Ban đêm, Lâm Cẩn Dung thu thập xong đã gần đến canh
hai, mắt thấy cửa viện đã được khóa, Lệ Chi mới vội vàng đi vào, bám vào bên
tai nàng nhẹ giọng nói: “Sau khi từ Thính Đào cư đi ra trở về phòng, không thấy
nháo loạn gì. Cung ma ma nói hắn không có chuyện gì, chỉ hận Nhị phu nhân cùng
Nhị lão gia, lại trách Ngũ thiếu gia không thông minh.”
Lâm Cẩn Dung thở phào nhẹ nhõm, nàng mặc dù không biết
Cung ma ma làm thế nào chuyển sự tình thành Nhị phòng xúi giục cùng Lâm Diệc
Chi không thông minh, nhưng cũng hiểu được Lâm lão thái gia chỉ răn dạy Lâm Tam
lão gia một chút, cũng không hề động thủ. Nghĩ đến cũng đúng, Lâm lão thái gia
nếu muốn phát hỏa, đã sớm làm rồi. Nay Lâm Cẩn Âm sắp xuất giá, chính mình cùng
Lâm Diệc Chi đều phải làm mai, Lâm Thận Chi đang trưởng thành, không thể giống
như từ trước động một tí là đánh chửi, nên để lại mặt mũi cho Lâm Tam lão gia,
cũng là giữ lại thể diện cho tỷ đệ nhà mình. Về phương diện này, Lâm lão thái
gia vẫn là thực săn sóc.
Lệ Chi một bên chỉnh màn cho nàng, một bên nhỏ giọng
nói: “Thấy Thạch Lưu trong phòng của Đại phu nhân mới từ phòng Hoàng di nương
đi ra, che che giấu giấu, men theo chân tường mà đi, nàng nghĩ đến không có ai
trông thấy, nhưng nô tỳ lại bắt gặp.”
Lâm Cẩn Dung kinh ngạc nói: “Nàng tìm Hoàng di nương
làm cái gì?” Đột nhiên hồi tưởng Lâm Cẩn Âm đã nói Hoàng di nương gần đây cùng
Chu thị qua lại có chút thân cận, lại nghĩ tới Đào thị lúc trước cùng Chu thị
nói những lời này, lập tức hiểu được, không khỏi cười nhẹ lắc đầu. Hoàng di
nương sở dĩ qua lại với Chu thị, chắc hẳn vì muốn tham gia vào chuyện mua bán
lương thực, nhưng chỗ dựa mà nàng ta cho là vững chắc lại chỉ là dùng giỏ trúc
múc nước công dã tràng mà thôi, nói vậy tối nay người khó chịu nhất trừ bỏ Lâm
Tam lão gia thì chính là Hoàng di nương. Hôn sự của Lâm Diệc Chi bất thành,
kiếm tiền cũng bất thành, không duyên cớ đánh mất lòng tin, sao không thể không
đau đớn?
Nàng đoán đúng, Hoàng di nương tối nay xác thực ngủ
không ngon, nhưng Đào thị cũng không ngủ ngon. Lệ Chi vừa rời đi không bao lâu,
hai ma ma cũng vào phòng Đào thị, thản nhiên cười: “Lão thái gia có câu muốn
nhóm nô tỳ truyền cho Tam phu nhân nghe, nếu có chỗ đắc tội, còn thỉnh Tam phu
nhân đừng so đo với nhóm nô tỳ.”
Người Đào thị tôn trọng nhất là Lâm lão thái gia, cũng
không dám làm càn, vội đứng dậy nghe giáo huấn. Cung ma ma thấy thế nhanh chóng
mang đám người Xuân Nha đi ra ngoài, tự mình đóng cửa lại.
Ma ma cầm đầu thấy trong phòng không còn những người
khác, mới mở miệng: “Lão thái gia nói, các tiểu thư cùng thiếu gia đều đã lớn,
cần phải giữ thể diện, làm phụ mẫu cho dù không thể cho bọn họ thêm thể diện,
nhưng cũng đừng làm mất thể diện của bọn họ. Đặc biệt các tiểu thư xuất giá thì
thể diện lại càng quan trọng hơn, chính là cột sống, nghĩ đến điều này phu nhân
biết rất rõ, vì vậy cũng không cần nhiều lời.”
Đào thị nhất thời mặt đỏ tai hồng, không dám cãi lại,
quy củ tiễn người ra ngoài. Ngồi xuống nghĩ lại, nhất thời cảm thấy rất đúng,
Lâm Tam lão gia cùng Hoàng di nương chính là thiếu giáo huấn, nàng nếu không
còn cách nào khác, nên để lão thái gia thu thập một chút; Nhất thời lại cảm
thấy bất an, dường như phương pháp xử lý của mình xác thực không thỏa đáng.
Tiếp theo hai ma ma lại đến phòng Hoàng di nương, nói
muốn truyền lời của lão thái gia, mặt không chút thay đổi gọi nha hoàn Tảo Nhi
bên người của Hoàng di nương đang đứng một bên lui xuống. Sau đó không nói hai
lời, một người bắt lấy tay Hoàng di nương bắt chéo sau lưng, một người tùy ý
cầm khăn tay nhét vào miệng Hoàng di nương đang thất kinh, tát lên gương mặt
nàng mấy cái vang dội, lại phun một ngụm nước miếng, lạnh lùng thốt ra: “Lão
thái gia nói, di nương nên nhớ nếu không thể giữ quy củ cùng bổn phận, lần sau
sẽ không chỉ là hai cái tát này đâu.” Rồi liền bỏ người ở đó, nghênh ngang rời
đi.
Hoàng di nương bị đánh cho ù tai hoa mắt, sợ tới mức
hoang mang lo sợ, ngơ ngác đứng lặng sau một lúc lâu mới được Tảo Nhi lay tỉnh,
sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, ánh mắt tan rã nhìn Tảo Nhi há hốc mồm, nhưng cũng
không thể nói lời nào, thân mình mềm nhũn, ánh mắt hướng lên trên rồi gục trên
người Tảo Nhi.
“Di nương, di nương.” Tảo Nhi cũng bất chấp trên mặt
nàng có nước miếng, cả kinh dùng sức ấn nhân trung của nàng, người còn chưa
tỉnh lại, một mùi khó ngửi xông vào mũi, cẩn thận nhìn lại, phía dưới quần lụa
nguyệt sắc có vết nước loang ra, đúng là không khống chế mà tiểu tiện ra quần
rồi.
Hẳn đã xảy ra đại sự khó lường trước, Tảo Nhi vội đem
Hoàng di nương đặt nằm trên mặt đất, định đi tìm người hỗ trợ, lại bị Hoàng di
nương giãy dụa kéo lấy chân, nhỏ giọng nói: “Đừng đi…… Không được đi…… Đỡ ta
đứng lên.” Lại đi tìm người làm ầm ĩ một hồi, lần sau trừng phạt chờ đợi nàng không
phải chỉ có hai cái tát, một ngụm nước miếng là có thể giải quyết. Nghĩ đến ánh
mắt hèn mọn âm lãnh kia của Lâm lão thái gia, nàng nhịn không được sợ hãi rùng
mình.
Tảo Nhi thấy nàng sắc mặt khó coi, hai má có hai dấu
bàn tay rõ ràng lại sưng đỏ, đành đỡ nàng đứng lên, để nàng ngồi lên ghế, lại
tìm quần áo để nàng thay, sau đó lấy khăn thấm nước lạnh áp lên má. Xong xuôi
mọi việc, mới xem như giúp nàng an trí nằm xuống, nhỏ giọng nói: “Di nương, nô
tỳ đi tìm lão gia lại đây được không?”
“Không. Ngươi đi đem chuyện của ta nói cho Cung ma ma
nghe.” Hoàng di nương từ từ nhắm hai mắt lắc đầu, chính là bởi vì rất sốt ruột
hôn sự của Lâm Diệc Chi, bất quá ngẫu nhiên sai lầm một lần, nàng liền rơi vào
tình trạng này. Nàng đành nhận mệnh thôi, nàng không thể tranh đấu nổi. Mặc kệ
Lâm Tam lão gia không thích Đào thị đến mức nào, thời điểm này Đào thị cùng nữ
nhi nhi tức của nàng ta đúng là nước lên thì thuyền lên, Lâm lão thái gia hướng
về bọn họ. Chu thị cũng đem tiền trả lại mình, chứng tỏ Chu thị cũng không muốn
đắc tội với Đào thị. Lúc này, Lâm Tam lão gia cùng nàng thề non hẹn biển lại ở
nơi nào? Hắn căn bản không giúp được nàng. Trừ bỏ Lâm Diệc Chi, nàng chỉ có hai
bàn tay trắng.
Tảo Nhi kinh ngạc nói: “Nói cho Cung ma ma nghe?”
Hoàng di nương cố sức gật đầu: “Đúng, càng nói thảm
càng tốt. Đã nói, ta……” Trên mặt nàng lộ ra một tia xấu hổ và giận dữ khổ sở:
“Váy của ta ẩm ướt.”
Tảo Nhi mắt càng mở to: “Như vậy? Truyền ra ngoài thì
làm sao bây giờ?” Về sau Hoàng di nương còn có thể diện gì nữa đây? Ngay cả Ngũ
thiếu gia cũng không còn mặt mũi nào.
“Sẽ không truyền ra ngoài. Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư
cũng không phải người không giữ mặt mũi.” Hoàng di nương thở dài, nhẹ giọng
nói: “Chỉ có như vậy ác khí trong lòng phu nhân mới có thể biến mất, sẽ không
cùng ta so đo, hôn sự của Ngũ thiếu gia mới có tin tức tốt. Tảo Nhi, ta sợ, số
mạng đúng là khác nhau một trời một vực a……” Thể diện của nàng, làm sao có thể
so với Lâm Diệc Chi? Hắn tốt thì mới có nàng.
Sau giữa trưa, trong vườn một mảnh im lặng.
Ánh nắng mùa thu xuyên thấu cành lá cây du rơi xuống
dưới, ở đình viện chiếu ra một mảnh loang lổ, ngẫu nhiên có lá cây rời khỏi
cành, nhẹ nhàng chuyển vài vòng, lại lặng lẽ rơi trên mặt đất.
Lâm Cẩn Dung cúi mắt ngồi trước cửa sổ tinh tế thêu
khăn tay, chất liệu lụa mỏng tố sa sắc xanh lục, dùng sợi tơ màu vàng thêu nhị
hoa, lại dùng sợi tơ màu tím hồng thêu cánh. Đang tinh tế thuê thùa, chợt nghe
cửa viện có một tiếng vang nhỏ, tiếp theo thanh âm của Lâm Lục vang lên: “Tứ tỷ
tỷ có đây không?”
Lâm Cẩn Dung ngẩng đầu lên, thấy cặp song sinh cùng
Lục Vân dắt tay nhau vào, người người trên mặt đều mang theo mỉm cười sáng lạn,
vì vậy buông đồ thêu trong tay, đứng dậy tiếp đón: “Các muội muội sao đột nhiên
có thời gian rảnh đến chỗ của ta vậy?”
Lâm Thất cười nói: “Là Vân muội muội nghe nói tỷ đã
trở lại, cố ý đến thăm. Tỷ không chào đón chúng ta sao?”
“Sao lại không?” Lâm Cẩn Dung vội gọi Anh Đào chuẩn bị
nước trà điểm tâm đãi khách, lại bảo Lệ Chi lấy ra cây trâm lưu ly: “Ở Thanh
châu mua vài cây trâm lưu ly về, đang định sai người đưa qua cho Vân muội muội,
vừa khéo muội đã tới rồi.”
Lục Vân tiến lên cầm đồ thêu của nàng nhìn, thấy phối
màu tốt, đường may cũng đẹp, màu sắc rõ ràng phân biệt, không hề thua kém so
với mình đã được danh gia Giang Nam chỉ điểm, liền thản nhiên thả xuống, cười
nói: “Ta chính là nghe mấy nhóm tỷ tỷ nói Tứ tỷ nơi này có thứ tốt, vì vậy mới
cố ý đến.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười, tiếp nhận hộp trong tay Lệ Chi
đưa qua: “Muội muội chọn một cái đi. Không biết cô cô nếu không chê, cũng thỉnh
muội muội hỗ trợ thay nàng chọn lựa?”
Lâm Lục, Lâm Thất nhiệt tình giúp Lục Vân đưa ra chủ
ý: “Cái này đẹp, cái này cũng được.”
Lục Vân thấy trâm cài đủ loại kiểu dáng trong hộp lớn,
cũng không để ý cây trâm nào đẹp mặt khó coi, tùy tiện theo lời cặp song sinh
chọn ra hai cái, ra lệnh Giản Nhi thu nhận, nói cảm tạ, cười nói: “Kỳ thật chủ
yếu là có một chuyện khác. Từ nay trở đi chúng ta muốn đi Bình Tể tự thay ca ca
ta lễ tạ thần, mẫu thân nói nhiều người mới náo nhiệt, mời các cữu mẫu dẫn bọn
tỷ muội cùng đi giải sầu, ta đây là cố ý đến mời tỷ.”
Lâm Cẩn Dung tự tay đưa trà qua: “Ta phải hỏi trước
mẫu thân rồi nói sau.”
Cặp song sinh muốn cùng Lâm Cẩn Dung cải thiện mối
quan hệ, phá lệ nhiệt tình, Lâm Thất cười nói: “Tứ tỷ tỷ không cần hỏi, vừa rồi
Tam thẩm nương ở chỗ tổ mẫu, cô cô mời nàng, nàng không chối từ, nói cũng muốn
xin sâm. Nghĩ đến tất nhiên sẽ cho tỷ đi.”
Lâm Lục tâm tình tốt, thân thiết cười nói: “Tứ tỷ tỷ
cũng biết thẩm cầu cái gì mà?”
Lâm Cẩn Dung vốn tưởng rằng Đào thị sẽ không đi theo
Lâm Ngọc Trân, nghe nói Đào thị muốn đi, trong lòng vốn không thích, làm sao có
tâm tư đoán Đào thị muốn cầu gì, lập tức cười nhẹ: “Chưa nghe nàng nói với ta.”
Lâm Lục liền cười: “Nghe nói Bình Tể tự có hai việc là
linh nhất, thứ nhất là công danh, thứ hai là nhân duyên.” Sau đó hướng tới Lục
Vân bỡn cợt chớp mắt vài cái: “Thẩm đi trừ bỏ xin sâm ra, còn có một chuyện
quan trọng khác phải làm nga.”
Lục Vân đột nhiên hai má ửng hồng, rất nhanh đứng dậy
nói: “Không nói với các tỷ, ta đi trước.” Nói xong thật sự dẫn theo Giản Nhi,
bước nhanh rời đi, Lâm Lục cùng Lâm Thất ở phía sau gọi cũng không được. Lâm
Thất muốn đuổi theo, Lâm Lục ngăn lại nói: “Đừng đuổi theo nàng, đợi một lát
rồi tìm nàng cũng không muộn.”
Lâm Cẩn Dung nhịn không được ngạc nhiên nói: “Nàng làm
sao vậy?” Vừa rồi Lâm Lục cùng Lâm Thất cũng chưa nói chuyện gì a, tại sao Lục
Vân đột nhiên có bộ dáng như vậy?
Lâm Thất liền cười rộ lên: “Thẹn thùng.” Thấy Lâm Cẩn
Dung không hiểu, liền hướng Lâm Lục chớp mắt: “Tỷ nói cho Tứ tỷ tỷ nghe đi.”
Lâm Lục nhỏ giọng nói: “Vừa rồi cô cô cùng Tam thẩm
nương nói giỡn, nói muốn thỉnh Tam thẩm nương làm mai……”
“Làm mai?” Lâm Cẩn Dung kinh ngạc không thôi, Lâm Ngọc
Trân lại thỉnh Đào thị làm mai? Đây là mặt trời mọc từ hướng tây đi? Bảo ai tin
được chứ? Lâm Ngọc Trân có ý tứ gì? Kiếp trước, nàng nhớ không thể có chuyện
như vậy.
Lâm Thất cười nói: “Cũng không chắc lắm? Chúng ta vốn
đang muốn nghe, đã bị các nàng đuổi đi. Đoán hẳn là thay Vân muội muội làm mai,
nhưng cũng không nói là nhà ai.”
Chương 118: Cứ để ta
Lâm Lục cùng Lâm Thất ngồi một lát, rốt cuộc vẫn nhớ
tới phải đi tìm Lục Vân, liền cùng Lâm Cẩn Dung cáo từ: “Tứ tỷ tỷ nếu không bận
việc gì, vẫn nên cùng đi với chúng ta để giải sầu. Ngũ tỷ không đi, tỷ cũng
không đi, vậy không còn gì thú vị.”
“Được, ta đưa các muội đi ra ngoài.” Lâm Cẩn Dung cũng
không ngay lập tức trả lời, nhưng cũng không từ chối các nàng. Sau khi Tam
phòng từ Thanh châu trở về, lão thái gia nói rõ không được buôn bán bằng tiền
chung, đồ cưới của các phòng tự gánh vác, vô cùng rõ ràng, thái độ người trong
nhà đối với Tam phòng hoặc nhiều hoặc ít đều có biến hóa. Nàng có thể coi sự
nhiệt tình này của cặp song sinh là chuyển biến tốt của Nhị phòng đối với Tam
phòng, chỉ cần là điều tốt, nàng cũng sẽ không cự tuyệt.
Đợi cặp song sinh đi rồi, Lâm Cẩn Dung ngồi im lặng
suy nghĩ trong chốc lát, gọi Lệ Chi tới nói: “Ngươi đi An Nhạc đường, nói với
Cung ma ma, Hoàng di nương có chút không thoải mái, bảo nàng thỉnh phu nhân trở
về. Mặc kệ chuyện gì, bảo phu nhân đừng vội đồng ý.”
Lệ Chi gật đầu, tuân mệnh mà đi.
Lâm Cẩn Dung thu thập một chút, bảo Quế ma ma lấy hộp
điểm tâm, ra lệnh Anh Đào cầm lấy, hướng tới sân viện của Hoàng di nương. Theo
suy nghĩ của nàng, Lâm Ngọc Trân hẳn nhờ Đào thị thay Lục Vân hướng Ngô gia làm
mai — tuy rằng kiếp trước chuyện này không phát sinh, nàng cũng không biết khi
đó Lâm Ngọc Trân đến tột cùng có thay Lục Vân hướng Ngô gia đề cập vấn đề nghị
thân hay không, nhưng căn cứ vào tình hình hiện tại, thực rõ ràng, chính là
hướng về phía Ngô Tương.
Thử nghĩ, lấy tính tình của Lâm Ngọc Trân mắt cao hơn
đỉnh, Lục Vân có thân phận là quan gia tiểu thư, sao có thể coi trọng Đào thị
thay nhà họ làm mai? Dù thế nào cũng nên là người như Tri châu phu nhân mới
đúng. Cho nên, có thể khiến Lâm Ngọc Trân nhượng bộ tới tìm Đào thị, chỉ là
vì
Ngô gia có quan hệ thân thích lòng vòng cùng Đào thị, có chút quen thuộc hơn mà
thôi.
Từ kinh nghiệm kiếp trước của nàng, hai người Lục Vân,
Ngô Tương là không thành, Lục Vân sẽ có một cuộc sống khác biệt, tuy rằng nàng
không biết sự tình đến đây sẽ phát sinh biến hóa gì hay không, nhưng nàng vẫn
cho rằng, vô luận thế nào cũng sẽ bất thành, Đào thị cũng không chắc sẽ đồng ý
chuyện này. Ai biết Lâm Ngọc Trân lại có chủ ý gì đây?
Tới cửa gian phòng bên ngoài của Hoàng di nương, không
thấy thô sử ma ma thường lui tới canh chừng đâu, lạnh lùng thanh thanh, đóng
cửa bế hộ. Lâm Cẩn Dung liền hướng Anh Đào nâng cằm, Anh Đào tuy ở chung với
nàng không lâu, nhưng khá thông minh, lập tức liền giương giọng cười nói: “Tảo
Nhi tỷ tỷ, ngươi có ở đây không?”
Cửa lúc này mới không tiếng động mở ra một khe hẹp,
Tảo Nhi ló đầu ra, vừa nhìn thấy chủ tớ Lâm Cẩn Dung đang đứng dưới nắng mùa
thu, không khỏi âm thầm kinh ngạc, nhanh mở rộng cửa, đi ra hành lễ nói: “Nô tỳ
thỉnh an Tứ tiểu thư. Tiểu thư đây là?”
Lâm Cẩn Dung khẽ mỉm cười: “Nghe nói di nương không
khỏe, ta đến thăm nàng.” Cũng không chờ Tảo Nhi đi hồi bẩm, liền thẳng cất bước
hướng tới cửa.
Tảo Nhi chạy nhanh đuổi theo: “Tiểu thư, sợ người sẽ
bị lây bệnh.”
Lâm Cẩn Dung cũng không quay đầu lại: “Không sợ.”
Hoàng di nương tuy rằng đóng cửa không ra, nói là bị bệnh, nhưng trên thực tế,
các nàng đều biết Hoàng di nương bất quá chỉ bị sưng phù mặt, không dám xuất
môn mà thôi. Nàng không tiến vào phòng Hoàng di nương, trò diễn này sao có thể
hoàn thành đây? Tuy rằng vị tất sẽ có người đến truy cứu, nhưng không phải vẫn
làm rất chu toàn sao?
Đến cạnh cửa, Hoàng di nương búi tóc, nghiêm mặt ra
tiếp đón, Lâm Cẩn Dung hỏi mấy lời thăm hỏi, bảo Anh Đào đem điểm tâm đặt
xuống, cùng Hoàng di nương đang lo sợ bất an, không hiểu vì sao nàng tới nói về
chuyện thời tiết.
Ở An Nhạc đường, Lâm Ngọc Trân cầm chén trà trong tay,
cười khanh khách nhìn Đào thị: “Tam tẩu, tẩu không thể không đáp ứng việc làm
bà mối này được? Ta càng nghĩ, trừ tẩu ra, đúng là không còn người thích hợp
nào khác.”
Lâm lão thái thái hơi nhíu mày, không đồng ý nhìn Lâm
Ngọc Trân. Thỉnh ai làm mai không được, lại muốn thỉnh Đào thị? Đào thị kia
tính tình miệng lưỡi thế nào, có thể thành sao? Mà hai nàng ngày thường quan hệ
cũng không tốt, để Đào thị đi khác gì quấy rối. Đây là nghĩ như thế nào vậy?
Lâm Ngọc Trân làm như không thấy, chỉ nhìn chằm chằm
Đào thị, chờ Đào thị đáp lời. Nàng sao có thể thật sự muốn Đào thị làm mai chứ?
Đào thị đủ tư cách sao? Tiên hạ thủ vi cường, đơn giản chính là muốn nói cho
Đào thị biết, cửa hôn nhân là nàng thay Lục Vân chọn trúng rồi, ai cũng đừng
động tâm tư. Nàng nói ra trước tiên, nàng cũng không tin Đào thị dám tỏ vẻ
tranh đoạt với nàng
Đào thị bị Lâm Ngọc Trân nhìn mà có vài phần căm tức.
Nàng tuy rằng đã sớm đoán được Lâm Ngọc Trân coi trọng Ngô Tương, nhưng ở một
bên chế giễu cùng với việc mình bị bá đạo lôi kéo khiến mất mặt xấu hổ là hai
chuyện khác nhau. Nàng lúc trước đã cùng Cung ma ma thương thảo qua, có thử Ngô
thị, quả nhiên Ngô gia không muốn để Ngô Tương tùy ý kết thân. Theo ý Ngô thị
mà nói, Ngô gia từ trên xuống dưới đối với Ngô Tương tràn ngập kỳ vọng, đều hy
vọng hắn có thể bay cao bay xa hơn, làm rạng rỡ tổ tông, sao có thể ràng buộc
cước bộ của hắn? Bảo nàng đến nói với Dương thị, vậy không phải tự rước lấy
nhục sao? Tự rước lấy nhục không nói tới, còn phá hỏng quan hệ hai nhà, ngày
sau cũng không tiện gặp mặt.
Nàng có thể nhắc nhở Lâm Ngọc Trân, lại thấy không
đáng! Với đức hạnh của Lâm Ngọc Trân, cũng sẽ không cho rằng nàng có ý tốt,
chuyện làm mai nàng vừa nhắc tới, không chừng cũng là không có ý tốt, nếu nàng
thật sự nhận lời làm mai, Lâm Ngọc Trân có thể yên tâm sao? Liên tưởng đến lần
trước khi Ngô gia thiết yến đãi khách, bộ dạng của mẫu tử Lâm Ngọc Trân gấp
gáp, về sau sẽ chịu đau khổ, mặt mũi hết thảy đều bị quăng sạch, Đào thị chẳng
những tiêu tan tức giận còn có chút buồn cười, vì thế nói cũng dễ nghe hơn:
“Hai hài tử gia thế tương đương, tài mạo xứng đôi, thật là lương duyên hiếm có,
ta vốn không biết ăn nói, cũng không có bản sự gì, đi làm mai kỳ thật không
thích hợp. Với dung mạo gia thế của ngoại chất nữ, còn có hài tử có tài như Ngô
Tương, như thế nào cũng phải thỉnh người có khả năng ăn nói như quan phu nhân
đi làm mai mới có thể diện.”
Hiếm khi Đào thị ăn nói dễ nghe như thế, Lâm Ngọc Trân
lại thấy nàng không tức giận không ảo não ngược lại còn có chút vui vẻ, trong
lòng hơi nghi ngờ, vì thế buông chén trà đã nguội lạnh xuống: “Tam tẩu còn nói
mình không biết ăn nói sao? Vừa rồi từ chối nói năng rất cẩn thận. Tẩu thấy
quan phu nhân làm mai tốt, ta lại cảm thấy thân thích làm mai thân thiết gần
gũi hơn. Ai cũng biết nhà mẹ đẻ của tẩu chính là Ngô gia Cô phu nhân, các ngươi
mấy nhà ngày thường lui tới chặt chẽ, trong mắt người Ngô gia, tẩu so với quan
phu nhân có thể còn có mặt mũi hơn.”
Đào thị hơi có chút không kiên nhẫn, sắc mặt cũng có
chút khó coi, hờn mát nói: “Cô phu nhân cũng thật cất nhắc ta, người ta bất quá
nể mặt tẩu tử của ta mà thôi, sao dám cho là thật? Muội giao du rộng, trong
thành Bình châu quan phu nhân đều cùng muội giao hảo, tùy tiện tìm ai cũng có
thể diện hơn ta. Không phải muốn ta bị người giễu cợt chứ.” Tốt nhất đi thỉnh
Tri châu phu nhân đi, càng mất thể diện a.
Lâm Ngọc Trân thấy nàng không kiên nhẫn mất hứng,
trong lòng mới cảm thấy có chút vững vàng, liền đối với người chung quanh thở
dài, giả bộ ủy khuất: “Tam tẩu, ta hiếm khi mở miệng cầu tẩu một lần, tẩu cứ
như vậy từ chối ta, thật khiến ta mất mặt.”
Ngươi tự tìm lấy mà. Đào thị hừ một tiếng: “Ta là vì
muốn tốt cho ngoại chất nữ mà thôi.”
La thị đột nhiên chen vào nói: “Tam đệ muội cho dù
khiêm tốn không chịu làm mai, cũng thay Cô phu nhân hỏi một tiếng, thử ý tứ của
Ngô gia thế nào không được sao? Nếu nhà hắn khẳng định, lại thỉnh người làm mai
cũng không muộn. A Vân cùng Ngô Tương đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một
đôi! Là đôi tương xứng nhất mà ta thấy qua trong mấy năm nay.” Vừa mới nói
xong, lại nhận được ánh mắt tán dương của Lâm Ngọc Trân.
Ai cần ngươi nhiều chuyện! Đào thị oán hận nhìn La thị
liếc mắt một cái, ma nha nói: “Ta miệng lưỡi không khéo, không bằng Nhị tẩu
biết ăn nói, ta thấy Nhị tẩu cùng Ngô gia Đại phu nhân ngày thường cũng rất
thân thiết, nếu không để tẩu đi nói, tẩu vừa xuất mã, cam đoan có thể thành
công.”
La thị bị nàng nhìn, nhưng không ảo não, ngược lại
theo gậy tre trèo lên trên: “Vậy thì, nếu Cô phu nhân không chê ta ăn nói vụng
về, Tam đệ muội không chê ta đoạt công lao, ta đây sẽ đi hỏi.” Trong lòng nàng
nghĩ, việc hôn nhân này tất nhiên có thể thành, có sẵn nhân tình khiến người
chịu ơn sao không làm.
Lâm Ngọc Trân quả nhiên đứng dậy nói lời cảm tạ: “Vậy
trước đa tạ Nhị tẩu.”
Lâm lão thái thái nhìn một màn này, đã hoàn toàn hiểu
được là chuyện gì xảy ra. Tuy rằng cảm thấy Lâm Ngọc Trân không nên tính kế chất
nữ nhà mình, nhưng nàng rất sủng Lâm Ngọc Trân, lại đau lòng Lâm Ngọc Trân vất
vả nhiều năm, chỉ có một mình Lục Vân là cốt nhục, Lâm Ngọc Trân đã mở miệng,
lại thấy Lục Vân so với Lâm Cẩn Dung càng thích hợp với Ngô Tương hơn, cũng
liền giả bộ bất tỉnh không nói lời nào.
Một đám tự cho là đúng, Đào thị hơi hơi cười lạnh, cúi
đầu nhàm chán ngắm móng tay.
Lâm Ngọc Trân xem ở trong mắt, tâm tình tốt hơn một
ít, thấy một chiêu này quả nhiên linh nghiệm, cướp được tiên cơ, chặt đứt ý
niệm trong đầu Đào thị. Đào thị mất hứng cùng từ chối, trong mắt nàng đều là
hâm mộ ghen tị cùng cực hận không thể biểu hiện thành lời, vì thế không ngừng
cố gắng nói: “Tam tẩu vừa rồi nói hẳn là nên thỉnh quan phu nhân có khả năng
nhiệt tâm có diện mạo làm mai, tẩu thấy ai thích hợp nhất? Tẩu không chịu làm
mai, không chịu thay ta tìm hiểu, vậy có thể nói cho ta biết nhà ai cùng Ngô
gia quan hệ tốt nhất được không? Nói thật, hài tử Ngô Tương này rất được, không
biết có bao nhiêu người nhắm đến đây, các ngươi đều là thân cữu mẫu của A Vân,
nên giúp đỡ đưa ra nhiều chủ ý hữu dụng.”
Đào thị đang muốn mở miệng, chỉ thấy Cung ma ma dò
xét, biểu tình lo âu thấp giọng gọi: “Phu nhân……”
Đào thị đành phải đứng dậy hỏi: “Chuyện gì?”
Cung ma ma dùng thanh âm trầm thấp vừa vặn đủ để người
bên cạnh nghe thấy nói: “Nghe nói Hoàng di nương thực không thoải mái, người có
thể nhanh trở về nhìn qua một lát không?” Lúc này mới lại nhỏ giọng nói: “Phu
nhân, này rõ ràng không có ý tốt.”
Đào thị hừ lạnh một tiếng: “Ta biết. Nàng không phải
là sợ ta đoạt trước, làm hỏng chuyện tốt của nàng ta sao? Nhưng nàng đã đoán
sai rồi……” Nói tới đây hơi hơi có chút đắc ý: “Ngươi đợi chút, để ta đưa ra chủ
ý tốt……”
Cung ma ma nhớ tới một câu kia của Lâm Cẩn Dung vô
luận chuyện gì cũng đừng đồng ý, vội kéo tay áo của Đào thị, nhỏ giọng nói:
“Hảo phu nhân, tránh ở một bên xem kịch vui không phải rất tốt sao? Đỡ cho về
sau mọi người đều oán người đưa ra chủ ý, không duyên cớ chọc họa vào thân.
Người còn sợ không có người giúp nàng đưa ra chủ ý sao?”
Đào thị nghĩ nghĩ, cũng đúng, liền gật đầu, hướng mọi
người cáo từ, nói là trong phòng có việc. Mọi người vừa rồi đã nghe thấy, lão
thái thái lại hiểu được Hoàng di nương đã trúng nhục nhã, cáo ốm không ra, còn
thông cảm nàng lúc này không được tự nhiên, liền để nàng đi. Sau đó toàn gia
thương lượng, nên đề cập với Dương thị thế nào, khi nào thì đề cập, lại thỉnh
ai làm mai, Lâm Ngọc Trân tiền đồ rộng mở, dường như việc hôn nhân đã sắp
thành: “Vậy khi đi Bình Tể tự với Ngô gia Đại phu nhân thì đề cập đi!”
La thị tin tưởng tràn đầy: “Cứ để ta.”