhưng lau chùi sạch sẽ, dựa vào
tường có hai hòm xiểng, hòm xiểng tinh xảo, nghĩ đến chắc là hành lý của Lục
Giam. Quả nhiên sạch sẽ thanh tịnh, sảng khoái tự tại.
Lục Giam cũng không hiềm tị hắn, mở hòm xiểng lấy ra
một bọc nặng, hai tay dâng lên: “Người có cần kiểm tra không?”
Đào Thuấn Khâm cười nhìn hắn: “Có cần ta viết biên lai
cho ngươi không?”
Lục Giam đỏ mặt, nhẹ nhàng lắc đầu: “Ngươi đâu cần
phải để ý một trăm lượng hoàng kim này?”
Đào Thuấn Khâm ha ha cười, hất cằm ra bên ngoài: “Đi,
lấy các thứ rồi đến nhà của ta.”
Ra khỏi Cố gia, Đào Thuấn Khâm nói: “Hai sinh ý, lương
thực cùng hương liệu, lương thực chắc chắn kiếm lời, nhưng hương liệu thì có
chút phiêu lưu, có điều lợi nhuận sẽ còn lớn hơn nữa. Ngươi muốn chia ra số
tiền làm hai phần, hay chỉ muốn tập trung vào lương thực?”
Lục Giam nhớ tới Lâm Cẩn Dung trước hết nói về hương
liệu, vội vã muốn mua cả hai thứ, liền thực khẳng định nói: “Mỗi thứ một nửa.”