Mặc kệ Lâm Cẩn Dung nghĩ như thế nào, lo lắng như thế
nào, chuyện hương liệu cứ như vậy được quyết định. Dù sao nàng chỉ là người
tiết lộ tin tức, tác động đến việc đưa ra chủ ý, thao tác cụ thể khác cần nhờ
Đào Thuấn Khâm cùng Đào Phượng Đường đi làm, rất nhiều việc nàng không hiểu,
tạm thời cũng không có bản sự cùng cơ hội độc lập để thực hiện.
Có điều không thể vĩnh viễn dựa vào người khác, Lâm
Cẩn Dung thử thăm dò hỏi Đào Thuấn Khâm: “Cữu phụ, ngày sau chúng ta hai bên
đại khái sẽ thường xuyên truyền tin tức, không có người thích hợp sợ là không
ổn, có thể để vị tộc huynh kia theo người chạy chân được không? Để có thêm kiến
thức? Phụ thân con thấy hắn không thuận mắt, hắn đi theo chúng ta cũng khó khăn
khổ sở.”
Tuy rằng lúc trước nàng đã có ý kiến này, muốn nghĩ
cách đem Lâm Thế Toàn ở lại Đào gia học bản sự, nhưng lời này cũng là sự thật,
với tình huống trước mắt của nàng và Đào thị, xác thực cần một người tin cậy
đắc lực ở hai bên qua lại truyền tin tức, cũng thay các nàng để ý ra mặt một
vài chuyện. Nhưng người này, có thể là hạ nhân tùy tùng do Đào Thuấn Khâm tỉ mỉ
chọn lựa, cũng có thể là quản sự tâm phúc của Đào thị gả đến Lâm gia. Có điều
những người đó, cũng không phải là người của nàng, nàng muốn là một người có
thể kiên định nắm giữ trong lòng bàn tay, trước mắt nàng chỉ có thể tin tưởng
một mình Lâm Thế Toàn, so với việc đợi Đào Thuấn Khâm hoặc Đào thị chỉ định,
không bằng để nàng giành trước cơ hội này.
Đào Thuấn Khâm nhìn về phía Đào thị để trưng cầu ý
kiến. Tuy ngoại chất nữ có thiên phú về kinh thương, dùng người vẫn phải do Đào
thị làm chủ.
Tuy rằng lúc trước để Lâm Thế Toàn chạy về Bình châu
làm việc, Lâm Thế Toàn là người mới, nhưng vì trong tay không thiếu người đắc
lực, lúc này thật sự cũng không muốn để một người tuổi trẻ non nớt chưa từng
trải qua sự đời như Lâm Thế Toàn làm việc quan trọng, Đào thị vẫn nhịn không
được nhíu mày: “Hắn có thể đi sao? Hắn đi theo của chúng ta thời gian không
lâu, tuổi lại nhỏ, không bằng Thiết Hòe chu đáo……”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Thiết quản sự tuy rằng có khả
năng, nhưng nếu người đột nhiên chuyển nàng từ thôn trang mà nàng quản lý đã
nhiều năm tới nơi này, cũng không biết trong lòng nàng có thoải mái hay không?
Còn có, trong nhà nhiều ánh mắt đều nhìn chằm chằm, nàng đột nhiên đến đây, chỉ
sợ không ứng phỏ nổi với mọi ngờ vực vô căn cứ. Không bằng tộc huynh, hắn vốn
có hoàn cảnh như vậy, mọi người đều biết phụ thân không thích hắn, ở tại đây đi
theo cữu phụ học bản lĩnh, thường xuyên trở về thăm Lưu Nhi cùng người, cũng là
chuyện hợp tình hợp lẽ, có thể dễ dàng tránh tai mắt của người khác.” Thấy Đào
thị vẫn chưa hạ quyết tâm, nàng lại bỏ thêm công sức: “Hiện tại chỉ là chúng ta
tạm thời thương lượng chọn người, cũng không phải lập tức quyết định. Nếu lần
này tộc huynh có thể làm tốt, ta cảm thấy nên để hắn thử một lần, dù sao đại sự
đã có cữu phụ quản lý, hắn phải làm chỉ là một ít chuyện, cũng không gây trở
ngại gì. Nương cảm thấy thế nào? Cữu phụ?”
Đào Thuấn Khâm luôn luôn nghe hai mẫu tử thương lượng,
thấy Lâm Cẩn Dung phân tích lợi hại mọi điều có lý, ánh mắt nhìn Lâm Cẩn Dung
lại thêm khác biệt. Trong cảm nhận của hắn, hài tử này rất có năng lực, đã có
thể độc lập tự chủ trương, trở thành cánh tay phải đắc lực của Đào thị. Nếu
nàng tin tưởng Lâm Thế Toàn như vậy, hắn tạm thời cũng không thấy Lâm Thế Toàn
có gì không thích hợp, liền tạm thời thuận theo ý của nàng, vì thế mỉm cười:
“Vậy chờ hắn làm xong chuyện lần này rồi nói sau. Nếu có thể sử dụng thì cứ sử
dụng, giả sử một ngày kia không thể dùng đến, bỏ qua cũng dễ dàng. Tiểu muội
cảm thấy thế nào?”
Đào thị có chút do dự gật đầu: “Hài tử này thật ra là
người thành thật có lương tâm lại biết chịu khổ ……” Trong tay nàng xác thực
cũng chưa thể chọn được người thích hợp, thôi, cứ để thử xem, nếu không còn có
Lưu Nhi, cũng không sợ Lâm Thế Toàn có tâm tư gì khác.
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi, rốt cục lại
giải quyết một đại sự. Kế tiếp, sẽ xem Lâm Thế Toàn biểu hiện như thế nào.
Đào gia ngầm thu mua lương thực mùa thu ở chung quanh,
yến hội lễ sinh thần của Ngô thị cũng diễn ra vô cùng náo nhiệt. Đáng tiếc vận
khí không tốt, mấy ngày trước vẫn đều tinh không vạn lí (vạn dặm quang đãng), thời
tiết cuối thu thần thanh khí sảng, đến ngày chính, nửa đêm đột nhiên có mưa.
Một hồi mưa thu thời tiết trở lạnh, lúc bình minh mặc dù mưa đã ngừng, nhưng
trời sầm sì, lại có chút lạnh lẽo.
Trời mới tờ mờ sáng, Lâm Cẩn Dung mặc áo gấm sắc ảnh
thảo chuyên dành cho thọ yến cùng váy dài phấn hồng san hô, lại cố ý đeo dây
kết bảo thạch bên hông của Đào thị đưa, vấn hai búi tóc, đang định điểm lên môi
một chút son, Đào Phượng Tường liền vọt vào, hét lên: “Hôm nay thật đúng là,
còn chưa tới lập đông đã lạnh như thế. Tự dưng nửa đêm sao lại mưa chứ? Trong
vườn đều đầy nước, cả một buổi chiều đều phải ngồi trong phòng.” Lại bảo nha
hoàn Khả Nhi phía sau cầm một bát thủy tinh đựng mấy đóa hoa cho Lâm Cẩn Dung
chọn: “Lựa đóa hoa nào muội thích mang đi.”
Trong bát thủy tinh có đựng nước trong cùng với mấy đóa
hoa diễm lệ, có hai loại phù dung và hoa hồng trân châu, nhan sắc đậm đà không
nhợt nhạt như màu phấn hồng, có cả màu vàng, sắc thái vui mừng, cảnh đẹp ý vui.
Lâm Cẩn Dung cũng không vươn tay ra, trước nhìn Đào Phượng Tường đã trang điểm
ăn vận.
Đào Phượng Tường hôm nay mặc áo váy gấm vóc thiển hồng
nhạt, buộc đai lưng màu tím, bên hông đeo ngọc, trên búi tóc có cài trâm và một
đóa phù dung tươi đẹp, thoa chút son phấn mỏng manh, đúng là một thiếu nữ vô
cùng xinh đẹp.
Nàng đã chọn phù dung, vậy mình chọn hoa hồng trân
châu là được rồi. Lâm Cẩn Dung lấy hoa hồng màu vàng, thỉnh Đào Phượng Tường
giúp cài lên đầu, cười nói: “Tam biểu tỷ hôm nay thật đẹp.”
Đào Phượng Tường mặt hơi hơi đỏ lên, nói: “Tỷ tỷ so
với ta càng xinh đẹp hơn.”
Đào Phượng Tường mới định thân chưa được bao lâu, nhà
trai tất nhiên sẽ tới cửa chúc mừng, Lâm Cẩn Dung liếc mắt nhìn bộ dáng của
nàng, liền cười nói: “Di, tại sao ta cảm thấy có người hôm nay dường như chút
xấu hổ a?”
Lời còn chưa dứt, đã bị Đào Phượng Tường hung tợn nhéo
lỗ tai uy hiếp: “Muội nói ai a?”
Lâm Cẩn Dung vội che tai cười khổ nói: “Ta nhìn lầm
rồi.”
“Hừ hừ……” Đào Phượng Tường lưu luyến không rời thu hồi
tay, giống như chưa được véo một cái mà tiếc hận vậy: “Muội nói đúng, hôm
nay
xác thực có người sẽ xấu hổ.”
Lâm Cẩn Dung từ trong hộp ngà voi lấy ra hộp son, cầm
gương cẩn thận thoa lên môi, nhìn qua dung sắc vui mừng thêm vài phần, lơ đãng
hỏi: “Ai vậy?”
Đào Phượng Tường lại không nói, đắn đo cầm hộp phấn để
thoa cho nàng, Lâm Cẩn Dung kiên quyết không chịu: “Ta tuổi còn nhỏ, nếu trang
điểm quá mức sẽ bị người cười.” Thoa thêm son là vì Ngô thị, nếu không nàng
cũng không muốn dùng.
Đào Phượng Tường liền thở mạnh cười nhạo nàng: “Còn
nhỏ sao? Cũng sắp đến tuổi đính ước rồi, còn giả bộ nhỏ tuổi a. Cười ta ư? Nhìn
muội kém hơn ta được bao tuổi đây?”
Lâm Cẩn Dung bỗng nhiên bị nàng nói trúng tâm sự, mặt
nóng lên, hơi hơi đề cao thanh âm nói: “Biểu tỷ vì sao đột nhiên nói tới chuyện
này?”
Đào Phượng Tường thấy nàng mặt đỏ, biểu tình cứng
ngắc, nhớ rõ da mặt nàng luôn rất mỏng, vì vậy cũng không trêu chọc nàng, thu
liễm tươi cười nghiêm mặt nói: “Không đùa với muội, mà là nói chuyện đúng đắn,
thấy cô cô cùng mẫu thân ta đang nhờ người tìm hôn sự cho muội đây, có muốn
biết là dạng người gì hay không a?”
Lâm Cẩn Dung mày gắt gao nhíu lại rồi dần dần giãn ra,
khẽ cười: “Tỷ lại lừa ta, không phải ta.”
Đào Phượng Tường nóng nảy: “Ta sao lại lừa muội? Ta
chính tai nghe thấy mẫu thân cùng phụ thân nói, nói là cũng không cần tiến sĩ
gì, chỉ cần rộng lượng có năng lực, trong nhà giàu có, huynh đệ ít một chút ……”
“Nói như vậy trước mặt tỷ sao?” Lâm Cẩn Dung trên mặt
tươi cười càng thêm rõ ràng: “Ta không tin.”
Đào Phượng Tường có thể nào nói với nàng là mình nghe
lén? Chỉ kéo nàng đứng dậy: “Xú nha đầu, muội không tin thì cứ chờ xem. Có một
đại sự khác, vừa rồi ta đi trước dập đầu hạ thọ với mẫu thân, nghe nàng cùng cô
nói, Phạm gia cùng Tôn gia tiểu thư đều đến làm khách, vừa vặn có thể xem
tướng. Muội có biết các nàng là ai không?”
Lâm Cẩn Dung nhẹ nhàng gật đầu: “Biết. Ta còn cho là
mẫu thân sẽ tìm một cơ hội khác để xem tướng.”
Đào Phượng Tường đắc ý dào dạt trêu nàng: “Nói đến
chuyện này, tiểu hài tử như muội sẽ không thể hiểu được, nào có trường hợp xem
tướng thích hợp hơn hôm nay chứ? Nếu một mình đi xem, vừa lòng thì không nói,
nhưng nếu không hài lòng, còn phải an ủi, gặp phải người không phân rõ phải
trái, sẽ đắc tội với người ta.”
Lâm Cẩn Dung liền động tâm tư: “Biểu tỷ nói đi, hai
tiểu thư kia tỷ có biết không? Chỉ sợ sẽ là một tẩu tử lợi hại, khiến gia đình
bất an……”
“Tôn gia tiểu thư ta đã gặp, rất hào phóng hòa khí,
Phạm gia tiểu thư chưa từng gặp qua, nghe nói thanh danh cũng không có gì xấu,
nhưng cụ thể thế nào ta cũng không biết……”
Hai người đến phòng của Ngô thị, canh giờ còn sớm, khách
nhân chưa vào cửa, trước mặt Ngô thị đều là người trong nhà, Lâm Cẩn Dung dâng
quà tự tay mình thêu lên, lại hành lễ hạ thọ, ăn mỳ trường thọ, cùng ngồi ngay
ngắn trong phòng nói giỡn.
Tuy rằng thời tiết không tốt, nửa điểm cũng không ảnh
hưởng tâm tình của Ngô thị, cùng mọi người nói cười, hưng trí bừng bừng lật xem
thọ lễ mọi người đưa tới, thỉnh thoảng trêu ghẹo bọn tiểu bối một hai câu,
khiến mọi người đều hé ra khuôn mặt tươi cười.
Đợi đến giờ Tỵ, liền có khách nhân dần dần tới cửa. Vì
Đào Thuấn Khâm buôn bán nên nhiều người nể mặt, tới cửa làm khách trừ bỏ những
người có thế lực trong thành Thanh châu, còn có những phú gia thường xuyên kết
giao khác. Khách nhân tới không ít, Đào thị vội giúp đỡ Đào Phượng Khanh tiếp
đãi các khách nữ lớn tuổi, Lâm Cẩn Dung thì đi theo Đào Phượng Tường tiếp đón
các tiểu cô nương.
Thấy Đào Phượng Tường rất quen tiếp đón các tiểu cô
nương trang điểm xinh đẹp, lời nói khách khí dễ nghe liên tiếp tuôn ra, Lâm Cẩn
Dung không khỏi hâm mộ nói: “Ngày thường tỷ đều có nhiều bằng hữu như vậy a?
Các tỷ đều chơi gì vậy?” Quả thật tự do hơn nàng rất nhiều.
Đào Phượng Tường cười nói: “Làm sao có thể? Nhiều
người là ta lần đầu gặp. Bất quá ngày thường hay xuất môn, thấy được nhiều thứ,
nên có nhiều chuyện để nói thôi.” Lời còn chưa dứt, liền thấp giọng nói với Lâm
Cẩn Dung: “Tôn gia tiểu thư đến. Muội nhìn cho kỹ.” Vì thế hướng tới hai nữ tử
nghênh đón, cười khen ngợi ăn vận của một nữ tử chừng hai mươi lăm hai mươi sáu
vấn tóc kiểu phụ nhân, gương mặt đầy đặn có vẻ nghiêm túc: “Tôn phu nhân, quần
áo của người thật là đẹp mắt.”
Tôn phu nhân trên mặt lộ ra một chút tươi cười, khiêm
tốn nói: “Chính là mua trong thành Bình châu, chỉ là một kiện quần áo bình
thường mà thôi.”
Đào Phượng Tường cười tủm tỉm nói: “Người khiêm tốn quá
mức, màu sắc này xứng với người nhất.” Hai tay lại kéo nữ tử phía sau Tôn phu
nhân, ngọt ngào nói: “Tôn tỷ tỷ, đã lâu không thấy tỷ. Hoa văn trên quần áo của
tỷ là tự mình thêu phải không? Thêu thật đẹp.”
Lâm Cẩn Dung đứng ở một bên, nghiêm túc nhìn ngắm Tôn
gia tiểu thư.