Nữ nhi nhà mình khiến quần áo nữ nhi nhà người khác bị
bẩn, Đào thị làm sao có thể nói không được? Nàng tuy rằng cùng Phạm phu nhân
nói chuyện chuyên chú, nhưng ánh mắt cũng không buông tha bàn này, Lâm Cẩn Dung
đứng dậy khuyên Tôn gia tiểu thư ăn hạt dưa, khiến nước trà hắt vào người Phạm
tiểu thư, nàng đều thấy rõ ràng, trong lòng đoán được Lâm Cẩn Dung đại khái là
không thích Phạm tiểu thư này, lập tức liền răn dạy Lâm Cẩn Dung: “Thật là vụng
về, đi nhanh về nhanh.”
Phạm phu nhân vân đạm phong khinh nói: “Khách khí như
vậy làm cái gì? Không phải là một bộ quần áo sao? Ngũ Nhi xuất môn cũng đã
chuẩn bị, làm phiền Tứ tiểu thư dẫn nàng xuống đổi là được.”
Không gọi khuê danh, chỉ lấy hàng thứ gọi Phạm tiểu
thư, Phạm Ngũ Nhi nhìn Phạm phu nhân bất động, muốn nói lại thôi, vô hạn khó
xử.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi mị mắt chê cười hai mẫu tử giả vờ
giả vịt này.
Vốn chuẩn bị cho chuyện ngoài ý muốn, các nữ quyến
xuất môn làm khách, luôn đem thêm một bộ quần áo khác để thay đổi. Nhưng nàng
biết Phạm phu nhân sẽ không chuẩn bị thêm bộ nào cho Phạm tiểu thư — năm đó đồ
cưới của hồi môn của Phạm thị cũng không đến nỗi nào, vừa vặn có thể coi là tương
đương với sính lễ của Lâm gia đưa tới, nhưng kỳ thật bên trong đồ cưới nhìn
trang sức có vẻ như rực rỡ muôn màu đại đa số đều hạ phẩm, bên ngoài bao một
tầng vàng và bạc, bên trong lại là đồng, vải vóc gấm vóc lại không cần phải nói
tới, nhan sắc cổ xưa đến cực điểm. Cho nên Phạm thị đặc biệt keo kiệt, thậm chí
còn lợi dụng sơ hở cắt xén chi phí ăn mặc của hạ nhân, lấy tiền của Lâm Tam lão
gia, vay tiền của nàng, còn chú ý đến đồ cưới của Đào thị.
Phạm phu nhân keo kiệt như thế, bản thân là đại nương vì
thứ nữ xử lý hôn sự mà đứng giữa kiếm lời, sao có thể lãng phí tiền tài trên
người thứ nữ? Nhìn xem Phạm tiểu thư đối với bộ quần áo này yêu quý đến mức
nào, đã biết ngày thường cũng không có xiêm y tốt như vậy để mặc. Hôm nay Phạm
tiểu thư dù mang theo một bộ quần áo, cũng chỉ là đồ cũ, khẳng định không dám
mặc ra ngoài làm mất mặt Phạm phu nhân.
Quả nhiên Phạm phu nhân lông mày dần dần nhướn lên,
nhìn Phạm Ngũ Nhi nói: “Làm sao vậy?” Thanh âm không cao, bên trong ngầm có ý
uy hiếp không thể che giấu.
Phạm Ngũ Nhi đỏ đôi mắt, dùng sức vò váy, vô hạn xấu
hổ quẫn bách: “Mẫu thân, xuất môn vội vàng, nữ nhi quên mang theo quần áo dự
phòng……” Mặc kệ nàng quên hay là không dám mang theo, dù sao đều là lỗi của
nàng.
Vì thế Phạm phu nhân thập phần kinh ngạc, lại thập
phần xấu hổ nói với Đào thị: “Nhìn xem cô nương hồ đồ này…… Ngay cả sự tình này
cũng quên, là ta dạy dỗ không tốt.”
Phạm Ngũ Nhi nước mắt cơ hồ muốn trào ra, Đào thị vội
hướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt, ý bảo nàng mang Phạm Ngũ Nhi đi xuống, hoà giải
nói: “Tiểu cô nương đều là như vậy, người xem nữ nhi nhà ta còn không phải vụng
tay vụng chân, làm bẩn quần áo của Ngũ tiểu thư đó sao, nên đền bù một bộ cho
nàng.” Sau đó dặn dò Lâm Cẩn Dung: “Chọn một bộ quần áo mới đẹp bồi cho Phạm
gia tỷ tỷ, nhìn con kìa, khiến người ta muốn khóc rồi.”
Người ta mừng rỡ còn không kịp, khóc cái gì? Phạm phu
nhân xem xét Phạm Ngũ Nhi liếc mắt một cái, Phạm Ngũ Nhi nước mắt giống như ảo
thuật ngừng ngay lập tức, nhanh chóng thay đổi hé ra xấu hổ tươi cười đối với
Đào thị hành lễ nói lời cảm tạ: “Kỳ thật không hoàn toàn là lỗi của muội muội,
ta đang ngẩn người……”
Lâm Cẩn Dung cảm thấy nàng khi nói những lời này thật
giống như Lục vân ngày ấy bưng trà nhận lỗi, lại tăng thêm vài phần chán ghét
không vui. Lập tức cướp nói: “Là lỗi của ta, là lỗi của ta, tỷ tỷ không cần bao
che cho ta.”
Phạm Ngũ Nhi kinh ngạc nhìn Lâm Cẩn Dung, lại chỉ nhìn
thấy Lâm Cẩn Dung khuôn mặt tươi cười một cách khoa trương cùng một đôi mắt
sáng trong suốt.
“Cần gì phải quần áo mới đẹp? Tùy tiện lấy bộ quần áo
cũ là được rồi.” Phạm phu nhân không nói gì nữa, chỉ ra lệnh cho ma ma đi theo
hầu hạ Phạm Ngũ Nhi.
Đào Phượng Tường nhướn một bên lông mày điều tra nhìn
về phía Lâm Cẩn Dung, hỏi nàng trong hồ lô chứa thứ gì? Lại chớp mắt vài cái, ý
bảo nàng đừng quá đáng.
Lâm Cẩn Dung mỉm cười ngọt ngào, dẫn Phạm Ngũ Nhi đi
xuống lầu, cười nói: “Phạm gia tỷ tỷ, nơi này cách phòng của ta không xa lắm,
chỉ làm phiền tỷ đi hơi lâu.”
Phạm Ngũ Nhi ánh mắt vội vàng từ dây kết bảo thạch bên
hông của Lâm Cẩn Dung thu trở về, thu liễm thần sắc nói: “Không sao.”
Lâm Cẩn Dung cũng thân thiết cùng nàng đông kéo tây
xả, dẫn nàng đến viện mình ở, sai Lệ Chi mở ra thùng chứa xiêm y tốt nhất mới
nhất mà mình thích, cười nói: “Nơi này đều là xiêm y mới, đều rất thích hợp để
tỷ tỷ mặc, không biết tỷ tỷ có thích bộ này không?” Không đợi Phạm Ngũ Nhi mở
miệng, liền cầm lên một bộ quần áo gấm vóc sắc xanh nhạt, tay áo cổ áo đều dùng
kim tuyến thêu hoa ở trên người nàng khoa tay múa chân: “Bộ này rất được, màu
sắc cũng tương tự với bộ vừa rồi của tỷ tỷ, rất hợp với màu da của tỷ. Vải may
nghe nói là từ kinh thành mang về.”
Phạm Ngũ Nhi tuổi rốt cuộc còn nhỏ, trong mắt kìm lòng
không được lộ ra vài phần khát cầu cùng động tâm nhưng còn nhớ rõ lắc đầu cự
tuyệt: “Đa tạ muội muội, bộ quần áo này rất quý trọng, ta không thể lấy.”
Lâm Cẩn Dung làm bộ rất nhiều tiền rất rộng rãi:
“Không có vấn đề gì nha, ta còn có nhiều. Hôm nay ta làm hại tỷ chịu ủy khuất,
đều là lỗi của ta, chỉ cần tỷ đừng so đo với ta, thế nào cũng được.”
Phạm Ngũ Nhi kiên quyết lắc đầu: “Không được, không
được.”
“Tỷ tỷ gia giáo thật tốt.” Lâm Cẩn Dung mỉm cười, lại
cầm một bộ áo váy sắc gấm tay áo dùng chỉ bạc thêu hoa: “Bộ này được không?”
Vì sao nàng có nhiều quần áo xinh đẹp đáng giá như
vậy? Phạm Ngũ Nhi vẻ mặt quả thực u buồn, lắc đầu có chút hữu khí vô lực: “Cám
ơn ý tốt của muội muội, vẫn quá quý trọng.”
“Này cũng không được?” Lâm Cẩn Dung cúi đầu nghĩ ngợi,
ra lệnh cho Lệ Chi thần sắc có vài phần bất mãn cùng khó hiểu mở một thùng
khác, lấy ra một bộ áo kép giáp váy sắc lam nhạt hoa văn chìm bằng sa tanh, ướm
trên người Phạm Ngũ Nhi khoa tay múa chân: “Này thích hợp nha, trắng trong
thuần khiết, cũng không quá mới, ta đã dùng qua một lần, tỷ tỷ nếu không ghét
bỏ thì mặc đi.”
Vải này nhìn qua thì có vẻ đơn giản, nhưng là do Ngô
thị chân chính mang về từ kinh thành, không nhiều lắm, chỉ đủ cho hai tỷ muội
Lâm Cẩn Âm cùng Lâm Cẩn Dung may mỗi người một bộ, lần này cố ý mang đến Thanh
châu làm khách, Lâm Cẩn Dung mới mặc một lần
mà thôi. Lệ Chi đau lòng vô cùng,
khẩn trương, môi hé ra khép vào vài lần, đều bị Lâm Cẩn Dung hung tợn liếc mắt
trừng qua, chỉ đành phẫn nộ ngậm miệng, phụng phịu không nói lời nào.
Phạm Ngũ Nhi nhìn quần áo trong thùng của Lâm Cẩn
Dung, đều là gấm vóc tơ lụa, bộ này quả nhiên là bình thường nhất, mà nàng đã
mặc qua một lần, không phải là mới. Nhưng nhìn Lệ Chi bộ dáng hầm hừ vô cùng
bất mãn, có vẻ như khinh thường mình, trong lòng cũng có chút không phục cùng
tức giận, thầm nghĩ bộ quần áo này tuy rằng xinh đẹp, nhưng nếu mặc trên người
mình cũng đâu có gì không thích hợp, quần áo của mình bị nước trà làm bẩn, cho
dù là tẩy rửa cũng không thể hết, chẳng lẽ đền bù cho mình không được sao? Vì
vậy trong miệng lại khách khí nói: “Ta sau khi trở về sẽ giặt tẩy gửi trả lại muội
muội.”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ lắc đầu: “Không cần, ta muốn đền
bù cho tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn trả lại chẳng phải là đánh vào mặt ta sao? Tỷ có tự
tay cầm đến trả ta cũng không nhận.”
Phạm Ngũ Nhi trong miệng khách khí, lại hiểu được Lâm
Cẩn Dung không phải nói chơi, bộ quần áo này nàng thật sự sẽ không lấy lại,
trong lòng không khỏi có vài phần mừng thầm. Liền vui vẻ được ma ma của mình và
Lệ Chi hỗ trợ thay quần áo, cố nén vui sướng cùng nhảy nhót, bình tĩnh thi lễ
nói lời cảm tạ với Lâm Cẩn Dung.
Lâm Cẩn Dung một phen đỡ lấy nàng: “Còn có một cái đai
lưng nữa.” Không nhìn ánh mắt Lệ Chi, từ trong thùng lấy ra một chiếc đai lưng
màu lam rộng ước chừng một bàn tay ra đưa tới Phạm Ngũ Nhi, vỗ tay cười: “Như
vậy mới là một bộ.”
Phạm Ngũ Nhi cúi đầu nhìn đai lưng kia, không khỏi hít
một hơi, đai lưng là gấm bình thường, nhưng ở phía trước, lại dùng chỉ bạc thêu
một đóa mẫu đơn, nhụy hoa đều là dùng hạt châu rất lớn đính vào. Hóa ra bộ quần
áo quý trọng là ở đai lưng, nàng theo bản năng cảm thấy không ổn, muốn trả lại
Lâm Cẩn Dung, lại bị Lâm Cẩn Dung đè lại, Lâm Cẩn Dung giương mắt nhìn nàng,
tựa tiếu phi tiếu nói: “Tỷ tỷ là muốn cùng ta xa lạ sao? Đây không phải là ngọc
trai, chỉ dùng chỉ bạc thêu nên, có chút đẹp mắt mà thôi.”
Phạm Ngũ Nhi không biết làm sao, quay đầu nhìn ma ma
nhà mình, ma ma kia mắt mờ, nhìn không rõ lắm, lại không tiện dí sát vào nhìn,
liền cười làm lành nói: “Lâm tiểu thư, quần áo này rất quý trọng……”
“Cũng không phải thứ gì quá đáng giá. Nếu không lấy,
cho dù là trưởng bối sủng ái quá đáng, cũng không dám tùy tiện cầm tặng người.”
Lâm Cẩn Dung cười: “Tỷ tỷ nếu thật sự cảm thấy không tốt, vậy sau khi trở về
trả lại ta đai lưng đi. Nương ta đã nói, bảo ta chọn cho tỷ một bộ thật đẹp,
không phải sao? Đừng để ta bị nương trách mắng.” Rồi cầm gương đưa qua: “Tỷ tỷ
xem, thật đẹp?”
Phạm Ngũ Nhi cực kỳ yêu thích bộ quần áo này, so với
quần áo nàng từ trước đến nay được mặc đều tinh xảo hơn nhiều, điểm chết người
là, nàng đột nhiên phát hiện, màu sắc này, so với các màu khác càng thêm phụ
trợ cho dung nhan của nàng. Sau khi mặc bộ quần áo này vào, nàng cảm thấy chính
mình nhìn qua cũng không thua kém so với đích nữ cao quý, khiến nàng cảm thấy
tự tin cùng vui sướng chưa bao giờ có. Nàng giãy dụa, rồi do dự gật đầu.
Lâm Cẩn Dung vui sướng đánh giá Phạm Ngũ Nhi. Phạm Ngũ
Nhi vốn không cao bằng nàng, thời điểm may bộ quần áo này cũng tính may dài hơn
một chút, mặc ở trên người Phạm Ngũ Nhi kỳ thật có vẻ hơi rộng, nhưng Phạm Ngũ
Nhi quả nhiên rất hợp với màu sắc này.
Ma ma Phạm gia sau khi thấy đã thay quần áo xong, hỏi
Lệ Chi một cái bọc nhỏ để đựng quần áo bẩn của Phạm Ngũ Nhi vào, rồi thúc giục
Phạm Ngũ Nhi nhanh quay trở về. Lâm Cẩn Dung cũng không trì hoãn, nhiệt tình
đưa Phạm Ngũ Nhi đến lầu xem diễn.
Phạm Ngũ Nhi mừng thầm, thẹn thùng, có chút không yên
tiến đến vấn an nói lời cảm tạ Đào thị, ánh mắt của Phạm phu nhân dừng trên
quần áo của Phạm Ngũ Nhi, lại dừng trên đai lưng kia, kinh ngạc nhìn nhìn Lâm
Cẩn Dung, lại giương mắt nhìn ma ma, ma ma dán tại bên tai nàng nhẹ giọng nói vài
câu, Phạm phu nhân cũng không để ý nhiều, tiếp tục cùng Đào thị nói chuyện.
Đào thị cũng không nói gì, ánh mắt tùy thời đảo qua
trên người Phạm Ngũ Nhi, lại điều tra nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung
không nề hà hướng nàng cười, ủy khuất nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Đào thị liền sai
Cung ma ma tới hỏi, Lâm Cẩn Dung nhỏ giọng nói: “Nàng chọn mà, nói là mượn, ta
có biện pháp gì đây?”
Mượn? Cầm về còn có thể trả lại sao? Chính mình cùng
các nữ nhân đều không hay mặc loại vải này, bộ quần áo này thật tiện nghi cho
Phạm Ngũ Nhi. Đào thị trong lòng nhất thời chua chát, dường như hài tử nhà mình
bị người khác đoạt đi món đồ chơi quý nhất tốt nhất vậy, không khỏi ghét bỏ
Phạm Ngũ Nhi không biết điều, tùy tiện chọn một bộ thì sao, sao lại làm như
vậy? Mí mắt thực nhỏ bé. Xuất môn không mang theo quần áo, lại chọn quần áo quý
trọng nhà người ta mặc, là nghèo đến phát sợ rồi sao? Như vậy nếu tương lai vào
cửa còn thế nào nữa đây?